Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân - Chương 152
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 152
Còn về phía Tiêu phu nhân, điều quan trọng nhất là cửa nhỏ, chẳng trách sau khi Tiết Gia Hà đính hôn với Bát công chúa ở đời trước, hoàn toàn không có tin tức gì về vị hồng nhan tri kỉ kia.
Nàng ta cười lạnh một tiếng, nàng ấy cũng có thiện cảm với vị cô nương làm “trù nương” này ở Tiêu gia, nhưng ngay sau đó nàng ấy liền cau mày với vẻ khó chịu.
Theo kế hoạch, Tam hoàng tử tạo phản khi có nhiều người dự tiệc nhất, hắn ta dồn mọi người vào một chỗ, khi đó, hoàng đế sẽ gặp nguy hiểm, cần được bảo vệ.
Nhưng vì tạo phản vào ngày mười ba, gia yến của hoàng tộc, bọn họ hoàn toàn không thể can thiệp, đến khi Chu Trạch Cẩn mang quân đến, sự việc đã lắng xuống, mà công cứu giá này lại bị Xương Vương cướp mất!
Mọi chuyện nằm trong kế hoạch nữa rồi!
Bây giờ thật sự rất khó giải quyết, không có lực lượng cũng không có đủ quyền thế, nếu có một hoàng tử không tham gia vào những cuộc tranh đấu này, bảo toàn lực lượng, dựa vào thân phận của Chu Trạch Cẩn, hắn chắc chắn không thể làm hoàng đế.
Chẳng lẽ chỉ có thể làm một thân vương?
Yến Thu Huyền không cam lòng, nàng ấy vất vả bày mưu tính kế như vậy không phải vì một cái danh vương phi, đặc biệt là khi Chu Trạch Cẩn thừa kế tước vị, khi đó tước hiệu lại bị giảm một bậc, đến lúc đó, địa vị của nàng ấy sẽ thấp đi rất nhiều.
Bây giờ chỉ có thể hy vọng đồ ngốc này thông minh ra một chút, Tiết gia phụ trách bộ Hộ, nếu có thể mượn sức của Tiết gia, khả năng kéo tất cả các hoàng tử vào rắc rối sẽ càng lớn.
Anan
Mãi đến ngày mười sáu, biến cố trong hoàng cung vào ngày mười ba mới bị bại lộ hoàn toàn.
Giữa lúc này, Tết Nguyên Tiêu vào ngày mười lăm, quốc yến cũng bị hủy bỏ, bởi lão hoàng đế bị nhi tử đột ngột tạo phản dọa sợ rồi, đêm đó liền bắt đầu sốt cao.
Phải đến ngày mười sáu, hoàng đế mới có thể gắng gượng thượng triều, đồng thời khi đó mới bắt đầu xử lí chuyện này.
Việc Tam hoàng tử mưu phản nghiêm trọng hơn tranh chấp giữa hoàng đế và thái tử bị phế truất Xương Vương năm xưa rất nhiều, tuy lão hoàng đế đã có tuổi, bệnh đa nghi rất nghiêm trọng, bản tính cũng tàn nhẫn hơn nhiều, nhưng rốt cuộc ông vẫn không đủ tàn nhẫn để giế.t nhi tử mình.
Cuối cùng, Tam hoàng tử bị giam ở nơi Xương Vương từng bị giam cầm năm năm trước.
Ngay trước khi bước vào, Tam hoàng tử phi đã tự sát, giữa phút lâm chung, nàng ta phó thác nhi tử mồ côi của mình cho Xương Vương, các thiếp thất khác của Tam hoàng tử cũng mỗi người một ngả, được nhà mẹ đẻ đón về, chỉ có Tam hoàng tử bị giáng làm thường dân, mọi chuyện được giải quyết êm thấm.
Lão hoàng đế trừng phạt nhi tử, trong lòng vẫn còn tức giận, bắt đầu dạy dỗ lại nhi tử đã bị làm hư này.
Một hoàng tử đã có ý đồ tạo phản, đương nhiên không thể thiếu các thuộc hạ, khi danh sách các gia đình bị xử trảm và tịch thu tài sản dán kín cả vách tường hoàng thành, bầu không khí ở kinh đô trở nên căng thẳng hơn rất nhiều, các thư sinh trước đây từng bàn tán sôi nổi đủ chuyện trên trời dưới bể cũng ít lời hơn trước.
Ngày mười bảy, Tiêu phu nhân đã ra lệnh không cho bất kỳ ai trong Tiêu gia ra ngoài, đặc biệt là Yến Thu Xuân và bốn đứa trẻ.
Ba ngày sau, một trận mưa lớn trút xuống, gột rửa mọi thứ, lúc này kinh thành mới trở lại bình thường.
Nhưng dù vậy, vì quá nhiều người đã chế.t nên bầu không khí lo lắng vẫn bao trùm mảnh đất này.
Tuy nhiên, tâm trạng Tiêu phu nhân hiếm khi tốt như hiện tại, chuyện này thật sự rất tốt, bà liền chủ động đề nghị ra ngoài một chuyến.
Mùa xuân đã đến.
Vừa lúc trời quang mây tạnh, tiết trời ấm áp, không ra ngoài đi dạo thì thật lãng phí.
Tạ Thanh Vân vui mừng khôn xiết khi thấy Tiêu phu nhân đề nghị ra ngoài, đây là lần đầu bà làm vậy trong suốt mấy năm qua. Nàng ấy nói: “Hay là chúng ta lên thôn trang đi?
Ở đó nuôi rất nhiều gia súc, chúng ta cũng chưa ăn thử, hôm nay chúng ta liền ăn thử một chút?”
Đầu mày đuôi mắt Tiêu phu nhân đều vương ý cười, đôi môi khi xưa vẫn luôn mím chặt chưa bao giờ thả lỏng như vậy, nghe thấy những lời này, bà liền gật đầu: “Được, con đi mời lão Tam và A Xuân sang đây, tất cả chúng ta cùng đi.”
“Vâng, con đi ngay đây.” Tạ Thanh Vân cũng rất vui vẻ, trước khi rời đi còn nhìn Tiêu phu nhân bằng ánh mắt dịu dàng, nàng ấy an ủi bà: “Mẫu thân phải vui lên, giữa thế gian này, không có kẻ thù nào không thể bị đánh bại.”
“...Được!” Hốc mắt Tiêu phu nhân nóng lên, bà nhìn đến hoàng thành bên kia, ánh nhìn lạnh nhạt thoáng qua nơi đáy mắt.
Nghe nói sẽ được ra ngoài dạo chơi, Yến Thu Xuân cũng vô cùng vui vẻ, nàng liên tục gật đầu đồng ý.
Lên trên thôn trang, nàng nhớ rõ gà bò vịt cá đều có đủ cả.
Nàng ta cười lạnh một tiếng, nàng ấy cũng có thiện cảm với vị cô nương làm “trù nương” này ở Tiêu gia, nhưng ngay sau đó nàng ấy liền cau mày với vẻ khó chịu.
Theo kế hoạch, Tam hoàng tử tạo phản khi có nhiều người dự tiệc nhất, hắn ta dồn mọi người vào một chỗ, khi đó, hoàng đế sẽ gặp nguy hiểm, cần được bảo vệ.
Nhưng vì tạo phản vào ngày mười ba, gia yến của hoàng tộc, bọn họ hoàn toàn không thể can thiệp, đến khi Chu Trạch Cẩn mang quân đến, sự việc đã lắng xuống, mà công cứu giá này lại bị Xương Vương cướp mất!
Mọi chuyện nằm trong kế hoạch nữa rồi!
Bây giờ thật sự rất khó giải quyết, không có lực lượng cũng không có đủ quyền thế, nếu có một hoàng tử không tham gia vào những cuộc tranh đấu này, bảo toàn lực lượng, dựa vào thân phận của Chu Trạch Cẩn, hắn chắc chắn không thể làm hoàng đế.
Chẳng lẽ chỉ có thể làm một thân vương?
Yến Thu Huyền không cam lòng, nàng ấy vất vả bày mưu tính kế như vậy không phải vì một cái danh vương phi, đặc biệt là khi Chu Trạch Cẩn thừa kế tước vị, khi đó tước hiệu lại bị giảm một bậc, đến lúc đó, địa vị của nàng ấy sẽ thấp đi rất nhiều.
Bây giờ chỉ có thể hy vọng đồ ngốc này thông minh ra một chút, Tiết gia phụ trách bộ Hộ, nếu có thể mượn sức của Tiết gia, khả năng kéo tất cả các hoàng tử vào rắc rối sẽ càng lớn.
Anan
Mãi đến ngày mười sáu, biến cố trong hoàng cung vào ngày mười ba mới bị bại lộ hoàn toàn.
Giữa lúc này, Tết Nguyên Tiêu vào ngày mười lăm, quốc yến cũng bị hủy bỏ, bởi lão hoàng đế bị nhi tử đột ngột tạo phản dọa sợ rồi, đêm đó liền bắt đầu sốt cao.
Phải đến ngày mười sáu, hoàng đế mới có thể gắng gượng thượng triều, đồng thời khi đó mới bắt đầu xử lí chuyện này.
Việc Tam hoàng tử mưu phản nghiêm trọng hơn tranh chấp giữa hoàng đế và thái tử bị phế truất Xương Vương năm xưa rất nhiều, tuy lão hoàng đế đã có tuổi, bệnh đa nghi rất nghiêm trọng, bản tính cũng tàn nhẫn hơn nhiều, nhưng rốt cuộc ông vẫn không đủ tàn nhẫn để giế.t nhi tử mình.
Cuối cùng, Tam hoàng tử bị giam ở nơi Xương Vương từng bị giam cầm năm năm trước.
Ngay trước khi bước vào, Tam hoàng tử phi đã tự sát, giữa phút lâm chung, nàng ta phó thác nhi tử mồ côi của mình cho Xương Vương, các thiếp thất khác của Tam hoàng tử cũng mỗi người một ngả, được nhà mẹ đẻ đón về, chỉ có Tam hoàng tử bị giáng làm thường dân, mọi chuyện được giải quyết êm thấm.
Lão hoàng đế trừng phạt nhi tử, trong lòng vẫn còn tức giận, bắt đầu dạy dỗ lại nhi tử đã bị làm hư này.
Một hoàng tử đã có ý đồ tạo phản, đương nhiên không thể thiếu các thuộc hạ, khi danh sách các gia đình bị xử trảm và tịch thu tài sản dán kín cả vách tường hoàng thành, bầu không khí ở kinh đô trở nên căng thẳng hơn rất nhiều, các thư sinh trước đây từng bàn tán sôi nổi đủ chuyện trên trời dưới bể cũng ít lời hơn trước.
Ngày mười bảy, Tiêu phu nhân đã ra lệnh không cho bất kỳ ai trong Tiêu gia ra ngoài, đặc biệt là Yến Thu Xuân và bốn đứa trẻ.
Ba ngày sau, một trận mưa lớn trút xuống, gột rửa mọi thứ, lúc này kinh thành mới trở lại bình thường.
Nhưng dù vậy, vì quá nhiều người đã chế.t nên bầu không khí lo lắng vẫn bao trùm mảnh đất này.
Tuy nhiên, tâm trạng Tiêu phu nhân hiếm khi tốt như hiện tại, chuyện này thật sự rất tốt, bà liền chủ động đề nghị ra ngoài một chuyến.
Mùa xuân đã đến.
Vừa lúc trời quang mây tạnh, tiết trời ấm áp, không ra ngoài đi dạo thì thật lãng phí.
Tạ Thanh Vân vui mừng khôn xiết khi thấy Tiêu phu nhân đề nghị ra ngoài, đây là lần đầu bà làm vậy trong suốt mấy năm qua. Nàng ấy nói: “Hay là chúng ta lên thôn trang đi?
Ở đó nuôi rất nhiều gia súc, chúng ta cũng chưa ăn thử, hôm nay chúng ta liền ăn thử một chút?”
Đầu mày đuôi mắt Tiêu phu nhân đều vương ý cười, đôi môi khi xưa vẫn luôn mím chặt chưa bao giờ thả lỏng như vậy, nghe thấy những lời này, bà liền gật đầu: “Được, con đi mời lão Tam và A Xuân sang đây, tất cả chúng ta cùng đi.”
“Vâng, con đi ngay đây.” Tạ Thanh Vân cũng rất vui vẻ, trước khi rời đi còn nhìn Tiêu phu nhân bằng ánh mắt dịu dàng, nàng ấy an ủi bà: “Mẫu thân phải vui lên, giữa thế gian này, không có kẻ thù nào không thể bị đánh bại.”
“...Được!” Hốc mắt Tiêu phu nhân nóng lên, bà nhìn đến hoàng thành bên kia, ánh nhìn lạnh nhạt thoáng qua nơi đáy mắt.
Nghe nói sẽ được ra ngoài dạo chơi, Yến Thu Xuân cũng vô cùng vui vẻ, nàng liên tục gật đầu đồng ý.
Lên trên thôn trang, nàng nhớ rõ gà bò vịt cá đều có đủ cả.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- bình luận