Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân - Chương 50
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 50
Bình thường khi nàng nấu cơm hoặc làm đồ ăn vặt, nàng không cho quá nhiều đường, y thuật thời cổ đại không phát triển, nếu bị sâu răng càng khó chữa hơn, vì thế thật sự không thể ăn quá nhiều, loại bánh ngọt này có hàm lượng đường rất cao, càng phải hạn chế hơn.
Đông Đông bị ngăn cản vài lần, cậu bé cũng ngầm hiểu được nên cũng không khăng khăng đòi ăn nữa.
Nàng cười, nét mặt dịu dàng, lá gan của Đông Đông lại lớn hơn, cậu bé lắp bắp: “Vậy lần sau là khi nào? Ngày mai có được không?”
“Chuyện này...” Yến Thu Xuân suy nghĩ một chút: “Chờ đến sinh thần của đệ, ta sẽ cho đệ ăn no.”
Nhưng sinh thần là chuyện lớn, có thể là ngoại lệ, mà cứ như thế, cậu bé sẽ ở lại phủ tổ chức sinh nhật.
Anan
Quả nhiên Yến Thu Xuân vừa dứt lời, cậu bé đã vội vàng gật đầu: “Được!”
Ngược lại, hai người Tiêu Hoài Thanh và Tiêu Hoài Viên đều tỏ ra sửng sốt, không hẹn mà cùng nói: “Con muốn tổ chức sinh thần ở phủ?”
*
Cũng khó trách tại sao hai người lại ngạc nhiên đến vậy, sau khi Đông Đông tròn hai tuổi, sinh thần của cậu bé không được tổ chức ở Tiêu phủ nữa, cũng không biết vì sao, dường như người Tiêu gia cũng không cưỡng ép cậu, nhưng cũng không mong cậu tổ chức sinh thần ở phủ.
Đương nhiên Đông Đông sẽ gật đầu: “Đúng rồi! Đồng môn của đệ còn muốn đến nhà ăn đồ A Xuân tỷ tỷ nấu nữa!”
Cậu bé đắc ý ưỡn thẳng ngực, không giấu nỗi vẻ tự mãn.
Kể từ sau khi cậu bé hứa sẽ cho đồng môn đến nhà, thái độ của họ đối với cậu dường như tốt hơn trước nhiều, tuy trước đây cậu bé không quan tâm, dù sao cậu bé cũng quen cô độc một mình rồi.
Nhưng bây giờ cảm giác lại rất khác biệt.
Trước đây cậu bé có thể cảm nhận được, cậu bé bị người ngoài bài xích vì thân phận người Tiêu gia của chính mình, rõ ràng ngồi trong cùng một lớp học nhưng cậu bé như ở một không gian khác, nhưng hiện tại không như vậy.
Tuy nhiên Tiêu Hoài Viên dường như vẫn đang nghĩ ngợi, một lúc sau, nàng ấy hỏi lại một câu: “Vậy con đã nói cho ông nội, bà nội biết chưa?”
Những sinh thần trước đây của Đông Đông, Giang gia đều tổ chức tiệc, mời khách tứ phương đến, thừa dịp này còn có thể mở rộng quan hệ với không ít người, bọn họ rất xem trọng chuyện này, không lẽ bây giờ lại nhả ra dễ dàng như vậy?
Đông Đông nghe xong lời này, dường như chợt nhớ ra điều gì, nụ cười trên mặt cứng lại, cậu bé có chút chột dạ: “...Không ạ, hình như lần trước con đã hứa với bà nội, khi nào được nghỉ học sẽ về với bà.”
Tiêu Hoài Viên chỉ nhìn cậu rồi cười, nàng ấy không nói lời nào.
Đông Đông ngẩng đầu lên, giọng điệu như chờ mong: “A Xuân tỷ tỷ, tỷ có thể đến nhà bà của đệ không?”
Yến Thu Xuân lắc đầu quả quyết: “Không thể.”
“Vậy sao?” Đông Đông thật sự thất vọng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, cậu bé hơi cắn môi: “Vậy con đi nói với bà nội, lần sau con được nghĩ, con sẽ đến chỗ về với bà.”
Nếu không, cậu bé sẽ thất tín với các bằng hữu.
Cậu bé thường xuyên đi thăm bà nội bên kia, ngược lại có thể nói chuyện dễ hơn.
Sau khi Đông Đông suy nghĩ xong, cậu bé ngước mắt nhìn về phía mẫu thân: “Mẫu thân, mẫu thân đưa con đến nhà bà nội, con muốn nói với bà một tiếng.”
Từ đầu, hai huynh đệ đều không hé miệng nửa lời, cho đến lúc này, Tiêu Hoài Viên có phần lưỡng lự, muốn nói lại thôi, bả vai đột nhiên nặng trĩu, Tiêu Hoài Thanh liền vỗ vỗ bả vai nàng ấy, chàng nhẹ giọng nói: “Đi thôi, Đông Đông muốn tổ chức sinh thần ở nhà mình, sợ gì chứ? Nói rồi ta bảo vệ con, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tiêu Hoài Viên mím chặt môi, dưới ánh nhìn không yên tâm của Đông Đông, nàng ấy đứng dậy, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Hai mẫu tử cáo biệt rồi rời đi, Tiêu Hoài Thanh chậm rãi bước từng bước lại gần, sau đó chàng ôm quyền thi lễ với Yến Thu Xuân.
Yến Thu Xuân bị dọa sợ, nàng vội nghiêng người né sang một bên, giọng nói vẫn chưa hết hoảng sợ: “Tiêu tướng quân đang làm gì vậy?”
Nơi khóe mắt thiếu niên còn vương ý cười, chàng chậm rãi đáp: “Đã khiến Yến cô nương nhọc lòng rồi, Tiêu mỗ không khỏi cảm kích.”
Mặt Yến Thu Xuân nóng lên, hành động của mình lộ liễu như vậy sao? Nhưng miệng nhanh hơn đầu óc, nàng vô thức hỏi một câu: “Gia đình ngài vốn luôn muốn để Đông Đông ở lại, vì sao trước đây không làm như vậy?”
Con ngươi Tiêu Hoài Thanh trở nên u ám, chàng lắc đầu, không trả lời câu hỏi này: “Vẫn phải đa tạ Yến cô nương, lại nói hai ngày trước, đại phu đã đến chẩn bệnh cho mẫu thân, đại phu nói sức khỏe của bà tốt hơn trước rất nhiều, không còn yếu như trước nữa, được như vậy cũng nhờ Yến cô nương, coi như Tiêu mỗ nợ cô nương, về sau nếu có chuyện gì có thể giúp được cô nương, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Yến Thu Xuân thấy vậy cũng không hỏi thêm.
Đông Đông bị ngăn cản vài lần, cậu bé cũng ngầm hiểu được nên cũng không khăng khăng đòi ăn nữa.
Nàng cười, nét mặt dịu dàng, lá gan của Đông Đông lại lớn hơn, cậu bé lắp bắp: “Vậy lần sau là khi nào? Ngày mai có được không?”
“Chuyện này...” Yến Thu Xuân suy nghĩ một chút: “Chờ đến sinh thần của đệ, ta sẽ cho đệ ăn no.”
Nhưng sinh thần là chuyện lớn, có thể là ngoại lệ, mà cứ như thế, cậu bé sẽ ở lại phủ tổ chức sinh nhật.
Anan
Quả nhiên Yến Thu Xuân vừa dứt lời, cậu bé đã vội vàng gật đầu: “Được!”
Ngược lại, hai người Tiêu Hoài Thanh và Tiêu Hoài Viên đều tỏ ra sửng sốt, không hẹn mà cùng nói: “Con muốn tổ chức sinh thần ở phủ?”
*
Cũng khó trách tại sao hai người lại ngạc nhiên đến vậy, sau khi Đông Đông tròn hai tuổi, sinh thần của cậu bé không được tổ chức ở Tiêu phủ nữa, cũng không biết vì sao, dường như người Tiêu gia cũng không cưỡng ép cậu, nhưng cũng không mong cậu tổ chức sinh thần ở phủ.
Đương nhiên Đông Đông sẽ gật đầu: “Đúng rồi! Đồng môn của đệ còn muốn đến nhà ăn đồ A Xuân tỷ tỷ nấu nữa!”
Cậu bé đắc ý ưỡn thẳng ngực, không giấu nỗi vẻ tự mãn.
Kể từ sau khi cậu bé hứa sẽ cho đồng môn đến nhà, thái độ của họ đối với cậu dường như tốt hơn trước nhiều, tuy trước đây cậu bé không quan tâm, dù sao cậu bé cũng quen cô độc một mình rồi.
Nhưng bây giờ cảm giác lại rất khác biệt.
Trước đây cậu bé có thể cảm nhận được, cậu bé bị người ngoài bài xích vì thân phận người Tiêu gia của chính mình, rõ ràng ngồi trong cùng một lớp học nhưng cậu bé như ở một không gian khác, nhưng hiện tại không như vậy.
Tuy nhiên Tiêu Hoài Viên dường như vẫn đang nghĩ ngợi, một lúc sau, nàng ấy hỏi lại một câu: “Vậy con đã nói cho ông nội, bà nội biết chưa?”
Những sinh thần trước đây của Đông Đông, Giang gia đều tổ chức tiệc, mời khách tứ phương đến, thừa dịp này còn có thể mở rộng quan hệ với không ít người, bọn họ rất xem trọng chuyện này, không lẽ bây giờ lại nhả ra dễ dàng như vậy?
Đông Đông nghe xong lời này, dường như chợt nhớ ra điều gì, nụ cười trên mặt cứng lại, cậu bé có chút chột dạ: “...Không ạ, hình như lần trước con đã hứa với bà nội, khi nào được nghỉ học sẽ về với bà.”
Tiêu Hoài Viên chỉ nhìn cậu rồi cười, nàng ấy không nói lời nào.
Đông Đông ngẩng đầu lên, giọng điệu như chờ mong: “A Xuân tỷ tỷ, tỷ có thể đến nhà bà của đệ không?”
Yến Thu Xuân lắc đầu quả quyết: “Không thể.”
“Vậy sao?” Đông Đông thật sự thất vọng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, cậu bé hơi cắn môi: “Vậy con đi nói với bà nội, lần sau con được nghĩ, con sẽ đến chỗ về với bà.”
Nếu không, cậu bé sẽ thất tín với các bằng hữu.
Cậu bé thường xuyên đi thăm bà nội bên kia, ngược lại có thể nói chuyện dễ hơn.
Sau khi Đông Đông suy nghĩ xong, cậu bé ngước mắt nhìn về phía mẫu thân: “Mẫu thân, mẫu thân đưa con đến nhà bà nội, con muốn nói với bà một tiếng.”
Từ đầu, hai huynh đệ đều không hé miệng nửa lời, cho đến lúc này, Tiêu Hoài Viên có phần lưỡng lự, muốn nói lại thôi, bả vai đột nhiên nặng trĩu, Tiêu Hoài Thanh liền vỗ vỗ bả vai nàng ấy, chàng nhẹ giọng nói: “Đi thôi, Đông Đông muốn tổ chức sinh thần ở nhà mình, sợ gì chứ? Nói rồi ta bảo vệ con, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tiêu Hoài Viên mím chặt môi, dưới ánh nhìn không yên tâm của Đông Đông, nàng ấy đứng dậy, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Hai mẫu tử cáo biệt rồi rời đi, Tiêu Hoài Thanh chậm rãi bước từng bước lại gần, sau đó chàng ôm quyền thi lễ với Yến Thu Xuân.
Yến Thu Xuân bị dọa sợ, nàng vội nghiêng người né sang một bên, giọng nói vẫn chưa hết hoảng sợ: “Tiêu tướng quân đang làm gì vậy?”
Nơi khóe mắt thiếu niên còn vương ý cười, chàng chậm rãi đáp: “Đã khiến Yến cô nương nhọc lòng rồi, Tiêu mỗ không khỏi cảm kích.”
Mặt Yến Thu Xuân nóng lên, hành động của mình lộ liễu như vậy sao? Nhưng miệng nhanh hơn đầu óc, nàng vô thức hỏi một câu: “Gia đình ngài vốn luôn muốn để Đông Đông ở lại, vì sao trước đây không làm như vậy?”
Con ngươi Tiêu Hoài Thanh trở nên u ám, chàng lắc đầu, không trả lời câu hỏi này: “Vẫn phải đa tạ Yến cô nương, lại nói hai ngày trước, đại phu đã đến chẩn bệnh cho mẫu thân, đại phu nói sức khỏe của bà tốt hơn trước rất nhiều, không còn yếu như trước nữa, được như vậy cũng nhờ Yến cô nương, coi như Tiêu mỗ nợ cô nương, về sau nếu có chuyện gì có thể giúp được cô nương, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Yến Thu Xuân thấy vậy cũng không hỏi thêm.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- bình luận