Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân - Chương 207
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 207
Yến Thu Xuân nắm tay Uyển Nhi đi vào trong, bên ngoài cùng là các cửa hàng bày bán mứt hoa quả, trái cây khô, bánh quy, bánh kem linh tinh.
Bên trong là các quán trà, chè tửu lâu.
Lại đi vào sâu hơn nữa, tới trung tâm con phố, là các loại ăn vặt khác nhau, chẳng hạn như điểm tâm đặc biệt, que chiên, bánh quẩy, tổ yến...
Sau đó là đủ loại mì phở, bánh bao hấp, màn thầu, súp mì, mì lát, mì thịt bò mà bọn họ đã từng ăn trước đây.
Yến Thu Xuân thích ăn những món mì phở này, nàng đã lâu không được ăn được thỏa thích như vậy, nàng và Uyển Nhi mỗi người mua một cây bột chiên và bánh quẩy, hai người ăn phân nửa, lúc đầu Uyển Nhi còn do dự một chút, sao có thể ăn trên đường cái?
Răng của cô bé không phải sẽ bị người khác nhìn thấy sao?
Nhưng nhìn Yến Thu Xuân ăn thích thú, cuối cùng cô bé cũng không nhịn được đành há miệng ăn, khi ăn, cô bé mới phát hiện loại cảm giác này thực sự rất đã, người qua đường đều làm như vậy, cũng không có ai cố ý đứng lại nhìn ai.
Chờ ăn xong rồi, Yến Thu Xuân lại đi mua bánh bao.
Trên đường cũng đi ngang qua mấy quán đồ ăn, trong đó có quán trà sữa, quán đồ nướng và quán mì lạnh… đa số đều là quán nàng mở, nhưng cũng có những quán không phải của nàng, cuối cùng nàng quyết định đến quán... thịt nướng BBQ!
Nơi này không có luật bất thành văn nào là người chỉ được ăn xiên thịt nướng vào ban đêm.
Bởi vì Yến Thu Xuân chưa từng nói, hơn nữa lần đầu tiên nàng dẫn người Tiêu gia đến ăn thịt nướng cũng là vào giữa trưa, cho nên bây giờ mới buổi sáng mà đã mở bán cũng không có gì lạ, sau khi đặt xiên thịt trên lò nướng, từng xiên thịt được rải đầy gia vị, tản ra mùi thơm hấp dẫn, khiến cho dù là thực khách chưa từng ăn mấy thứ này mà chỉ cần ngửi thấy mùi thôi, vẫn sẽ không tự chủ hướng đến bên đó.
Yến Thu Xuân bỗng nhiên phát hiện xiên thịt có hương vị rất đậm đà, mà mấy quán món kho và mấy tiệm gà rán đều được đặt ở sâu bên trong.
Làm như vậy chỉ cần khách vừa đến đây, ngửi thấy mùi, rất có thể nửa chừng lại mua thứ khác ăn, còn chưa vào bên trong mà đã ăn no, như vậy rất khó đi hết bên trong.
Dù sao cũng rất hiếm có người không bị cám dỗ bởi mùi thịt nướng, nhưng nếu đặt một vài quán có hương vị thanh đạm trước thì câu chuyện sẽ khác.
Yến Thu Xuân cũng không muốn đi nữa.
Ăn quá nhiều đồ ngon rồi!
Nhưng nàng vẫn nhớ mình đến đây không phải chỉ để xem náo nhiệt, nàng phải nhìn xem một cửa hàng mỹ thực như vậy có cần sửa đổi điều gì nữa không.
Tiêu Hoài Khang thực sự làm rất tốt, trang trí ở đây về cơ bản là cùng một phong cách, thống nhất kiểu dáng, trang phục của nhân viên bán hàng cũng tương tự, chỉ là mỗi cửa hàng sẽ trải qua một chút thay đổi nhỏ dựa trên phong cách của từng cửa hàng.
Có lẽ hắn đã tiếp thu kiến nghị của nàng, sắp xếp giống nhau để dễ quản lý.
Nhưng có lẽ còn chưa đủ nhiều cửa hàng, có cửa hàng còn bị ngăn cách bởi một khoảng trống.
Có lẽ kế tiếp nên mở thêm vài cửa hàng.
Nhưng dù vậy vẫn rất đông khách, những vị khách bị hấp dẫn bởi sự nhộn nhịp và quảng cáo trước đó đã nán lại nơi giống như thiên đường này, không muốn rời đi, giống như những khu phố thương mại với lượng người qua lại đông đúc mà Yến Thu Xuân đã thấy trong kiếp trước của nàng.
Không ít người bước ra từ quán thịt nướng, trong tay cầm một xiên thịt nướng, vừa ăn vừa cười nói: “Ai da, món này ngon thật!”
"Có thể nói là được ăn thỏa thích, hôm qua ta tới đây nghe nói một người chỉ có thể mua được mười xiên, hừ, ông đây thiếu chút tiền đó sao?"
“Vốn tưởng rằng bên này có món súp heo ngon, không ngờ cái món giò heo hầm này lại càng ngon hơn nữa!"
"Đi, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm ngồi thưởng thức đi."
Yến Thu Xuân nhìn người qua đường đi qua đi lại, có người vừa ăn, vừa trò chuyện với bằng hữu mình hai câu, giữa lời nói đều là những câu chữ vừa lòng, làm nàng xem cũng vừa lòng.
Phố mỹ thực này có một phần của nàng đấy!
Thỏa mãn xong, Yến Thu Xuân lại tiếp tục quan sát, nàng luôn cảm thấy đường phố nhìn thì trông có vẻ phong phú, nhưng vẫn còn thiếu một thứ gì đó.
Thiếu cái gì chứ?
Nàng ngửi ngửi, đủ loại gia vị từ BBQ, mùi thơm của thịt nướng, mùi ngọt ngào của bánh kem đều tập trung ở chóp mũi, nhưng vẫn còn thiếu.
Trong một tia cảm hứng, Yến Thu Xuân đột nhiên nghĩ tới, đó là độ cay bá đạo của lẩu và vị cay của cá nướng!
Không phải nồi canh thanh cay của thế giới này, mà món lẩu nàng nghĩ tới là loại nồi cay của thời hiện đại sau này, nó cay đến mức làm cho người ta vừa yêu vừa sợ, ăn đến miệng sưng đỏ, đầu đầy mồ hôi, nhưng lại không nỡ dừng lại.
Anan
Nhưng loại lẩu này bây giờ tạm thời không thể làm được.
Không đủ ớt cay, loại ớt hiện giờ nếu nàng cho nhiều, đám tiểu hài tử như Đông Đông chắc chắn sẽ không chịu nổi, có thể thấy được độ cay hiện giờ vẫn còn xa lắm mới đủ, chỉ hy vọng lần này Tiêu Hoài Thanh trở về, có thể tìm được thứ gì tốt.
Bên trong là các quán trà, chè tửu lâu.
Lại đi vào sâu hơn nữa, tới trung tâm con phố, là các loại ăn vặt khác nhau, chẳng hạn như điểm tâm đặc biệt, que chiên, bánh quẩy, tổ yến...
Sau đó là đủ loại mì phở, bánh bao hấp, màn thầu, súp mì, mì lát, mì thịt bò mà bọn họ đã từng ăn trước đây.
Yến Thu Xuân thích ăn những món mì phở này, nàng đã lâu không được ăn được thỏa thích như vậy, nàng và Uyển Nhi mỗi người mua một cây bột chiên và bánh quẩy, hai người ăn phân nửa, lúc đầu Uyển Nhi còn do dự một chút, sao có thể ăn trên đường cái?
Răng của cô bé không phải sẽ bị người khác nhìn thấy sao?
Nhưng nhìn Yến Thu Xuân ăn thích thú, cuối cùng cô bé cũng không nhịn được đành há miệng ăn, khi ăn, cô bé mới phát hiện loại cảm giác này thực sự rất đã, người qua đường đều làm như vậy, cũng không có ai cố ý đứng lại nhìn ai.
Chờ ăn xong rồi, Yến Thu Xuân lại đi mua bánh bao.
Trên đường cũng đi ngang qua mấy quán đồ ăn, trong đó có quán trà sữa, quán đồ nướng và quán mì lạnh… đa số đều là quán nàng mở, nhưng cũng có những quán không phải của nàng, cuối cùng nàng quyết định đến quán... thịt nướng BBQ!
Nơi này không có luật bất thành văn nào là người chỉ được ăn xiên thịt nướng vào ban đêm.
Bởi vì Yến Thu Xuân chưa từng nói, hơn nữa lần đầu tiên nàng dẫn người Tiêu gia đến ăn thịt nướng cũng là vào giữa trưa, cho nên bây giờ mới buổi sáng mà đã mở bán cũng không có gì lạ, sau khi đặt xiên thịt trên lò nướng, từng xiên thịt được rải đầy gia vị, tản ra mùi thơm hấp dẫn, khiến cho dù là thực khách chưa từng ăn mấy thứ này mà chỉ cần ngửi thấy mùi thôi, vẫn sẽ không tự chủ hướng đến bên đó.
Yến Thu Xuân bỗng nhiên phát hiện xiên thịt có hương vị rất đậm đà, mà mấy quán món kho và mấy tiệm gà rán đều được đặt ở sâu bên trong.
Làm như vậy chỉ cần khách vừa đến đây, ngửi thấy mùi, rất có thể nửa chừng lại mua thứ khác ăn, còn chưa vào bên trong mà đã ăn no, như vậy rất khó đi hết bên trong.
Dù sao cũng rất hiếm có người không bị cám dỗ bởi mùi thịt nướng, nhưng nếu đặt một vài quán có hương vị thanh đạm trước thì câu chuyện sẽ khác.
Yến Thu Xuân cũng không muốn đi nữa.
Ăn quá nhiều đồ ngon rồi!
Nhưng nàng vẫn nhớ mình đến đây không phải chỉ để xem náo nhiệt, nàng phải nhìn xem một cửa hàng mỹ thực như vậy có cần sửa đổi điều gì nữa không.
Tiêu Hoài Khang thực sự làm rất tốt, trang trí ở đây về cơ bản là cùng một phong cách, thống nhất kiểu dáng, trang phục của nhân viên bán hàng cũng tương tự, chỉ là mỗi cửa hàng sẽ trải qua một chút thay đổi nhỏ dựa trên phong cách của từng cửa hàng.
Có lẽ hắn đã tiếp thu kiến nghị của nàng, sắp xếp giống nhau để dễ quản lý.
Nhưng có lẽ còn chưa đủ nhiều cửa hàng, có cửa hàng còn bị ngăn cách bởi một khoảng trống.
Có lẽ kế tiếp nên mở thêm vài cửa hàng.
Nhưng dù vậy vẫn rất đông khách, những vị khách bị hấp dẫn bởi sự nhộn nhịp và quảng cáo trước đó đã nán lại nơi giống như thiên đường này, không muốn rời đi, giống như những khu phố thương mại với lượng người qua lại đông đúc mà Yến Thu Xuân đã thấy trong kiếp trước của nàng.
Không ít người bước ra từ quán thịt nướng, trong tay cầm một xiên thịt nướng, vừa ăn vừa cười nói: “Ai da, món này ngon thật!”
"Có thể nói là được ăn thỏa thích, hôm qua ta tới đây nghe nói một người chỉ có thể mua được mười xiên, hừ, ông đây thiếu chút tiền đó sao?"
“Vốn tưởng rằng bên này có món súp heo ngon, không ngờ cái món giò heo hầm này lại càng ngon hơn nữa!"
"Đi, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm ngồi thưởng thức đi."
Yến Thu Xuân nhìn người qua đường đi qua đi lại, có người vừa ăn, vừa trò chuyện với bằng hữu mình hai câu, giữa lời nói đều là những câu chữ vừa lòng, làm nàng xem cũng vừa lòng.
Phố mỹ thực này có một phần của nàng đấy!
Thỏa mãn xong, Yến Thu Xuân lại tiếp tục quan sát, nàng luôn cảm thấy đường phố nhìn thì trông có vẻ phong phú, nhưng vẫn còn thiếu một thứ gì đó.
Thiếu cái gì chứ?
Nàng ngửi ngửi, đủ loại gia vị từ BBQ, mùi thơm của thịt nướng, mùi ngọt ngào của bánh kem đều tập trung ở chóp mũi, nhưng vẫn còn thiếu.
Trong một tia cảm hứng, Yến Thu Xuân đột nhiên nghĩ tới, đó là độ cay bá đạo của lẩu và vị cay của cá nướng!
Không phải nồi canh thanh cay của thế giới này, mà món lẩu nàng nghĩ tới là loại nồi cay của thời hiện đại sau này, nó cay đến mức làm cho người ta vừa yêu vừa sợ, ăn đến miệng sưng đỏ, đầu đầy mồ hôi, nhưng lại không nỡ dừng lại.
Anan
Nhưng loại lẩu này bây giờ tạm thời không thể làm được.
Không đủ ớt cay, loại ớt hiện giờ nếu nàng cho nhiều, đám tiểu hài tử như Đông Đông chắc chắn sẽ không chịu nổi, có thể thấy được độ cay hiện giờ vẫn còn xa lắm mới đủ, chỉ hy vọng lần này Tiêu Hoài Thanh trở về, có thể tìm được thứ gì tốt.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- bình luận