Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân - Chương 12
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 12
Ai ngờ vừa xuống xe ngựa lại phát hiện có một nữ tử đứng ở cửa chính Tiêu gia, nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, dung nhan tinh tế, dáng vẻ đoan trang, nở nụ cười có vẻ rất dễ thân cận.
Lúc nhìn thấy Yến Thu Xuân, nàng ấy cười mỉm đi qua: "Đây là Yến cô nương mà lão Lục nhắc đến trong thư à? Dáng dấp xinh đẹp quá, lão Lục đi gặp bệ hạ, cố ý viết thư bảo ta tạm thời chiếu cố, cô nương mau vào đi."
Mi tâm của Yến Thu Xuân nhảy một cái, không ngờ Tiêu Hoài Thanh cẩn thận như thế.
Vì nữ tử trước mắt không phải ai khác, chính là nàng dâu cả của Tiêu gia, đích nữ Tạ Thanh Vân của châu phủ Thường Châu.
Liên quan chi tiết đến Tiêu gia trong sách không nói rõ, đều là ký ức của nguyên chủ.
Dù sao nàng cũng là thứ nữ của Yến gia, những quan hệ cao môn đại hộ, quan hệ thông gia nàng đều nhớ kỹ, để sau này khi thành thân sẽ không thất lễ, không thì sẽ làm mất mặt Yến gia.
Thật ra nguyên chủ chưa gặp qua những người này, làm thứ nữ, vì mẹ cả chèn ép, nàng hiếm khi được đi ra ngoài. Lúc nào đi ra ngoài nàng cũng đeo mặt nạ, vì mẫu thân của nàng là di nương.
Thời đại này, giai cấp đích thứ rất khác biệt, đích nữ có thể thoải mái đi ra ngoài, thứ nữ trừ phi được gả cho nhà ai làm đương gia chủ mẫu, nếu không thì lúc khuê các gặp người ngoài phải che mặt, sau khi cưới cũng không thể đi gặp người ngoài.
Anan
Hơn nữa, mặc dù nguyên chủ xinh đẹp, nhưng di nương chỉ dạy nàng cách dỗ nam nhân, nam nhân thích nhu nhược nên nàng cả ngày lông mày cong lá liễu, eo nhỏ như dương liễu.
Nhưng Yến Thu Xuân không phải như thế, nàng cố ý dùng bút vẽ mày, sửa lại tạo nên mấy phần phóng khoáng, hành vi của nàng cũng khác hẳn nguyên chủ. Nếu không phải người vô cùng thân cận thì sẽ khó mà nhận ra.
Nàng cười ngượng ngùng, tỏ vẻ hoảng sợ khi nữ tử bình thường gặp phu nhân vọng tộc lần đầu, khom gối hành lễ: "Dân nữ bái kiến Thiếu phu nhân."
"Muội là nghĩa muội của lão Lục, đương nhiên cũng là người Tiêu gia ta, người một nhà không cần đa lễ."
Trong vẻ cởi mở của Tạ Thanh Vân không thiếu sự khôn khéo, nàng ấy cũng âm thầm quan sát đối phương, nhưng cô nương này có vẻ ngây thơ đơn thuần, trong đáy mắt nàng hiện lên vẻ yêu thích. Nàng ấy kéo tay Yến Thu Xuân dẫn vào trong phủ: "Viện tử của muội đã chuẩn bị xong từ sớm, nhưng chúng ta không biết sở thích của muội. Nếu có gì không thoải mái cứ nói với nha hoàn hầu hạ."
"Đa tạ Thiếu phu nhân." Yến Thu Xuân gật gật đầu, đi theo Tạ Thanh Vân.
*
Tiêu gia có đại nghiệp to lớn, nhân phẩm rất tốt, càng không nói Yến Thu Xuân được Tiêu Hoài Thanh mang về, vì thế bọn họ rất xem trọng, để nàng ở trong một viện riêng. Nha hoàn, bà bà trong việc đã chuẩn bị hết những đồ vật nàng cần dùng.
Trong đó, còn cố ý giới thiệu nha hoàn tên Thủy Mai, Thủy Linh. Nghe nói, hai nha hoàn này do Tiêu phu nhân đích thân sắp xếp, đều hiểu quy củ, chỉ là Tiêu phu nhân bị bệnh, không tiện ra ngoài tiếp khách.
Vì thế, Tạ Thanh Vân còn cố ý nói xin lỗi nàng.
Yến Thu Xuân ngượng ngùng, nàng chỉ cần một chỗ ở an toàn, cho nên nghĩ đến Tiêu Hoài Thanh. Sau đó, bọn họ ký hiệp nghị cũng xem như hợp đồng lao động, không ngờ hợp đồng lao động này mang đến nhiều tiện ích như thế, nàng vẫn chưa làm gì cả mà!
Vì thế Yến Thu Xuân chỉ có thể liên tục tỏ ra cảm kích.
Hai bên đều rất khách khí, cuộc gặp mặt này cũng sắp kết thúc.
Bây giờ Tạ Thanh Vân làm người quản lý nhà cửa, bếp núc, có rất nhiều chuyện phải làm .
Nhất là Tiêu Hoài Thanh vừa đại thắng hồi triều, có rất người người đến thăm hỏi, vì thế nàng ngồi một lát đã rời đi.
Sau khi tiễn chủ nhân đi, Yến Thu Xuân trở lại viện tử nhìn viện tử của riêng mình, nở nụ cười hạnh phúc.
Quả nhiên lựa chọn của nàng không sai!
Phúc lợi của công việc này quá tuyệt vời!
Lúc này, đại nha hoàn Thủy Mai đi lên, khẽ nói: "Cô nương đi đường mệt mỏi, nô tỳ đã chuẩn bị xong nước và quần áo mới, bây giờ cô nương muốn rửa mặt một chút không?"
Yến Thu Xuân vui vẻ đồng ý, đối phương đi chuẩn bị ngay. Không bao lâu sau, nàng ngồi trong thùng tắm ngâm nước ấm nóng. Nếu không phải nàng không cần người hầu hạ, Thủy Mai còn muốn giúp nàng kỳ lưng.
Tắm rửa xong đã đến giờ Dậu, Thủy Mai vừa giúp nàng lau tóc vừa hỏi: "Cô nương, nên dùng bữa tối rồi, chúng ta lấy từ phòng bếp hay làm ở phòng bếp nhỏ?"
"Phòng bếp nhỏ?" Yến Thu Xuân kinh ngạc.
Vừa rồi thiếu phu nhân Tiêu gia không nói với nàng còn có phòng bếp nhỏ.
Thủy Mai cười nói: "Là Lục thiếu gia đặc biệt dặn dò quản gia xây một phòng bếp nhỏ trong viện tử của người, chi phí ghi vào phòng bếp, còn phái một trù nương biết làm cơm đến."
Cuối cùng, nàng ấy nói với vẻ trêu chọc: "Nô tỳ vẫn chưa từng thấy Lục thiếu gia để tâm như thế đấy ~"
Yến Thu Xuân: ?
Chuyện này liên quan gì đến Tiêu Hoài Thanh?
Lúc nhìn thấy Yến Thu Xuân, nàng ấy cười mỉm đi qua: "Đây là Yến cô nương mà lão Lục nhắc đến trong thư à? Dáng dấp xinh đẹp quá, lão Lục đi gặp bệ hạ, cố ý viết thư bảo ta tạm thời chiếu cố, cô nương mau vào đi."
Mi tâm của Yến Thu Xuân nhảy một cái, không ngờ Tiêu Hoài Thanh cẩn thận như thế.
Vì nữ tử trước mắt không phải ai khác, chính là nàng dâu cả của Tiêu gia, đích nữ Tạ Thanh Vân của châu phủ Thường Châu.
Liên quan chi tiết đến Tiêu gia trong sách không nói rõ, đều là ký ức của nguyên chủ.
Dù sao nàng cũng là thứ nữ của Yến gia, những quan hệ cao môn đại hộ, quan hệ thông gia nàng đều nhớ kỹ, để sau này khi thành thân sẽ không thất lễ, không thì sẽ làm mất mặt Yến gia.
Thật ra nguyên chủ chưa gặp qua những người này, làm thứ nữ, vì mẹ cả chèn ép, nàng hiếm khi được đi ra ngoài. Lúc nào đi ra ngoài nàng cũng đeo mặt nạ, vì mẫu thân của nàng là di nương.
Thời đại này, giai cấp đích thứ rất khác biệt, đích nữ có thể thoải mái đi ra ngoài, thứ nữ trừ phi được gả cho nhà ai làm đương gia chủ mẫu, nếu không thì lúc khuê các gặp người ngoài phải che mặt, sau khi cưới cũng không thể đi gặp người ngoài.
Anan
Hơn nữa, mặc dù nguyên chủ xinh đẹp, nhưng di nương chỉ dạy nàng cách dỗ nam nhân, nam nhân thích nhu nhược nên nàng cả ngày lông mày cong lá liễu, eo nhỏ như dương liễu.
Nhưng Yến Thu Xuân không phải như thế, nàng cố ý dùng bút vẽ mày, sửa lại tạo nên mấy phần phóng khoáng, hành vi của nàng cũng khác hẳn nguyên chủ. Nếu không phải người vô cùng thân cận thì sẽ khó mà nhận ra.
Nàng cười ngượng ngùng, tỏ vẻ hoảng sợ khi nữ tử bình thường gặp phu nhân vọng tộc lần đầu, khom gối hành lễ: "Dân nữ bái kiến Thiếu phu nhân."
"Muội là nghĩa muội của lão Lục, đương nhiên cũng là người Tiêu gia ta, người một nhà không cần đa lễ."
Trong vẻ cởi mở của Tạ Thanh Vân không thiếu sự khôn khéo, nàng ấy cũng âm thầm quan sát đối phương, nhưng cô nương này có vẻ ngây thơ đơn thuần, trong đáy mắt nàng hiện lên vẻ yêu thích. Nàng ấy kéo tay Yến Thu Xuân dẫn vào trong phủ: "Viện tử của muội đã chuẩn bị xong từ sớm, nhưng chúng ta không biết sở thích của muội. Nếu có gì không thoải mái cứ nói với nha hoàn hầu hạ."
"Đa tạ Thiếu phu nhân." Yến Thu Xuân gật gật đầu, đi theo Tạ Thanh Vân.
*
Tiêu gia có đại nghiệp to lớn, nhân phẩm rất tốt, càng không nói Yến Thu Xuân được Tiêu Hoài Thanh mang về, vì thế bọn họ rất xem trọng, để nàng ở trong một viện riêng. Nha hoàn, bà bà trong việc đã chuẩn bị hết những đồ vật nàng cần dùng.
Trong đó, còn cố ý giới thiệu nha hoàn tên Thủy Mai, Thủy Linh. Nghe nói, hai nha hoàn này do Tiêu phu nhân đích thân sắp xếp, đều hiểu quy củ, chỉ là Tiêu phu nhân bị bệnh, không tiện ra ngoài tiếp khách.
Vì thế, Tạ Thanh Vân còn cố ý nói xin lỗi nàng.
Yến Thu Xuân ngượng ngùng, nàng chỉ cần một chỗ ở an toàn, cho nên nghĩ đến Tiêu Hoài Thanh. Sau đó, bọn họ ký hiệp nghị cũng xem như hợp đồng lao động, không ngờ hợp đồng lao động này mang đến nhiều tiện ích như thế, nàng vẫn chưa làm gì cả mà!
Vì thế Yến Thu Xuân chỉ có thể liên tục tỏ ra cảm kích.
Hai bên đều rất khách khí, cuộc gặp mặt này cũng sắp kết thúc.
Bây giờ Tạ Thanh Vân làm người quản lý nhà cửa, bếp núc, có rất nhiều chuyện phải làm .
Nhất là Tiêu Hoài Thanh vừa đại thắng hồi triều, có rất người người đến thăm hỏi, vì thế nàng ngồi một lát đã rời đi.
Sau khi tiễn chủ nhân đi, Yến Thu Xuân trở lại viện tử nhìn viện tử của riêng mình, nở nụ cười hạnh phúc.
Quả nhiên lựa chọn của nàng không sai!
Phúc lợi của công việc này quá tuyệt vời!
Lúc này, đại nha hoàn Thủy Mai đi lên, khẽ nói: "Cô nương đi đường mệt mỏi, nô tỳ đã chuẩn bị xong nước và quần áo mới, bây giờ cô nương muốn rửa mặt một chút không?"
Yến Thu Xuân vui vẻ đồng ý, đối phương đi chuẩn bị ngay. Không bao lâu sau, nàng ngồi trong thùng tắm ngâm nước ấm nóng. Nếu không phải nàng không cần người hầu hạ, Thủy Mai còn muốn giúp nàng kỳ lưng.
Tắm rửa xong đã đến giờ Dậu, Thủy Mai vừa giúp nàng lau tóc vừa hỏi: "Cô nương, nên dùng bữa tối rồi, chúng ta lấy từ phòng bếp hay làm ở phòng bếp nhỏ?"
"Phòng bếp nhỏ?" Yến Thu Xuân kinh ngạc.
Vừa rồi thiếu phu nhân Tiêu gia không nói với nàng còn có phòng bếp nhỏ.
Thủy Mai cười nói: "Là Lục thiếu gia đặc biệt dặn dò quản gia xây một phòng bếp nhỏ trong viện tử của người, chi phí ghi vào phòng bếp, còn phái một trù nương biết làm cơm đến."
Cuối cùng, nàng ấy nói với vẻ trêu chọc: "Nô tỳ vẫn chưa từng thấy Lục thiếu gia để tâm như thế đấy ~"
Yến Thu Xuân: ?
Chuyện này liên quan gì đến Tiêu Hoài Thanh?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- bình luận