Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân - Chương 127
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 127
Thông thường, thời gian uống thuốc của người cổ đại là giữa bữa sáng và bữa trưa, bọn họ đến vào thời điểm này vừa vặn cũng là lúc đầu bếp phía bên trong đang chuẩn bị nấu thuốc cho Xương Vương. Gia nhân trong bếp nhìn thấy ba người họ đi tới liền bị dọa cho giật mình, mỗi người đều lần lượt cúi đầu hành lễ.
“Đứng dậy cả đi.” Xương Vương phi thu lại nét ôn hoà trên mặt, tăng thêm vài phần uy nghiêm, thấp giọng nói: “Thuốc của điện hạ, các ngươi cứ chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu, phần còn lại cứ để đó, không cần làm nữa.”
“Vâng.” Các cung nhân đều đứng dậy, gian bếp lại tiếp tục bận rộn.
Người phải dọn dẹp thì đi dọn dẹp, người được giao chuẩn bị nguyên liệu nấu thuốc thì nhanh chóng đi chuẩn bị nguyên liệu.
Anan
Xương Vương phi cười nói: “A Hoàn, con muốn làm gì thì tự đi làm đi.”
“Vâng!” Chu Chiêu Hoàn phấn khích nhìn phòng bếp, chuẩn bị làm đồ ăn cho cha, trong lòng cậu ta vẫn là khá lo lắng, cậu xoè ngón tay đếm xem mình cần những nguyên liệu gì trước.
Sau đó cậu ta quét mắt xem qua tất cả các nguyên liệu trong bếp, sau khi đã quyết định xong cậu ta liền mang một phần nguyên liệu đặt lên bàn, phần còn lại cậu mang ra không hết.
Do dự một hồi, cậu ta chọn cách chạy tới kéo Yến Thu Xuân: “A Xuân tỷ tỷ, tỷ có thể mang mấy thứ kia ra giúp đệ được không?”
Từ nhỏ đến lớn, không ai có thể sai khiến cậu ta, cậu ta cũng không thể sai khiến người khác, vì vậy cậu chỉ có thể tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người thân cận.
Nhà bếp là thế giới của Yến Thu Xuân, cảm giác an toàn lớn nhất ở đây chính là do Yến Thu Xuân mang lại.
Vậy nên tất nhiên cậu ta phải tìm đến nàng rồi.
Yến Thu Xuân đi lấy cho cậu thứ gì đó, Xương Vương phi ở một bên mỉm cười quan sát, nụ cười bỗng dưng cô đọng lại, sau đó nàng ấy quay đầu đi, lộ ra vẻ ủ rũ.
Tuy rằng Thập Ngũ công chúa tính tình khó chiều, nhưng đây cũng là bởi con cái hoàng thất được nuông chiều thái quá mà ra. Con trai của nàng ấy rõ ràng là tôn tử, nhưng bây giờ ngay cả cung nhân cũng không thể sai khiến, càng so sánh nàng ấy lại càng thấy hổ thẹn.
Yến Thu Xuân cũng cảm thấy rất ngưỡng mộ, nhìn thấy những đứa trẻ như Thập Ngũ công chúa và Chu Chiêu Cảnh, lại nhìn đến Chu Chiêu Hoàn, quả nhiên là những thiên thần nhỏ giữa nhân gian!
Sau khi lấy hết tất cả những thứ cần dùng, Chu Chiêu Hoàn bắt đầu làm việc, đầu tiên đem các dược liệu đã chuẩn bị trước căn cứ theo chỉ dẫn của thầy thuốc mà xếp thành từng loại, sau đó bỏ vào trong nồi theo thứ tự.
Đến bước này đương nhiên Yến Thu Xuân sẽ phải đến giúp một tay.
Đó là lý do tại sao nàng phải đi cùng Chu Chiêu Hoàn.
Nếu nàng động tay thì dược tính của đống dược liệu này mới có thể phát huy được đến mức tối đa, nếu là dược liệu giải độc, sức khỏe của Xương Vương cũng sẽ được hồi phục nhanh chóng hơn.
“Cuối cùng là cỏ Phòng Phong...” Đứa trẻ đã từng được học chữ cẩn thận xem lời dặn dò của thầy thuốc và so sánh từng thứ một, Yến Thu Xuân làm theo lời cậu, đem loại dược liệu có tên Phòng Phong bỏ thêm vào trong nồi.
Sau đó đậy nắp lại đặt lên bếp đun cho đến khi thuốc chín là được.
Thuốc đã chuẩn bị xong, tiếp theo là bánh đường.
Món này cách làm rất đơn giản, thêm nước sôi vào bột mì, khuấy đều cho đến khi bột nhừ ra rồi vớt ra nhào thành bột mịn, bước nhào bột này đương nhiên Yến Thu Xuân phải ra tay rồi, sau khi đã nhào bột xong thì cắt thành từng miếng nhỏ.
Nhân bánh là đường trắng hoặc đường nâu, trộn thêm với một ít bột năng rồi bao tròn lại như cách làm bánh bao.
Bởi vì Chu Chiêu Hoàn mới bảy tuổi, người nhỏ tay cũng nhỏ, vậy nên lượng bột mà Yến Thu Xuân phân ra đưa cho cậu đều rất nhỏ, sau khi đã nặn bột xong, miếng bánh nhìn có vẻ chỉ bằng nửa lòng bàn tay.
Bước tiếp theo sẽ là do Yến Thu Xuân đích thân làm, có điều vì để đợi thuốc sôi, nên bọn họ không bắt đầu làm ngay.
Đến khi thuốc đã gần nấu chín, họ mới bắt đầu công đoạn cuối cùng, chiên bánh đường đã chuẩn bị trong chảo cho đến khi bánh vàng đều hai mặt, phần giữa bánh phồng lên là đã hoàn thành.
Đến bước này là có thể đổ thuốc ra ngoài bát, trong bếp lúc này đã tràn ngập mùi thuốc đắng chát, chỉ ngửi thôi đã cảm thấy môi lưỡi đắng nghét, không ít cung nhân không có việc gì làm cũng phải lén lút lui đến vị trí thoáng gió để hít thở.
Chu Chiêu Hoàn cũng đã ngửi được, cậu ta lè lưỡi, đôi mắt to tròn tràn đầy đồng cảm với cha mình, phải uống thuốc đắng đến như vậy thật sự là quá khổ sở rồi.
Cũng may cậu ta có một chiếc bánh ngọt với rất nhiều đường bên trong, chắc chắn có thể khiến cho cậu ta ngọt đến nỗi không ngửi ra được vị đắng nữa.
*
Bên trong phòng.
Nam nhân tái nhợt nằm nửa người trên giường, lưng tựa vào tường nhẹ giọng nói: “Đệ chắc chắn Tống gia đã từng tiếp xúc qua với lão Lục?”
“Đúng vậy.” Nam tử một thân y phục quan phủ uể oải dựa vào trên giường, tư thế nhàn nhã như ở nhà, nhẹ giọng nói: “Không cần lo lắng, chuyện này không quan trọng.”
“Đứng dậy cả đi.” Xương Vương phi thu lại nét ôn hoà trên mặt, tăng thêm vài phần uy nghiêm, thấp giọng nói: “Thuốc của điện hạ, các ngươi cứ chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu, phần còn lại cứ để đó, không cần làm nữa.”
“Vâng.” Các cung nhân đều đứng dậy, gian bếp lại tiếp tục bận rộn.
Người phải dọn dẹp thì đi dọn dẹp, người được giao chuẩn bị nguyên liệu nấu thuốc thì nhanh chóng đi chuẩn bị nguyên liệu.
Anan
Xương Vương phi cười nói: “A Hoàn, con muốn làm gì thì tự đi làm đi.”
“Vâng!” Chu Chiêu Hoàn phấn khích nhìn phòng bếp, chuẩn bị làm đồ ăn cho cha, trong lòng cậu ta vẫn là khá lo lắng, cậu xoè ngón tay đếm xem mình cần những nguyên liệu gì trước.
Sau đó cậu ta quét mắt xem qua tất cả các nguyên liệu trong bếp, sau khi đã quyết định xong cậu ta liền mang một phần nguyên liệu đặt lên bàn, phần còn lại cậu mang ra không hết.
Do dự một hồi, cậu ta chọn cách chạy tới kéo Yến Thu Xuân: “A Xuân tỷ tỷ, tỷ có thể mang mấy thứ kia ra giúp đệ được không?”
Từ nhỏ đến lớn, không ai có thể sai khiến cậu ta, cậu ta cũng không thể sai khiến người khác, vì vậy cậu chỉ có thể tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người thân cận.
Nhà bếp là thế giới của Yến Thu Xuân, cảm giác an toàn lớn nhất ở đây chính là do Yến Thu Xuân mang lại.
Vậy nên tất nhiên cậu ta phải tìm đến nàng rồi.
Yến Thu Xuân đi lấy cho cậu thứ gì đó, Xương Vương phi ở một bên mỉm cười quan sát, nụ cười bỗng dưng cô đọng lại, sau đó nàng ấy quay đầu đi, lộ ra vẻ ủ rũ.
Tuy rằng Thập Ngũ công chúa tính tình khó chiều, nhưng đây cũng là bởi con cái hoàng thất được nuông chiều thái quá mà ra. Con trai của nàng ấy rõ ràng là tôn tử, nhưng bây giờ ngay cả cung nhân cũng không thể sai khiến, càng so sánh nàng ấy lại càng thấy hổ thẹn.
Yến Thu Xuân cũng cảm thấy rất ngưỡng mộ, nhìn thấy những đứa trẻ như Thập Ngũ công chúa và Chu Chiêu Cảnh, lại nhìn đến Chu Chiêu Hoàn, quả nhiên là những thiên thần nhỏ giữa nhân gian!
Sau khi lấy hết tất cả những thứ cần dùng, Chu Chiêu Hoàn bắt đầu làm việc, đầu tiên đem các dược liệu đã chuẩn bị trước căn cứ theo chỉ dẫn của thầy thuốc mà xếp thành từng loại, sau đó bỏ vào trong nồi theo thứ tự.
Đến bước này đương nhiên Yến Thu Xuân sẽ phải đến giúp một tay.
Đó là lý do tại sao nàng phải đi cùng Chu Chiêu Hoàn.
Nếu nàng động tay thì dược tính của đống dược liệu này mới có thể phát huy được đến mức tối đa, nếu là dược liệu giải độc, sức khỏe của Xương Vương cũng sẽ được hồi phục nhanh chóng hơn.
“Cuối cùng là cỏ Phòng Phong...” Đứa trẻ đã từng được học chữ cẩn thận xem lời dặn dò của thầy thuốc và so sánh từng thứ một, Yến Thu Xuân làm theo lời cậu, đem loại dược liệu có tên Phòng Phong bỏ thêm vào trong nồi.
Sau đó đậy nắp lại đặt lên bếp đun cho đến khi thuốc chín là được.
Thuốc đã chuẩn bị xong, tiếp theo là bánh đường.
Món này cách làm rất đơn giản, thêm nước sôi vào bột mì, khuấy đều cho đến khi bột nhừ ra rồi vớt ra nhào thành bột mịn, bước nhào bột này đương nhiên Yến Thu Xuân phải ra tay rồi, sau khi đã nhào bột xong thì cắt thành từng miếng nhỏ.
Nhân bánh là đường trắng hoặc đường nâu, trộn thêm với một ít bột năng rồi bao tròn lại như cách làm bánh bao.
Bởi vì Chu Chiêu Hoàn mới bảy tuổi, người nhỏ tay cũng nhỏ, vậy nên lượng bột mà Yến Thu Xuân phân ra đưa cho cậu đều rất nhỏ, sau khi đã nặn bột xong, miếng bánh nhìn có vẻ chỉ bằng nửa lòng bàn tay.
Bước tiếp theo sẽ là do Yến Thu Xuân đích thân làm, có điều vì để đợi thuốc sôi, nên bọn họ không bắt đầu làm ngay.
Đến khi thuốc đã gần nấu chín, họ mới bắt đầu công đoạn cuối cùng, chiên bánh đường đã chuẩn bị trong chảo cho đến khi bánh vàng đều hai mặt, phần giữa bánh phồng lên là đã hoàn thành.
Đến bước này là có thể đổ thuốc ra ngoài bát, trong bếp lúc này đã tràn ngập mùi thuốc đắng chát, chỉ ngửi thôi đã cảm thấy môi lưỡi đắng nghét, không ít cung nhân không có việc gì làm cũng phải lén lút lui đến vị trí thoáng gió để hít thở.
Chu Chiêu Hoàn cũng đã ngửi được, cậu ta lè lưỡi, đôi mắt to tròn tràn đầy đồng cảm với cha mình, phải uống thuốc đắng đến như vậy thật sự là quá khổ sở rồi.
Cũng may cậu ta có một chiếc bánh ngọt với rất nhiều đường bên trong, chắc chắn có thể khiến cho cậu ta ngọt đến nỗi không ngửi ra được vị đắng nữa.
*
Bên trong phòng.
Nam nhân tái nhợt nằm nửa người trên giường, lưng tựa vào tường nhẹ giọng nói: “Đệ chắc chắn Tống gia đã từng tiếp xúc qua với lão Lục?”
“Đúng vậy.” Nam tử một thân y phục quan phủ uể oải dựa vào trên giường, tư thế nhàn nhã như ở nhà, nhẹ giọng nói: “Không cần lo lắng, chuyện này không quan trọng.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- bình luận