Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân - Chương 222
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 222
Điều này khiến bọn họ - hai người xa lạ mới chỉ nghe thấy tên của nhau, tuy ở cùng một không gian nhưng cũng khó giao lưu xã giao như bình thường.
Có điều...
Anan
Chỉ riêng lông mày và đôi mắt của đối phương đã khiến người ta cảm thấy đó là một cô nương xinh đẹp, hơn nữa thần thái và động tác kia của nàng rất giống Uyển Nhi, cho nên Yến Thu Xuân không cảm thấy quá xa lạ, thậm chí còn có chút gần gũi.
Tiêu Hoài Nga không nhìn thấy thần sắc khác trên mặt nàng, trong lòng an ủi được phần nào, sau đó lại được cháu trai an ủi nên chậm rãi duỗi những ngón tay thon dài ra, vân vê một chút, ngón tay út mảnh khảnh từ trong góc áo mỏng manh cong lên, hơi dùng sức, nhanh chóng đưa khối nhỏ như cơm cháy vào miệng, sau đó lại lần nữa duỗi tay chỉnh góc áo lại.
Toàn bộ quá trình xảy ra cực kỳ nhanh, ít nhất Yến Thu Xuân không thấy gì cả.
Mà hoàn thành hết thảy cái này đối với Tiêu Hoài Nga mà nói lại giống như nước chảy mây trôi, mặt mày lộ ra ý cười thẹn thùng, miệng nhỏ bắt đầu thưởng thức.
Mới nhai một cái mà nàng đã cảm thấy kinh ngạc.
Hương vị giòn giòn, được rắc nhiều loại gia vị đặc biệt dành riêng cho thịt nướng, vị mặn vị cay và các loại gia vị hội tụ trên miếng bánh bao đơn giản này, hương vị mới lạ, vị mặn vừa phải gãi đúng chỗ ngứa, vị cay khiến nàng cảm thấy đầu lưỡi mình bị mê muội.
Sau khi ăn một cái, nàng vô thức l.i.ế.m ít bột gia vị còn sót lại trên cánh môi, l.i.ế.m xong nàng nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc và suy nghĩ chưa đã thèm.
Nàng muốn ăn nữa!
Đông Đông cũng cầm một cái ăn, vẫn ngon hệt như buổi sáng, cậu bé cũng không quên chia cho Yến Thu Xuân, Uyển Nhi và Tiêu Bình Chiến, chia xong quay đầu nhìn lại thì thấy cô cô lộ ra vẻ mặt yêu thích, đắc ý nói: “Người đoán xem đây là làm từ cái gì?”
Mày liễu Tiêu Hoài Nga nhíu lại, nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, trong đầu hiện lên vô số vật, cuối cùng thử chọn ra một đáp án có cơ sở nhất: “Bánh hấp?”
“Là màn thầu! A Xuân tỷ tỷ làm món này từ màn thầu bữa sáng không ăn hết, lợi hại phải không?” Đông Đông cười đắc ý giống như đây là cậu bé làm.
Tiêu Hoài Nga thật sự rất kinh ngạc, nhìn chằm chằm Yến Thu Xuân một hồi lâu: “Muội thật lợi hại!”
Màn thầu mà cũng có thể làm được ngon như vậy!
Mặt Yến Thu Xuân đỏ ửng: “Cũng tạm được ạ, mấy cái này rất đơn giản.”
Đông Đông thò lại gần tai cô cô, nói nhỏ: “Cô cô, A Xuân tỷ tỷ biết làm rất nhiều món ngon, nếu người muốn làm bạn tốt với tỷ ấy thì khen tỷ ấy nhiều vào, tỷ ấy vui sẽ làm đồ ăn ngon cho người nga ~”
Yến Thu Xuân: “…”
Mặt nàng hoàn toàn đỏ, hóa ra hình tượng nàng trong mắt Đông Đông lại là như thế này?!
...
Buổi trưa hôm đó Tiêu Hoài Nga bị mang đi mất.
Khách hành hương ở nơi đây giảm bớt, người đi đường cũng vơi dần.
Sắc trời dần dần u ám, lúc này bắt đầu mưa to, một thiếu niên với vẻ ngoài thư sinh đang từ trên chùa đi xuống. Khi hắn đến ngã ba đường, mưa càng lúc càng nặng hạt.
Hắn không mang ô nên chỉ có thể cẩn thận nhét cuốn kinh thư vào trong lòng ngực, xoay chân đi về ngã rẽ.
Đạo quan cách đó không xa, chỉ chốc lát hắn đã tới.
Lúc này cửa đạo quan còn mở, phát hiện có người tới, một ni cô canh cửa tiến đến hỏi.
Thư sinh chắp tay nói: "Tiểu sinh mới từ trên chùa xuống, trên đường gặp trời mưa to, đột nhiên ta nhớ tới nơi này có một đạo quan, muốn đến xin một chỗ tạm trú mưa."
“Khách quan, mời vào.” Nữ quan đáp lễ mời hắn vào, còn giúp hắn bung ô để dẫn hắn đến đình hóng gió: “Đạo quan còn có nữ quyến khác ở nên phiền ngươi chớ đi lung tung."
Thư sinh lớn lên trắng trẻo ưa nhìn, nét mặt vẫn còn hiện rõ sự ngây thơ thiện lương, nghe được lời này vội vàng gật đầu: "Đương nhiên không, tiểu sinh chỉ là đến tìm chỗ che mưa chắn gió."
Nữ quan thấy hắn nhìn giống người tốt nên vô cùng yên tâm, bưng thêm một chén trà nóng cho hắn rồi vội rời đi, trời mưa nên đạo quan nhiều việc, không thể ở lại đây lâu được.
Hơn nữa, hoàn cảnh đạo quan nghèo khó, nếu không phải hàng tháng Tiêu gia gửi bạc tới thì có lẽ bây giờ họ còn đang bận rộn sửa nóc nhà bị hư hỏng.
Người vừa đi, thư sinh cũng không ngoan ngoãn ngồi đó như đã nói, mà bưng chén trà lên, nhấp một ngụm rồi lắc đầu đặt xuống, trà đắng uống không ngon tí nào.
Hắn nhìn quanh toàn bộ đạo quan, lúc nhìn thấy hoa trắng trên cây bồ kết đen, mắt hắn sáng lên, hắn nhặt chiếc ô mà nữ quan để lại, trực tiếp đi dọc theo hành lang đình hóng gió, xoay người bước đi...
Vì trời mưa, xung quanh đạo quan cũng không có ai, hắn thuận lợi đi tới cây cổ thụ ở trong sân, cây cổ thụ mọc bên tường sân, một nửa hoa rụng trong sân, một nửa rơi ra bên ngoài.
Thiếu niên nhìn có vẻ rất thích thú, dưới cơn mưa nặng hạt có những cánh hoa trắng muốt và mỏng manh rơi xuống lấm tấm bùn đất, hắn nhặt lên hai cánh hoa, dường như rất say mê cất giọng trong trẻo ngâm một bài thơ: “Hôm qua cưỡi ngựa quất roi đi, mưa xuân bước chậm hoa rơi về…”
Có điều...
Anan
Chỉ riêng lông mày và đôi mắt của đối phương đã khiến người ta cảm thấy đó là một cô nương xinh đẹp, hơn nữa thần thái và động tác kia của nàng rất giống Uyển Nhi, cho nên Yến Thu Xuân không cảm thấy quá xa lạ, thậm chí còn có chút gần gũi.
Tiêu Hoài Nga không nhìn thấy thần sắc khác trên mặt nàng, trong lòng an ủi được phần nào, sau đó lại được cháu trai an ủi nên chậm rãi duỗi những ngón tay thon dài ra, vân vê một chút, ngón tay út mảnh khảnh từ trong góc áo mỏng manh cong lên, hơi dùng sức, nhanh chóng đưa khối nhỏ như cơm cháy vào miệng, sau đó lại lần nữa duỗi tay chỉnh góc áo lại.
Toàn bộ quá trình xảy ra cực kỳ nhanh, ít nhất Yến Thu Xuân không thấy gì cả.
Mà hoàn thành hết thảy cái này đối với Tiêu Hoài Nga mà nói lại giống như nước chảy mây trôi, mặt mày lộ ra ý cười thẹn thùng, miệng nhỏ bắt đầu thưởng thức.
Mới nhai một cái mà nàng đã cảm thấy kinh ngạc.
Hương vị giòn giòn, được rắc nhiều loại gia vị đặc biệt dành riêng cho thịt nướng, vị mặn vị cay và các loại gia vị hội tụ trên miếng bánh bao đơn giản này, hương vị mới lạ, vị mặn vừa phải gãi đúng chỗ ngứa, vị cay khiến nàng cảm thấy đầu lưỡi mình bị mê muội.
Sau khi ăn một cái, nàng vô thức l.i.ế.m ít bột gia vị còn sót lại trên cánh môi, l.i.ế.m xong nàng nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc và suy nghĩ chưa đã thèm.
Nàng muốn ăn nữa!
Đông Đông cũng cầm một cái ăn, vẫn ngon hệt như buổi sáng, cậu bé cũng không quên chia cho Yến Thu Xuân, Uyển Nhi và Tiêu Bình Chiến, chia xong quay đầu nhìn lại thì thấy cô cô lộ ra vẻ mặt yêu thích, đắc ý nói: “Người đoán xem đây là làm từ cái gì?”
Mày liễu Tiêu Hoài Nga nhíu lại, nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, trong đầu hiện lên vô số vật, cuối cùng thử chọn ra một đáp án có cơ sở nhất: “Bánh hấp?”
“Là màn thầu! A Xuân tỷ tỷ làm món này từ màn thầu bữa sáng không ăn hết, lợi hại phải không?” Đông Đông cười đắc ý giống như đây là cậu bé làm.
Tiêu Hoài Nga thật sự rất kinh ngạc, nhìn chằm chằm Yến Thu Xuân một hồi lâu: “Muội thật lợi hại!”
Màn thầu mà cũng có thể làm được ngon như vậy!
Mặt Yến Thu Xuân đỏ ửng: “Cũng tạm được ạ, mấy cái này rất đơn giản.”
Đông Đông thò lại gần tai cô cô, nói nhỏ: “Cô cô, A Xuân tỷ tỷ biết làm rất nhiều món ngon, nếu người muốn làm bạn tốt với tỷ ấy thì khen tỷ ấy nhiều vào, tỷ ấy vui sẽ làm đồ ăn ngon cho người nga ~”
Yến Thu Xuân: “…”
Mặt nàng hoàn toàn đỏ, hóa ra hình tượng nàng trong mắt Đông Đông lại là như thế này?!
...
Buổi trưa hôm đó Tiêu Hoài Nga bị mang đi mất.
Khách hành hương ở nơi đây giảm bớt, người đi đường cũng vơi dần.
Sắc trời dần dần u ám, lúc này bắt đầu mưa to, một thiếu niên với vẻ ngoài thư sinh đang từ trên chùa đi xuống. Khi hắn đến ngã ba đường, mưa càng lúc càng nặng hạt.
Hắn không mang ô nên chỉ có thể cẩn thận nhét cuốn kinh thư vào trong lòng ngực, xoay chân đi về ngã rẽ.
Đạo quan cách đó không xa, chỉ chốc lát hắn đã tới.
Lúc này cửa đạo quan còn mở, phát hiện có người tới, một ni cô canh cửa tiến đến hỏi.
Thư sinh chắp tay nói: "Tiểu sinh mới từ trên chùa xuống, trên đường gặp trời mưa to, đột nhiên ta nhớ tới nơi này có một đạo quan, muốn đến xin một chỗ tạm trú mưa."
“Khách quan, mời vào.” Nữ quan đáp lễ mời hắn vào, còn giúp hắn bung ô để dẫn hắn đến đình hóng gió: “Đạo quan còn có nữ quyến khác ở nên phiền ngươi chớ đi lung tung."
Thư sinh lớn lên trắng trẻo ưa nhìn, nét mặt vẫn còn hiện rõ sự ngây thơ thiện lương, nghe được lời này vội vàng gật đầu: "Đương nhiên không, tiểu sinh chỉ là đến tìm chỗ che mưa chắn gió."
Nữ quan thấy hắn nhìn giống người tốt nên vô cùng yên tâm, bưng thêm một chén trà nóng cho hắn rồi vội rời đi, trời mưa nên đạo quan nhiều việc, không thể ở lại đây lâu được.
Hơn nữa, hoàn cảnh đạo quan nghèo khó, nếu không phải hàng tháng Tiêu gia gửi bạc tới thì có lẽ bây giờ họ còn đang bận rộn sửa nóc nhà bị hư hỏng.
Người vừa đi, thư sinh cũng không ngoan ngoãn ngồi đó như đã nói, mà bưng chén trà lên, nhấp một ngụm rồi lắc đầu đặt xuống, trà đắng uống không ngon tí nào.
Hắn nhìn quanh toàn bộ đạo quan, lúc nhìn thấy hoa trắng trên cây bồ kết đen, mắt hắn sáng lên, hắn nhặt chiếc ô mà nữ quan để lại, trực tiếp đi dọc theo hành lang đình hóng gió, xoay người bước đi...
Vì trời mưa, xung quanh đạo quan cũng không có ai, hắn thuận lợi đi tới cây cổ thụ ở trong sân, cây cổ thụ mọc bên tường sân, một nửa hoa rụng trong sân, một nửa rơi ra bên ngoài.
Thiếu niên nhìn có vẻ rất thích thú, dưới cơn mưa nặng hạt có những cánh hoa trắng muốt và mỏng manh rơi xuống lấm tấm bùn đất, hắn nhặt lên hai cánh hoa, dường như rất say mê cất giọng trong trẻo ngâm một bài thơ: “Hôm qua cưỡi ngựa quất roi đi, mưa xuân bước chậm hoa rơi về…”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- bình luận