Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân - Chương 77
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 77
Nghe hắn nói như vậy, Tạ Thanh Vân cũng ngẫm lại, phát hiện thật sự là như vậy, ngay từ đầu đã có hai vị cánh gà, quan tâm đến trẻ nhỏ cùng người lớn khẩu vị khác nhau, nàng vẫn luôn như vậy .
Tạ Thanh Vân đột nhiên cười nói: "Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, nhưng thiếp cũng không có phát hiện cái này, nếu đã như vậy, vậy thiếp sẽ đến đó."
“Được, ta đi cùng nàng.” Tiêu Hoài Khang nói.
Trong chuyến đi này, hai người tình cờ gặp Yến Thu Xuân đang chuẩn bị ra ngoài.
"Đại thiếu gia, thiếu phu nhân sao lại tới đây?" Yến Thu Xuân rất kinh ngạc.
Tạ Thanh Vân cười nói: "Không phải nói món mới đó có thể dùng để buôn bán sao?
Ta vừa mới ngửi thấy mùi thơm, liền tới đây xem một chút, đây là lần đầu tiên ngửi được đồ ăn ngon như vậy."
"Cũng đúng, vừa rồi ta đang định tới chỗ của hai vị, để người nếm thử cái này, xác nhận xem mùi vị thế nào." Yến Thu Xuân tiến vào chào hỏi: "Ta cảm thấy thiếu gia cùng thiếu phu nhân có thể không quen vậy lát nữa hãn ăn, để ta hỏi cung nữ và nô tỳ ở ngoại đình xem mùi vị thế nào đã, món này giá thành rẻ, chi phí sản xuất không cao, khẩu vị có hợp không ngay cả những người thuộc gia đình bình thường cũng sẵn sàng mua một ít."
Anan
Cách làm này quả thật rất hợp lí, người hầu của Tiêu gia có rất nhiều, cũng xuất thân từ địa vị khác nhau, chỉ cần có người ăn được thì món này sẽ bán được. Điều khiến Tạ Thanh Vân buồn cười chính là quả nhiên A Xuân nghĩ nàng ấy không ăn quen món này, Tạ Thanh Vân gật đầu nói : "Được rồi, Từ ma ma, hãy ra sân trước và gọi mười nha hoàn lại đây, hãy nói là đang giúp Yến cô nương thử đồ ăn.”
"Dạ, tôi đi ngay, đại thiếu gia, thiếu phu nhân, Yến tiểu thư, xin chờ một chút." Ma ma chào hỏi rồi nhanh chóng rời đi.
Người hầu biết rằng món ăn ấy làm từ nội tạng lợn nhưng có lệnh của chủ nhân mời tới nếm thử thì họ cũng vẫn sẵn sàng. Trên thực tế thì món ăn ấy rất thơm, khó lòng cưỡng lại được. Chỉ sau một lúc có rất nhiều người đã đến.
Tổng cộng có 20 nam nữ được chia thành hai hàng, nhưng họ đứng so le nhau nên không chiếm nhiều không gian, Yến Thu Xuân có thể nhìn rõ biểu cảm của mọi người sau khi ăn đồ ăn.
Yến Thu Xuân nhìn họ, cố gắng cao giọng nói: "Mời mọi người nếm thử, sau khi ăn xong hãy nói cho ta biết, nếu là người mua, mọi người có sẵn sàng bỏ ra mười xu để mua nó không?"
Nội tạng lợn giá bảy, tám tệ, nếu mua số lượng lớn sẽ rẻ hơn, làm xong thì kém thịt lợn rẻ nhất mười tệ, nếu ăn ngon thì ai cũng sẵn lòng mua.
"Không vấn đề gì!"
"Yến tiểu thư yên tâm, chúng ta sẽ ăn thật ngon!"
Người làm vô cùng kích động, nhìn thấy lòng lợn đi tới, liền không kịp chờ đợi vươn đũa, bọn họ đã sớm ngửi mùi thức ăn này, bây giờ rốt cuộc có thể ăn rồi! Còn ruột già heo chắc khó ăn một chút nhỉ? Tuy rằng ở Tiêu gia bọn họ không phải lo cơm không ngon, nhưng phần lớn đều đã chịu khổ cực, nên cũng không ghét bỏ thứ này. Đến gần thì món ruột lợn vẫn tỏa ra mùi thơm quyến rũ quen thuộc, cứ tưởng ăn vào sẽ thấy thơm và có mùi hắc, nhưng khi ăn vào mới thấy chẳng có mùi gì lạ cả. Cắn hai hàm răng ra là cảm giác bùi bùi, có chút dai và hơi giòn, nấu lâu thì ruột già đã vô cùng ngon, mềm mà không bở, béo mà không ngấy, mùi thơm của món hầm cũng theo đó nổi lên giữa môi và răng, hoàn toàn không thể tưởng tượng được rằng họ thực sự đang ăn nội tạng lợn?
"Ngon!" Người đầu tiên nếm thử vô cùng kinh ngạc, còn là người đầu tiên nhận xét: "Mùi vị này ngon hơn tôi tưởng rất nhiều!"
Rồi tấm thứ hai, tấm thứ ba... tất cả đều là lời khen.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, Yến tiểu thư, món mày béo ngậy thật sự rất ngon, so với thịt ăn còn ngon hơn nhiều!"
"Còn ngon hơn thịt mỡ. Thịt mỡ nếu nấu không kỹ sẽ có cảm giác béo ngậy. Phần ruột này khá dai, nhưng rất dễ cắn ra, ăn rất ngon! Vị thơm mặn mặn, ăn cơm tối càng thích hợp!"
Một thiếu niên ở hàng thứ bảy nhìn những người trước mặt, tất cả đều đang khen ngợi, trong lòng rất nghi hoặc, đây là nịnh nọt sao? Làm thế nào mọi người lại thích món đó như vậy? Cậu bé thực ra không thích ăn nội tạng lợn, những năm đầu cậu không bị bán vào phủ, món thịt duy nhất cậu có thể ăn chính là món này.
Lúc đó quê cậu chưa có lũ lụt, nhà thỉnh thoảng mới mua được ít nội tạng về làm thịt nếm thử, nhưng cũng vì thế mà cậu rất ghét món này.
Nó thực sự không ngon! Nó có mùi rất tanh. Nhưng phụ mẫu vẫn mua những thứ như này để tiết kiệmm tiền xây một ngôi nhà vững chắc. Phải đến khi Tết Nguyên đán họ mới bỏ thêm vài xu để mua ít thịt mỡ. Chỉ không ngờ trong một trận lũ lụt, vô số người phải mất mạng, cậu bé mất cả cha lẫn mẹ và phải bán mình thành người làm cho Tiêu gia.
Tạ Thanh Vân đột nhiên cười nói: "Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, nhưng thiếp cũng không có phát hiện cái này, nếu đã như vậy, vậy thiếp sẽ đến đó."
“Được, ta đi cùng nàng.” Tiêu Hoài Khang nói.
Trong chuyến đi này, hai người tình cờ gặp Yến Thu Xuân đang chuẩn bị ra ngoài.
"Đại thiếu gia, thiếu phu nhân sao lại tới đây?" Yến Thu Xuân rất kinh ngạc.
Tạ Thanh Vân cười nói: "Không phải nói món mới đó có thể dùng để buôn bán sao?
Ta vừa mới ngửi thấy mùi thơm, liền tới đây xem một chút, đây là lần đầu tiên ngửi được đồ ăn ngon như vậy."
"Cũng đúng, vừa rồi ta đang định tới chỗ của hai vị, để người nếm thử cái này, xác nhận xem mùi vị thế nào." Yến Thu Xuân tiến vào chào hỏi: "Ta cảm thấy thiếu gia cùng thiếu phu nhân có thể không quen vậy lát nữa hãn ăn, để ta hỏi cung nữ và nô tỳ ở ngoại đình xem mùi vị thế nào đã, món này giá thành rẻ, chi phí sản xuất không cao, khẩu vị có hợp không ngay cả những người thuộc gia đình bình thường cũng sẵn sàng mua một ít."
Anan
Cách làm này quả thật rất hợp lí, người hầu của Tiêu gia có rất nhiều, cũng xuất thân từ địa vị khác nhau, chỉ cần có người ăn được thì món này sẽ bán được. Điều khiến Tạ Thanh Vân buồn cười chính là quả nhiên A Xuân nghĩ nàng ấy không ăn quen món này, Tạ Thanh Vân gật đầu nói : "Được rồi, Từ ma ma, hãy ra sân trước và gọi mười nha hoàn lại đây, hãy nói là đang giúp Yến cô nương thử đồ ăn.”
"Dạ, tôi đi ngay, đại thiếu gia, thiếu phu nhân, Yến tiểu thư, xin chờ một chút." Ma ma chào hỏi rồi nhanh chóng rời đi.
Người hầu biết rằng món ăn ấy làm từ nội tạng lợn nhưng có lệnh của chủ nhân mời tới nếm thử thì họ cũng vẫn sẵn sàng. Trên thực tế thì món ăn ấy rất thơm, khó lòng cưỡng lại được. Chỉ sau một lúc có rất nhiều người đã đến.
Tổng cộng có 20 nam nữ được chia thành hai hàng, nhưng họ đứng so le nhau nên không chiếm nhiều không gian, Yến Thu Xuân có thể nhìn rõ biểu cảm của mọi người sau khi ăn đồ ăn.
Yến Thu Xuân nhìn họ, cố gắng cao giọng nói: "Mời mọi người nếm thử, sau khi ăn xong hãy nói cho ta biết, nếu là người mua, mọi người có sẵn sàng bỏ ra mười xu để mua nó không?"
Nội tạng lợn giá bảy, tám tệ, nếu mua số lượng lớn sẽ rẻ hơn, làm xong thì kém thịt lợn rẻ nhất mười tệ, nếu ăn ngon thì ai cũng sẵn lòng mua.
"Không vấn đề gì!"
"Yến tiểu thư yên tâm, chúng ta sẽ ăn thật ngon!"
Người làm vô cùng kích động, nhìn thấy lòng lợn đi tới, liền không kịp chờ đợi vươn đũa, bọn họ đã sớm ngửi mùi thức ăn này, bây giờ rốt cuộc có thể ăn rồi! Còn ruột già heo chắc khó ăn một chút nhỉ? Tuy rằng ở Tiêu gia bọn họ không phải lo cơm không ngon, nhưng phần lớn đều đã chịu khổ cực, nên cũng không ghét bỏ thứ này. Đến gần thì món ruột lợn vẫn tỏa ra mùi thơm quyến rũ quen thuộc, cứ tưởng ăn vào sẽ thấy thơm và có mùi hắc, nhưng khi ăn vào mới thấy chẳng có mùi gì lạ cả. Cắn hai hàm răng ra là cảm giác bùi bùi, có chút dai và hơi giòn, nấu lâu thì ruột già đã vô cùng ngon, mềm mà không bở, béo mà không ngấy, mùi thơm của món hầm cũng theo đó nổi lên giữa môi và răng, hoàn toàn không thể tưởng tượng được rằng họ thực sự đang ăn nội tạng lợn?
"Ngon!" Người đầu tiên nếm thử vô cùng kinh ngạc, còn là người đầu tiên nhận xét: "Mùi vị này ngon hơn tôi tưởng rất nhiều!"
Rồi tấm thứ hai, tấm thứ ba... tất cả đều là lời khen.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, Yến tiểu thư, món mày béo ngậy thật sự rất ngon, so với thịt ăn còn ngon hơn nhiều!"
"Còn ngon hơn thịt mỡ. Thịt mỡ nếu nấu không kỹ sẽ có cảm giác béo ngậy. Phần ruột này khá dai, nhưng rất dễ cắn ra, ăn rất ngon! Vị thơm mặn mặn, ăn cơm tối càng thích hợp!"
Một thiếu niên ở hàng thứ bảy nhìn những người trước mặt, tất cả đều đang khen ngợi, trong lòng rất nghi hoặc, đây là nịnh nọt sao? Làm thế nào mọi người lại thích món đó như vậy? Cậu bé thực ra không thích ăn nội tạng lợn, những năm đầu cậu không bị bán vào phủ, món thịt duy nhất cậu có thể ăn chính là món này.
Lúc đó quê cậu chưa có lũ lụt, nhà thỉnh thoảng mới mua được ít nội tạng về làm thịt nếm thử, nhưng cũng vì thế mà cậu rất ghét món này.
Nó thực sự không ngon! Nó có mùi rất tanh. Nhưng phụ mẫu vẫn mua những thứ như này để tiết kiệmm tiền xây một ngôi nhà vững chắc. Phải đến khi Tết Nguyên đán họ mới bỏ thêm vài xu để mua ít thịt mỡ. Chỉ không ngờ trong một trận lũ lụt, vô số người phải mất mạng, cậu bé mất cả cha lẫn mẹ và phải bán mình thành người làm cho Tiêu gia.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- bình luận