Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân - Chương 172
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 172
Yến Thu Xuân nghĩ tới những chuyện này, n.g.ự.c quặn thắt khó chịu. Nàng hít sâu một hơi, nở nụ cười ngồi xổm xuống nói: “Nhị điện hạ, người đã ăn cơm chưa?”
Lúc này Lý ma ma, người vẫn luôn không nói gì, mặt không đổi sắc nói: “Nhị điện hạ vẫn chưa ăn gì cả, hay là Yến cô nương đi làm chút đồ gì ăn đi?”
Yến Thu Xuân không để ý đến người này, tiếp tục chờ hắn trả lời.
Giống như phát hiện ra ánh nhìn chăm chú của nàng, lông mi của tiểu nam hài run lên, ngước mắt nhìn nàng một cái, chậm rãi lắc đầu.
Yến Thu Xuân nắm tay hắn, gọi đám nhóc Đông Đông: “Đi thôi, chúng ta đi làm đồ ăn ngon, muốn ăn là phải đến giúp nha.”
Đông Đông nhanh chóng đuổi kịp: “Đệ cũng đi!”
“Dì Yến, ta cũng muốn.” Tiêu Bình Thịnh nhanh chân đuổi kịp, vỗ vỗ n.g.ự.c nói: “Ta sức lớn, dì Yến cần làm việc gì tốn sức thì cứ tìm ta.”
Uyển Nhi không muốn ăn nữa, buổi tối cô bé đã ăn no rồi, bây giờ không còn sức nữa, thế là cô bé chào tạm biệt Yến Thu Xuân rồi yên lặng trở về.
Yến Thu Xuân mang theo ba đứa bé vào phòng bếp.
Đêm hôm khuya khoắt, tìm đồ hơi khó, vì ánh nến không thể so với ánh nắng mặt trời được, màu sắc cũng khác biệt, Yến Thu Xuân cũng không thích ở trong bếp vào lúc này. Nếu không phải vì Chu Chiêu Cảnh.
Nàng nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng xác định được nguyên liệu nấu ăn, hai bát cơm nguội, một bắp ngô, một chút cà rốt với chút nấm.
Đầu tiên là để cho Hứa ma ma nhóm lửa, đợi chảo dầu nóng lên là có thể bắt đầu làm cơm rồi.
Còn chưa kịp nấu nướng gì, Lý ma ma đã chạy tới, cử chỉ đoan trang nhưng đôi mắt lại sắc bén như lưỡi dao, đảo mắt nhìn qua căn phòng bếp này cùng với nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị đặt trên bàn, nhíu mày: “Yến cô nương, người định để điện hạ ăn cơm thừa sao?”
Yến Thu Xuân cười giả ý: “Thế theo ý của Lý ma mà là?”
“Đương nhiên là nấu lại cơm mới, sao có thể qua loa như thế!” Lý ma ma trách cứ, trong ánh mắt của bà ta cũng toàn là vẻ không đồng ý, dường như người này chẳng biết gì về lễ nghĩa, không tôn trọng hoàng tộc.
Yến Thu Xuân cười tủm tỉm nói: “Nếu không thì bà vào nấu đi?”
Vẻ mặt Lý ma ma thay đổi, khí thế lập tức yếu đi rất nhiều. Bà ta không biết nấu cơm, nấu thế nào? Chưa kể đến bà ta có làm thì Nhị điện hạ cũng không thích ăn, giọng cũng yếu đi rất nhiều: “Nô tài là người Lục Quý phi chỉ định đến chăm sóc Nhị điện hạ, không làm được những việc này.”
Nụ cười trên mặt Yến Thu Xuân vụt tắt, mặt không cảm xúc nói: “Nếu đã vậy thì đứng có nói gì hết, chỉ cần Nhị điện hạ nhà bà thích ăn là đủ rồi đúng không? Nếu đi nấu lại cơm thì chẳng phải cậu bé sẽ bị đói trong khoảng thời gian chờ đợi này sao? Hơn nữa có một số món chỉ có thể cơm nguội mới làm được!”
Hai cậu nhóc Đông Đông với Tiêu Bình Thịnh cũng tò mò muốn hỏi tại sao dùng cơm nguội mới làm được đồ ăn ngon liền nhau một cái, đều thông minh không lên tiếng.
Lý ma ma cũng bị ánh mắt của nàng dọa sợ run lên, mấp máy môi, cuối cùng chỉ có thể nghẹn lại nhỏ giọng nói thầm: “Làm gì có ai thích ăn cơm thừa!”
*
Yến Thu Xuân không để ý đến người bên ngoài, hơ tay trên chảo dầu lúc nãy cảm nhận nhiệt độ, thấy đã đủ độ nóng rồi liền đứng lên bỏ cà rốt các loại vào trước.
Vốn dầu này là nàng định dùng mỡ heo, mỡ heo mang đi rang cơm sẽ rất thơm.
Anan
Nhưng cân nhắc đến tình trạng của Chu Chiêu Cảnh, mấy ngày này tạm thời ăn chay với hắn vậy.
“Xèo! Xèo!” Dầu nóng gặp phải nguyên liệu nấu ăn phát ra những tiếng quen thuộc. Nhưng lần này không khí trong phòng bếp đang lâm vào cảnh tĩnh lặng đến quỷ dị dường như trong phút chốc đã có thêm sức sống, bầu không khí cũng dịu xuống.
Tiểu nam hài vẫn luôn căng thẳng đứng trong góc không ai chú ý tới cứ nhìn chăm chú vào bóng người đang bận rộn trước bếp lò, tinh tế yểu điệu, lại dường như nổi bật dưới ánh lửa, quanh thân tỏa ra ánh sáng ấm áp khiến hắn buông lỏng.
Hắn chớp mắt tham lam nhìn bóng người trước mặt, ánh nước trong mắt dần nhiều lên, cuối cùng tràn ra ngoài.
Hắn nhớ mẫu thân rồi…
Phòng bếp rất ấm áp, lửa cháy trong bếp lò, tiếng rang thức ăn trong chảo, Yến Thu Xuân thuần thục đổ nguyên liệu nấu ăn vào, cuối cùng là hai bát cơm.
Ưu điểm của cơm nguội là nó tơi, không còn gì phù hợp hơn làm cơm rang. Cơm nguội đổ vào chảo nóng hơi đảo tay một chút, từng hạt gạo trắng tơi ra, hòa chung với màu vàng của hạt ngô, màu cam của cà rốt, màu xám trắng của nấm tạo thành một món cơm rang với màu sắc vô cùng đẹp mắt.
Tiêu Bình Thịnh ngây người nhìn, hỏi: “Dì Yến, có phải vì cơm nguội dễ rang hơn không ạ?”
“Đúng rồi, Bình Thịnh thật thông minh.” Yến Thu Xuân khen ngợi.
Tiêu Bình Thịnh xấu hổ gãi gãi đầu, tiếp tục xem.
Yến Thu Xuân cho thêm vào trong chảo một thìa muối, tiếp tục đảo tay rang, thấy rang gần được rồi liền cho thêm một thìa xì dầu.”
Ngay lập tức biến cơm rang vốn có chút vàng thành một món màu nâu nhạt trông rất bắt mắt.
Mùi thơm dễ chịu cũng tỏa ra vào lúc này.
Thấy ổn rồi, Yến Thu Xuân bảo Hứa ma ma không cần thêm lửa nữa, lại tiếp tục đảo tay thêm hai cái rồi múc cơm rang xì dầu ra. Trước khi múc nàng còn hỏi: “Bình Thịnh, đệ ăn được bao nhiêu?”
Lúc này Lý ma ma, người vẫn luôn không nói gì, mặt không đổi sắc nói: “Nhị điện hạ vẫn chưa ăn gì cả, hay là Yến cô nương đi làm chút đồ gì ăn đi?”
Yến Thu Xuân không để ý đến người này, tiếp tục chờ hắn trả lời.
Giống như phát hiện ra ánh nhìn chăm chú của nàng, lông mi của tiểu nam hài run lên, ngước mắt nhìn nàng một cái, chậm rãi lắc đầu.
Yến Thu Xuân nắm tay hắn, gọi đám nhóc Đông Đông: “Đi thôi, chúng ta đi làm đồ ăn ngon, muốn ăn là phải đến giúp nha.”
Đông Đông nhanh chóng đuổi kịp: “Đệ cũng đi!”
“Dì Yến, ta cũng muốn.” Tiêu Bình Thịnh nhanh chân đuổi kịp, vỗ vỗ n.g.ự.c nói: “Ta sức lớn, dì Yến cần làm việc gì tốn sức thì cứ tìm ta.”
Uyển Nhi không muốn ăn nữa, buổi tối cô bé đã ăn no rồi, bây giờ không còn sức nữa, thế là cô bé chào tạm biệt Yến Thu Xuân rồi yên lặng trở về.
Yến Thu Xuân mang theo ba đứa bé vào phòng bếp.
Đêm hôm khuya khoắt, tìm đồ hơi khó, vì ánh nến không thể so với ánh nắng mặt trời được, màu sắc cũng khác biệt, Yến Thu Xuân cũng không thích ở trong bếp vào lúc này. Nếu không phải vì Chu Chiêu Cảnh.
Nàng nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng xác định được nguyên liệu nấu ăn, hai bát cơm nguội, một bắp ngô, một chút cà rốt với chút nấm.
Đầu tiên là để cho Hứa ma ma nhóm lửa, đợi chảo dầu nóng lên là có thể bắt đầu làm cơm rồi.
Còn chưa kịp nấu nướng gì, Lý ma ma đã chạy tới, cử chỉ đoan trang nhưng đôi mắt lại sắc bén như lưỡi dao, đảo mắt nhìn qua căn phòng bếp này cùng với nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị đặt trên bàn, nhíu mày: “Yến cô nương, người định để điện hạ ăn cơm thừa sao?”
Yến Thu Xuân cười giả ý: “Thế theo ý của Lý ma mà là?”
“Đương nhiên là nấu lại cơm mới, sao có thể qua loa như thế!” Lý ma ma trách cứ, trong ánh mắt của bà ta cũng toàn là vẻ không đồng ý, dường như người này chẳng biết gì về lễ nghĩa, không tôn trọng hoàng tộc.
Yến Thu Xuân cười tủm tỉm nói: “Nếu không thì bà vào nấu đi?”
Vẻ mặt Lý ma ma thay đổi, khí thế lập tức yếu đi rất nhiều. Bà ta không biết nấu cơm, nấu thế nào? Chưa kể đến bà ta có làm thì Nhị điện hạ cũng không thích ăn, giọng cũng yếu đi rất nhiều: “Nô tài là người Lục Quý phi chỉ định đến chăm sóc Nhị điện hạ, không làm được những việc này.”
Nụ cười trên mặt Yến Thu Xuân vụt tắt, mặt không cảm xúc nói: “Nếu đã vậy thì đứng có nói gì hết, chỉ cần Nhị điện hạ nhà bà thích ăn là đủ rồi đúng không? Nếu đi nấu lại cơm thì chẳng phải cậu bé sẽ bị đói trong khoảng thời gian chờ đợi này sao? Hơn nữa có một số món chỉ có thể cơm nguội mới làm được!”
Hai cậu nhóc Đông Đông với Tiêu Bình Thịnh cũng tò mò muốn hỏi tại sao dùng cơm nguội mới làm được đồ ăn ngon liền nhau một cái, đều thông minh không lên tiếng.
Lý ma ma cũng bị ánh mắt của nàng dọa sợ run lên, mấp máy môi, cuối cùng chỉ có thể nghẹn lại nhỏ giọng nói thầm: “Làm gì có ai thích ăn cơm thừa!”
*
Yến Thu Xuân không để ý đến người bên ngoài, hơ tay trên chảo dầu lúc nãy cảm nhận nhiệt độ, thấy đã đủ độ nóng rồi liền đứng lên bỏ cà rốt các loại vào trước.
Vốn dầu này là nàng định dùng mỡ heo, mỡ heo mang đi rang cơm sẽ rất thơm.
Anan
Nhưng cân nhắc đến tình trạng của Chu Chiêu Cảnh, mấy ngày này tạm thời ăn chay với hắn vậy.
“Xèo! Xèo!” Dầu nóng gặp phải nguyên liệu nấu ăn phát ra những tiếng quen thuộc. Nhưng lần này không khí trong phòng bếp đang lâm vào cảnh tĩnh lặng đến quỷ dị dường như trong phút chốc đã có thêm sức sống, bầu không khí cũng dịu xuống.
Tiểu nam hài vẫn luôn căng thẳng đứng trong góc không ai chú ý tới cứ nhìn chăm chú vào bóng người đang bận rộn trước bếp lò, tinh tế yểu điệu, lại dường như nổi bật dưới ánh lửa, quanh thân tỏa ra ánh sáng ấm áp khiến hắn buông lỏng.
Hắn chớp mắt tham lam nhìn bóng người trước mặt, ánh nước trong mắt dần nhiều lên, cuối cùng tràn ra ngoài.
Hắn nhớ mẫu thân rồi…
Phòng bếp rất ấm áp, lửa cháy trong bếp lò, tiếng rang thức ăn trong chảo, Yến Thu Xuân thuần thục đổ nguyên liệu nấu ăn vào, cuối cùng là hai bát cơm.
Ưu điểm của cơm nguội là nó tơi, không còn gì phù hợp hơn làm cơm rang. Cơm nguội đổ vào chảo nóng hơi đảo tay một chút, từng hạt gạo trắng tơi ra, hòa chung với màu vàng của hạt ngô, màu cam của cà rốt, màu xám trắng của nấm tạo thành một món cơm rang với màu sắc vô cùng đẹp mắt.
Tiêu Bình Thịnh ngây người nhìn, hỏi: “Dì Yến, có phải vì cơm nguội dễ rang hơn không ạ?”
“Đúng rồi, Bình Thịnh thật thông minh.” Yến Thu Xuân khen ngợi.
Tiêu Bình Thịnh xấu hổ gãi gãi đầu, tiếp tục xem.
Yến Thu Xuân cho thêm vào trong chảo một thìa muối, tiếp tục đảo tay rang, thấy rang gần được rồi liền cho thêm một thìa xì dầu.”
Ngay lập tức biến cơm rang vốn có chút vàng thành một món màu nâu nhạt trông rất bắt mắt.
Mùi thơm dễ chịu cũng tỏa ra vào lúc này.
Thấy ổn rồi, Yến Thu Xuân bảo Hứa ma ma không cần thêm lửa nữa, lại tiếp tục đảo tay thêm hai cái rồi múc cơm rang xì dầu ra. Trước khi múc nàng còn hỏi: “Bình Thịnh, đệ ăn được bao nhiêu?”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- bình luận