Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân - Chương 209
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 209
Hai người mới uống một ngụm trà sữa, Yến Thu Xuân còn đang vui vì phần ruột dâu tây bên trong rất ngon, thì món ăn chính đã được dọn ra đĩa.
Màu sắc tổng thể của gà trong lẩu là màu nâu đỏ, những miếng gà có kích cỡ tương đương nhau, xen kẽ là những lát dưa leo và khoai môn, trong đó còn có rất nhiều tép tỏi và gừng, chỉnh thể phát ra mùi nước tương và hương vị của mùi thịt, chỉ riêng hương vị thôi đã như muốn nói với thực khách rằng nó ăn rất ngon! Mau ăn với cơm đi!
Yến Thu Xuân quyết đoán buông trà sữa, nhắc nhở nói: “Mau ăn mau ăn.”
“Vâng!” Uyển Nhi mím môi cười, cầm đũa lên, bắt đầu ăn.
Đũa đầu tiên cô bé đưa vào miệng là một miếng đùi gà.
Không biết chủ quán làm thế nào mà đùi gà trông mềm xốp nhưng khi cắn vào sẽ có độ dai vượt trội, phần mỡ của da gà đã biến mất chỉ còn lại một lớp da gà căng mọng, khi cắn vào sẽ thấy hương vị tràn ngập trong khoang miệng.
Còn đùi gà, lộ ra chất thịt mịn màng, nhìn không già mà mềm, có độ đàn hồi, răng cô bé không dễ cắn, cắn miếng đầu tiên vẫn có cảm giác hơi khó, không cắn được cái gì.
Cho nên cắn lần thứ hai, cô bé cố ý nghiêng người sang một bên, dùng răng bên cạnh cắn, phần răng nanh nhọn thuận lợi cắn trúng miếng thịt, dùng sức một cái, một miếng thịt lớn đã bị cắn đứt, hơi dai nhưng ăn rất ngon, trong lúc lơ đãng miếng thịt vô tình trượt xuống cổ họng.
Sau khi cắn một miếng, Uyển Nhi nhìn chỗ đùi gà bị răng mình cắn đứt, cười vui vẻ, sau đó tiếp tục gặm miếng thịt tiếp theo.
Yến Thu Xuân lại bắt đầu bằng một miếng dưa chuột.
Không phải vì cái gì khác, mà là màu xanh non dịu dàng kia, bị nấu quá lâu nhuộm thành màu nâu nhạt, thoạt nhìn trông rất đáng yêu, làm nàng chưa ăn mà đã có cảm giác sẽ rất ngon.
Chờ ăn đến trong miệng, mắt nàng lập tức sáng lên.
Thường thì nàng thích ăn dưa chuột giòn, ngọt, nhưng lần này dưa chuột nàng ăn lại có vị mềm, trong vị mềm lại pha lẫn chút ngọt nhẹ, nhưng nhiều hơn nữa là có vị mặn mà của nước sốt.
Không có vị cay, nhưng trong nước sốt mặn mà thơm nồng vị thịt, cắn một miếng, rõ ràng là ăn dưa chuột, nhưng lại giống như đang ăn thịt!
Yến Thu Xuân ăn đến vừa lòng, nhưng lại cảm thấy nếu món này ăn kèm một ít khoai tây, có lẽ hương vị sẽ càng tốt hơn,
Nàng bỗng nhiên nhớ khoai tây quá.
Gà khoai tây, khoai tây chiên, khoai tây nghiền… Tất cả đều là mỹ vị nhân gian!
Nhưng dù nghĩ như vậy, bề ngoài Yến Thu Xuân vẫn ra sức cùng Thủy Mai và UyểnNhi. Ba người xử lý gần hết nồi thức ăn, cộng với nửa ly trà sữa.
“A~” Uyển Nhi ợ một tiếng.
Ợ xong, cô bé ngượng ngùng che miệng, tay kia xoa xoa bụng.
Anan
Như là bị lây bệnh, bên cạnh Thủy Mai cũng ợ một cái, sau đó Yến Thu Xuân cũng ợ một cái, ngay cả hai đại nam nhân hộ vệ cách vách, cũng thỏa mãn xoa bụng, chưa ợ, nhưng cũng nhanh thôi.
Lần này ăn ở cửa hàng này khá nhiều, giá cả cũng khá phải chăng, một phần ăn như vậy chỉ tốn 80 văn tiền!
Mỗi lần Yến Thu Xuân nhìn vào những giá này, nàng luôn cảm thấy rằng số tiền mà hiện tại mình dành dụm được đủ để nàng ở thời đại này sống cả đời ăn uống thả ga, miễn là không có bất ngờ gì xảy ra.
“Cô nương, còn đi dạo tiếp nữa không?” Thủy Mai hỏi.
Yến Thu Xuân nhìn về phía Uyển Nhi, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt dò hỏi.
Cũng may hai người ở chung đã lâu, Uyển Nhi ngay lập tức hiểu ý của nàng, lắc đầu.
Yến Thu Xuân lại nhìn về phía Thủy Mai.
Thủy Mai cũng đã hiểu, dẫn theo các nàng đi ra ngoài.
Đến lúc về rồi.
*
Đoàn người vừa xuống xe ngựa, một giọng nói vội vàng có chút quen thuộc đột nhiên vang lên: "Tiêu cô nương!"
Ban đầu Yến Thu Xuân còn không nhận ra hắn là đang gọi nàng, nhưng khi giọng nói đó lại hướng về phía nàng, nàng mới đột nhiên nhớ ra điều gì đó rồi quay đầu lại.
Lập tức thấy một thiếu niên đẹp trai khôi ngô đang đi về phía mình, ánh mắt khẩn trương nhìn về bên này.
Đôi mắt Yến Thu Xuân híp lại, dứt khoát đứng yên tại chỗ, chờ hắn đi tới.
Tiết Gia Hà vui mừng khôn xiết, trong lòng càng lúc càng hưng phấn, cố gắng tăng tốc bước chân, cuối cùng cũng đi tới trước mặt nàng, lộ ra một nụ cười có hơi ngốc nghếch: "Tiêu cô nương, đã lâu không gặp."
Yến Thu Xuân vẫn lạnh lùng nhìn hắn.
Uyển Nhi không rõ nguyên do, nhìn nhìn A Xuân tỷ tỷ bên cạnh, sau đó nhìn thiếu niên xa lạ lại có hơi quen mắt này, bọn họ quen biết nhau?
Cô bé ngoan ngoãn im lặng.
Tiết Gia Hà đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng, theo bản năng vuốt tóc, sau khi xác định không có vấn đề gì, hắn bối rối hỏi: "Sao nàng lại nhìn ta như vậy?"
Yến Thu Xuân lạnh lùng nói: "Ngươi bảo mẫu thân ngươi đến Tiêu phủ cầu hôn?"
Tiết Gia Hà sửng sốt, sắc mặt lập tức đỏ bừng, phản ứng đầu tiên chính là nàng bảo hắn đi cầu hôn nàng, vừa định gật đầu thì hiểu ra ý câu đó, ngốc nói: “Không có, mẫu thân ta đi cầu hôn? Sao bà ấy không nói cho ta biết?”
Màu sắc tổng thể của gà trong lẩu là màu nâu đỏ, những miếng gà có kích cỡ tương đương nhau, xen kẽ là những lát dưa leo và khoai môn, trong đó còn có rất nhiều tép tỏi và gừng, chỉnh thể phát ra mùi nước tương và hương vị của mùi thịt, chỉ riêng hương vị thôi đã như muốn nói với thực khách rằng nó ăn rất ngon! Mau ăn với cơm đi!
Yến Thu Xuân quyết đoán buông trà sữa, nhắc nhở nói: “Mau ăn mau ăn.”
“Vâng!” Uyển Nhi mím môi cười, cầm đũa lên, bắt đầu ăn.
Đũa đầu tiên cô bé đưa vào miệng là một miếng đùi gà.
Không biết chủ quán làm thế nào mà đùi gà trông mềm xốp nhưng khi cắn vào sẽ có độ dai vượt trội, phần mỡ của da gà đã biến mất chỉ còn lại một lớp da gà căng mọng, khi cắn vào sẽ thấy hương vị tràn ngập trong khoang miệng.
Còn đùi gà, lộ ra chất thịt mịn màng, nhìn không già mà mềm, có độ đàn hồi, răng cô bé không dễ cắn, cắn miếng đầu tiên vẫn có cảm giác hơi khó, không cắn được cái gì.
Cho nên cắn lần thứ hai, cô bé cố ý nghiêng người sang một bên, dùng răng bên cạnh cắn, phần răng nanh nhọn thuận lợi cắn trúng miếng thịt, dùng sức một cái, một miếng thịt lớn đã bị cắn đứt, hơi dai nhưng ăn rất ngon, trong lúc lơ đãng miếng thịt vô tình trượt xuống cổ họng.
Sau khi cắn một miếng, Uyển Nhi nhìn chỗ đùi gà bị răng mình cắn đứt, cười vui vẻ, sau đó tiếp tục gặm miếng thịt tiếp theo.
Yến Thu Xuân lại bắt đầu bằng một miếng dưa chuột.
Không phải vì cái gì khác, mà là màu xanh non dịu dàng kia, bị nấu quá lâu nhuộm thành màu nâu nhạt, thoạt nhìn trông rất đáng yêu, làm nàng chưa ăn mà đã có cảm giác sẽ rất ngon.
Chờ ăn đến trong miệng, mắt nàng lập tức sáng lên.
Thường thì nàng thích ăn dưa chuột giòn, ngọt, nhưng lần này dưa chuột nàng ăn lại có vị mềm, trong vị mềm lại pha lẫn chút ngọt nhẹ, nhưng nhiều hơn nữa là có vị mặn mà của nước sốt.
Không có vị cay, nhưng trong nước sốt mặn mà thơm nồng vị thịt, cắn một miếng, rõ ràng là ăn dưa chuột, nhưng lại giống như đang ăn thịt!
Yến Thu Xuân ăn đến vừa lòng, nhưng lại cảm thấy nếu món này ăn kèm một ít khoai tây, có lẽ hương vị sẽ càng tốt hơn,
Nàng bỗng nhiên nhớ khoai tây quá.
Gà khoai tây, khoai tây chiên, khoai tây nghiền… Tất cả đều là mỹ vị nhân gian!
Nhưng dù nghĩ như vậy, bề ngoài Yến Thu Xuân vẫn ra sức cùng Thủy Mai và UyểnNhi. Ba người xử lý gần hết nồi thức ăn, cộng với nửa ly trà sữa.
“A~” Uyển Nhi ợ một tiếng.
Ợ xong, cô bé ngượng ngùng che miệng, tay kia xoa xoa bụng.
Anan
Như là bị lây bệnh, bên cạnh Thủy Mai cũng ợ một cái, sau đó Yến Thu Xuân cũng ợ một cái, ngay cả hai đại nam nhân hộ vệ cách vách, cũng thỏa mãn xoa bụng, chưa ợ, nhưng cũng nhanh thôi.
Lần này ăn ở cửa hàng này khá nhiều, giá cả cũng khá phải chăng, một phần ăn như vậy chỉ tốn 80 văn tiền!
Mỗi lần Yến Thu Xuân nhìn vào những giá này, nàng luôn cảm thấy rằng số tiền mà hiện tại mình dành dụm được đủ để nàng ở thời đại này sống cả đời ăn uống thả ga, miễn là không có bất ngờ gì xảy ra.
“Cô nương, còn đi dạo tiếp nữa không?” Thủy Mai hỏi.
Yến Thu Xuân nhìn về phía Uyển Nhi, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt dò hỏi.
Cũng may hai người ở chung đã lâu, Uyển Nhi ngay lập tức hiểu ý của nàng, lắc đầu.
Yến Thu Xuân lại nhìn về phía Thủy Mai.
Thủy Mai cũng đã hiểu, dẫn theo các nàng đi ra ngoài.
Đến lúc về rồi.
*
Đoàn người vừa xuống xe ngựa, một giọng nói vội vàng có chút quen thuộc đột nhiên vang lên: "Tiêu cô nương!"
Ban đầu Yến Thu Xuân còn không nhận ra hắn là đang gọi nàng, nhưng khi giọng nói đó lại hướng về phía nàng, nàng mới đột nhiên nhớ ra điều gì đó rồi quay đầu lại.
Lập tức thấy một thiếu niên đẹp trai khôi ngô đang đi về phía mình, ánh mắt khẩn trương nhìn về bên này.
Đôi mắt Yến Thu Xuân híp lại, dứt khoát đứng yên tại chỗ, chờ hắn đi tới.
Tiết Gia Hà vui mừng khôn xiết, trong lòng càng lúc càng hưng phấn, cố gắng tăng tốc bước chân, cuối cùng cũng đi tới trước mặt nàng, lộ ra một nụ cười có hơi ngốc nghếch: "Tiêu cô nương, đã lâu không gặp."
Yến Thu Xuân vẫn lạnh lùng nhìn hắn.
Uyển Nhi không rõ nguyên do, nhìn nhìn A Xuân tỷ tỷ bên cạnh, sau đó nhìn thiếu niên xa lạ lại có hơi quen mắt này, bọn họ quen biết nhau?
Cô bé ngoan ngoãn im lặng.
Tiết Gia Hà đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng, theo bản năng vuốt tóc, sau khi xác định không có vấn đề gì, hắn bối rối hỏi: "Sao nàng lại nhìn ta như vậy?"
Yến Thu Xuân lạnh lùng nói: "Ngươi bảo mẫu thân ngươi đến Tiêu phủ cầu hôn?"
Tiết Gia Hà sửng sốt, sắc mặt lập tức đỏ bừng, phản ứng đầu tiên chính là nàng bảo hắn đi cầu hôn nàng, vừa định gật đầu thì hiểu ra ý câu đó, ngốc nói: “Không có, mẫu thân ta đi cầu hôn? Sao bà ấy không nói cho ta biết?”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- bình luận