Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân - Chương 97
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 97
"A Xuân tỷ tỷ nhà Tiêu Bình Chiến thật sự quá lợi hại!”
"Đúng vậy, Tiêu Bình Chiến thật có phúc!”
"Người nọ cũng rất có phúc, được ăn nhiều như vậy! Ta đếm rồi, mười miếng luôn đấy..."
Thanh cay không lớn, cũng chỉ dài khoảng hai phân, một miếng cũng mỏng, bọn họ được chia ba miếng, nhưng vừa mới nếm được mùi vị thì đã hết mất, nhưng mà trên bàn bên cạnh, Đông Đông đẩy cho Chu Chiêu Hoàn hẳn một đĩa nhỏ, trông có vẻ rất nhiều.
Đám trẻ bây giờ cũng rất thân thiện với Đông Đông, vì vậy không hề giấu giếm mà thể hiện ra sự ghen tị của chúng.
Động tĩnh này Đông Đông cũng đã nghe thấy, cậu bé nhìn qua đĩa que cay, sau khi hỏi Chu Chiêu Hoàn thì chủ động đưa qua: "Cho các ngươi ăn đấy.”
"Cảm ơn Bình Chiến!" Bọn trẻ vui vẻ nhận lấy, chia nhau chỗ que cay được cho.
Hít hà!
Hơi cay một chút, nhưng mà ăn vào rất dễ gây nghiện!
Hầu hết đám trẻ đều bị cay đến nước mắt lưng tròng, một số ít thấy bình thường, cay hơn chút nữa vấn được.
Đám trẻ thảo luận sôi nổi, thằng bé theo hầu cũng gắp mấy miếng lên ăn, không quên hỏi: "Điện hạ, người không ăn thật ạ?”
Lại không ngờ, chỉ một câu nói như vậy, Chu Chiêu Cảnh bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt nặng trĩu, hắn suy nghĩ gì đó vài giây sau đó chạy thẳng ra ngoài, không nói một lấy một tiếng, làm cho mấy đứa trẻ khác sợ tới mức quên cả nhai đồ ăn.
Đông Đông càng bối rối hơn cả: "Hắn bị sao vậy?”
Chu Chiêu Hoàn mờ mịt lắc đầu: "Không biết nữa..."
Những đứa trẻ khác: "Chúng ta đâu có chọc gì hắn đâu?" Chính hắn không ăn mà!"
*
Còn đứa trẻ khiến lũ còn lại ngơ ngác thì chạy thẳng ra ngoài cung.
Tuy rằng bây giờ là giờ học, nhưng Chu Chiêu Cảnh là hoàng tôn, hơn nữa sắc mặt hắn hết sức khó coi, cung nhân cũng không dám ngăn cản, chỉ phái người đi theo rồi mặc kệ cho hắn đi.
Vốn tưởng rằng hắn trở về phủ Tam hoàng tử.
Ai ngờ tiểu hài tử kia lên xe ngựa liền nói: "Đến Tiêu gia!”
Xa phu thiếu chút nữa cắn phải lưỡi: "Hả? Tiêu gia? ”
Anan
"Đúng vậy! Tiêu gia, nhanh lên cho bổn điện hạ!” Chu Chiêu Cảnh trừng mắt nói.
Xa phu chỉ đành đánh xe qua.
Dưới sự thúc giục của Chu Chiêu Cảnh, quãng đường vốn cần hai khắc đồng hồ biến thành một khắc đồng hồ hơn.
Sau đó hắn đi tới Tiêu gia, người canh cửa cũng không dám ngăn cản, để mặc hắn đi vào.
Thân là hoàng tộc, từ khi sinh ra hắn đã được học từ người nhà cách sai sử người khác như thế nào, đến Tiêu gia cũng không chút sợ hãi mà tiện tay bắt một nha hoàn dẫn đường, đi thẳng tới tiểu viện của Yến Thu Xuân.
"A Xuân tỷ tỷ! "Một tiếng kêu lanh lảnh của nam hài khiến Yến Thu Xuân đang bận rộn phải ngừng lại.
Đông Đông?
Không, giọng này không phải.
Nàng nghỉ tay ra khỏi phòng bếp, liền nhìn thấy cậu bé đang muốn xông vào phòng khách, trang phục kim tôn ngọc quý thể hiện thân phận của hắn, Yến Thu Xuân lập tức nhận ra, lớn tiếng gọi: "Ở đây! ”
Chu Chiêu Cảnh dừng bước, lại quay đầu chạy tới, một đôi mắt không biết đỏ lên tự lúc nào tràn ngập tủi thân, nước mắt ngập tràn chực trào ra, vừa trông thấy Yến Thu Xuân liền không kìm được rơi xuống, hắn tủi thân nói: "A Xuân tỷ tỷ, xin lỗi tỷ, là ta sai rồi, tỷ đừng giận nữa được không!”
Yến Thu Xuân: "? ”
Nàng dở khóc dở cười: "Điện hạ, đệ nói cái gì vậy?”
Chu Chiêu Cảnh đi tới trước mặt nàng, ngửa mặt lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy hơn lần trước một chút tràn đầy vẻ trông mong: "Tỷ theo ta trở về, nói với cha ta là tỷ không tức giận có được không?”
Yến Thu Xuân ngồi xổm xuống, mặc dù đứa nhỏ này có chút nghịch ngợm, nhưng lúc bộ dạng lúc này thật sự đáng thương, nàng không đành lòng liền dịu dàng nói: "Vì sao lại muốn ta về cùng đệ?”
Chu Chiêu Cảnh miệng méo xệch, nước mắt cũng nhiều hơn không ít, nhỏ giọng nói: "Bởi vì mấy ngày nay phụ thân ta rất tức giận, ở nhà ném đồ lung tung, còn đánh mẫu phi ta, nói mẫu phi ta không nên dạy ta làm xằng làm bậy, nói ta không nên hại ông ấy đắc tội Tiêu gia, chắc chắn là bởi vì lần trước ta muốn tỷ về, cho nên Tiêu gia mới nổi giận ức h.i.ế.p phụ thân ta, A Xuân tỷ tỷ, tỷ đừng tức giận được không?”
Hắn vốn dĩ đã hối hận từ lâu, cũng may sau này hòa hoãn quan hệ với Tiêu Bình Chiến, sự hối hận kia đã bị đè xuống, ai ngờ lúc này trong nhà ngoại tổ xảy ra chuyện, bọn họ đều nói là Tiêu gia làm, phụ thân cũng nói như vậy, còn chỉ trích mẫu phi, sự hối hận kia của hắn lần thứ hai trỗi dậy.
Hắn còn nhỏ, không biết phải làm sao cả, đi tìm người Tiêu gia thì hắn không dám, bọn họ ngay cả phụ thân hắn cũng có thể ức hiếp, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, nhờ que cay kia khơi mào, hắn nghĩ đến A Xuân tỷ tỷ trong lời kể của Đông Đông.
Lúc trước nếu không phải mình muốn A Xuân tỷ tỷ trở về nấu cơm cho mình, phụ thân cũng sẽ không đắc tội Tiêu gia, sẽ không...gây ra nông nỗi như bây giờ.
Ý cười trong mắt Yến Thu Xuân biến mất, nàng trầm mặc nhìn tiểu hài tử trước mắt.
"Đúng vậy, Tiêu Bình Chiến thật có phúc!”
"Người nọ cũng rất có phúc, được ăn nhiều như vậy! Ta đếm rồi, mười miếng luôn đấy..."
Thanh cay không lớn, cũng chỉ dài khoảng hai phân, một miếng cũng mỏng, bọn họ được chia ba miếng, nhưng vừa mới nếm được mùi vị thì đã hết mất, nhưng mà trên bàn bên cạnh, Đông Đông đẩy cho Chu Chiêu Hoàn hẳn một đĩa nhỏ, trông có vẻ rất nhiều.
Đám trẻ bây giờ cũng rất thân thiện với Đông Đông, vì vậy không hề giấu giếm mà thể hiện ra sự ghen tị của chúng.
Động tĩnh này Đông Đông cũng đã nghe thấy, cậu bé nhìn qua đĩa que cay, sau khi hỏi Chu Chiêu Hoàn thì chủ động đưa qua: "Cho các ngươi ăn đấy.”
"Cảm ơn Bình Chiến!" Bọn trẻ vui vẻ nhận lấy, chia nhau chỗ que cay được cho.
Hít hà!
Hơi cay một chút, nhưng mà ăn vào rất dễ gây nghiện!
Hầu hết đám trẻ đều bị cay đến nước mắt lưng tròng, một số ít thấy bình thường, cay hơn chút nữa vấn được.
Đám trẻ thảo luận sôi nổi, thằng bé theo hầu cũng gắp mấy miếng lên ăn, không quên hỏi: "Điện hạ, người không ăn thật ạ?”
Lại không ngờ, chỉ một câu nói như vậy, Chu Chiêu Cảnh bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt nặng trĩu, hắn suy nghĩ gì đó vài giây sau đó chạy thẳng ra ngoài, không nói một lấy một tiếng, làm cho mấy đứa trẻ khác sợ tới mức quên cả nhai đồ ăn.
Đông Đông càng bối rối hơn cả: "Hắn bị sao vậy?”
Chu Chiêu Hoàn mờ mịt lắc đầu: "Không biết nữa..."
Những đứa trẻ khác: "Chúng ta đâu có chọc gì hắn đâu?" Chính hắn không ăn mà!"
*
Còn đứa trẻ khiến lũ còn lại ngơ ngác thì chạy thẳng ra ngoài cung.
Tuy rằng bây giờ là giờ học, nhưng Chu Chiêu Cảnh là hoàng tôn, hơn nữa sắc mặt hắn hết sức khó coi, cung nhân cũng không dám ngăn cản, chỉ phái người đi theo rồi mặc kệ cho hắn đi.
Vốn tưởng rằng hắn trở về phủ Tam hoàng tử.
Ai ngờ tiểu hài tử kia lên xe ngựa liền nói: "Đến Tiêu gia!”
Xa phu thiếu chút nữa cắn phải lưỡi: "Hả? Tiêu gia? ”
Anan
"Đúng vậy! Tiêu gia, nhanh lên cho bổn điện hạ!” Chu Chiêu Cảnh trừng mắt nói.
Xa phu chỉ đành đánh xe qua.
Dưới sự thúc giục của Chu Chiêu Cảnh, quãng đường vốn cần hai khắc đồng hồ biến thành một khắc đồng hồ hơn.
Sau đó hắn đi tới Tiêu gia, người canh cửa cũng không dám ngăn cản, để mặc hắn đi vào.
Thân là hoàng tộc, từ khi sinh ra hắn đã được học từ người nhà cách sai sử người khác như thế nào, đến Tiêu gia cũng không chút sợ hãi mà tiện tay bắt một nha hoàn dẫn đường, đi thẳng tới tiểu viện của Yến Thu Xuân.
"A Xuân tỷ tỷ! "Một tiếng kêu lanh lảnh của nam hài khiến Yến Thu Xuân đang bận rộn phải ngừng lại.
Đông Đông?
Không, giọng này không phải.
Nàng nghỉ tay ra khỏi phòng bếp, liền nhìn thấy cậu bé đang muốn xông vào phòng khách, trang phục kim tôn ngọc quý thể hiện thân phận của hắn, Yến Thu Xuân lập tức nhận ra, lớn tiếng gọi: "Ở đây! ”
Chu Chiêu Cảnh dừng bước, lại quay đầu chạy tới, một đôi mắt không biết đỏ lên tự lúc nào tràn ngập tủi thân, nước mắt ngập tràn chực trào ra, vừa trông thấy Yến Thu Xuân liền không kìm được rơi xuống, hắn tủi thân nói: "A Xuân tỷ tỷ, xin lỗi tỷ, là ta sai rồi, tỷ đừng giận nữa được không!”
Yến Thu Xuân: "? ”
Nàng dở khóc dở cười: "Điện hạ, đệ nói cái gì vậy?”
Chu Chiêu Cảnh đi tới trước mặt nàng, ngửa mặt lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy hơn lần trước một chút tràn đầy vẻ trông mong: "Tỷ theo ta trở về, nói với cha ta là tỷ không tức giận có được không?”
Yến Thu Xuân ngồi xổm xuống, mặc dù đứa nhỏ này có chút nghịch ngợm, nhưng lúc bộ dạng lúc này thật sự đáng thương, nàng không đành lòng liền dịu dàng nói: "Vì sao lại muốn ta về cùng đệ?”
Chu Chiêu Cảnh miệng méo xệch, nước mắt cũng nhiều hơn không ít, nhỏ giọng nói: "Bởi vì mấy ngày nay phụ thân ta rất tức giận, ở nhà ném đồ lung tung, còn đánh mẫu phi ta, nói mẫu phi ta không nên dạy ta làm xằng làm bậy, nói ta không nên hại ông ấy đắc tội Tiêu gia, chắc chắn là bởi vì lần trước ta muốn tỷ về, cho nên Tiêu gia mới nổi giận ức h.i.ế.p phụ thân ta, A Xuân tỷ tỷ, tỷ đừng tức giận được không?”
Hắn vốn dĩ đã hối hận từ lâu, cũng may sau này hòa hoãn quan hệ với Tiêu Bình Chiến, sự hối hận kia đã bị đè xuống, ai ngờ lúc này trong nhà ngoại tổ xảy ra chuyện, bọn họ đều nói là Tiêu gia làm, phụ thân cũng nói như vậy, còn chỉ trích mẫu phi, sự hối hận kia của hắn lần thứ hai trỗi dậy.
Hắn còn nhỏ, không biết phải làm sao cả, đi tìm người Tiêu gia thì hắn không dám, bọn họ ngay cả phụ thân hắn cũng có thể ức hiếp, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, nhờ que cay kia khơi mào, hắn nghĩ đến A Xuân tỷ tỷ trong lời kể của Đông Đông.
Lúc trước nếu không phải mình muốn A Xuân tỷ tỷ trở về nấu cơm cho mình, phụ thân cũng sẽ không đắc tội Tiêu gia, sẽ không...gây ra nông nỗi như bây giờ.
Ý cười trong mắt Yến Thu Xuân biến mất, nàng trầm mặc nhìn tiểu hài tử trước mắt.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- bình luận