Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân - Chương 223
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 223
Chậm rãi ngâm xong một bài thơ, trên môi thiếu niên mang theo ba phần ý cười.
Tuy nhiên ngoại trừ tiếng lách tách của những hạt mưa va vào chiếc ô thì không có lấy một con chim nào cả!
Nụ cười của thiếu niên dần biến mất, hắn cau mày nhìn về phía trong viện.
Nhưng cách tường viện, hắn không nhìn thấy gì cả.
Hồi lâu sau, thiếu niên hít sâu một hơi, đổi bài thơ khác, nhưng đọc xong bài thơ này vẫn không có động tĩnh gì——
Trong lòng mới vừa chửi thầm xong, một giọng nói nghiêm nghị vang lên bên tai hắn: “Khách quan, không phải ta bảo ngươi chờ bên ngoài đình sao, ngươi tới đây làm gì?”
Thiếu niên sửng sốt, áy náy nói: "Tiểu sinh chỉ là nhìn thấy cây cổ thụ này rụng hoa trong mưa, có chút đau lòng, cho nên mới tới xem một chút. . . "
Vẻ nghiêm khắc trong mắt nữ quan hơi phai đi, nhưng nàng vẫn có chút chán ghét, có lẽ người đọc sách đều kỳ quái, giống như tiểu cô nương trong viện kia, chỉ nhìn thấy hoa rụng, nàng ấy đã đau lòng đến phát khóc, hỏi nàng ấy khóc vì cái gì nàng ấy cũng không chịu nói.
Đó không phải là tự mình làm cho mình không vui sao? Bị lừa đá à?
Thiếu niên này cũng thật là, trời mưa thì sao hoa có thể không rụng cho được?
Nàng tức giận nói: "Xin khách quan mau chóng rời đi."
Thư sinh cười lạnh một tiếng: "Viện này hình như cũng không có người, có thể để tiểu sinh đi xem những bông hoa này một chút không?"
"Dù không có ai ở đây cũng không thể ở lại đây được. Viện này tuy không có ai, nhưng trong viện khác còn có những cô nương khác!" Nữ quan tiến lên xua đuổi giống như đuổi gà.
Thư sinh đành phải uể oải xoay người đi.
Hắn vừa quay người, sắc mặt lập tức âm trầm, lại lần nữa nhìn về phía cây cổ thụ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, không phải sao?... Nhưng những sân khác đều không phải cây cổ thụ này, hắn nhất định không có nhìn lầm, chẳng lẽ thật sự không có ai?
*
Tiêu phủ
Tiêu gia lại nhiều thêm một người
Tin tức ngũ tiểu thư Tiêu phủ Tiêu Hoài Nga trở về rất nhanh được lan truyền đến toàn bộ người trong kinh đô.
Mặc dù Tiêu gia vẫn luôn kín tiếng nhưng mấy ngày trước lúc truyền ra được tin chiến thắng san bằng Ô Tháp, ánh mắt của các đại gia tộc ở kinh đô đều đổ dồn về phía Tiêu gia, một chút biến động nhỏ cũng bị nắm kỹ.
Thế là có người liền tìm tới cửa.
Cũng không biết tại sao, dù sao mỗi lần có người tới, Yến Thu Xuân luôn cảm thấy sắc mặt Tiêu phu nhân không được tốt lắm.
Nàng thấy hơi tò mò, nhưng cũng không hỏi lung tung, mà hỏi đại phu trong phủ, sau khi biết Tiêu Hoài Nga đã bị gãy xương gần mười ngày, nàng bắt đầu hầm canh xương cho nàng ấy uống.
Nghe nói đầu bếp khác trong phủ làm canh, Tiêu Hoài Nga đều cảm thấy quá ngọt nên không chịu uống.
Nhưng Đông Đông đã nhanh nhẹn chạy đi hỏi thăm, sau đó lén nói với nàng, hóa ra là có người tới cầu hôn Tiêu Hoài Nga.
Tiêu Hoài Nga năm nay đã sắp 22 tuổi, tính theo tuổi mụ là đã 23, đã vượt qua độ tuổi kết hôn của phần lớn nữ tử Đại Chu, có thể nói là gái lỡ thì, mọi người đều cảm thấy nàng đã đến lúc gả chồng.
Trước kia nàng ấy yên ổn ở trong đạo quan, thời gian trôi qua làm mọi người cũng quên dần.
Bây giờ thì khác, Tiêu gia nhiều lần lập chiến công, Xương Vương cũng càng ngày càng tốt, Tiêu gia có quan hệ tốt với Xương Vương đương nhiên là lựa chọn hàng đầu của rất nhiều người để liên hôn.
Vì thế người đến ngỏ lời cầu hôn cũng càng nhiều.
Chỉ là dung mạo Tiêu Hoài Nga bị hủy hoại, mặc dù không biết nghiêm trọng đến mức nào, nhưng chuyện này đối với nữ tử thời cổ đại chắc chắn sẽ phải chịu nhiều kỳ thị, vậy nên những đối tượng muốn tới cầu thân cũng không tốt cho lắm, khó trách Tiêu phu nhân tức giận như vậy.
Lại nói, theo cốt truyện ban đầu, Tiêu Hoài Nga đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
Anan
Yến Thu Xuân suy nghĩ một lúc, trong sách không đề cập nhiều đến Tiêu gia, nhưng Tiêu gia cũng được xem là một bàn đạp quan trọng để Chu Trạch Cẩn trở thành hoàng đế, vì cái chế.t của Tiêu Hoài Thanh, ngay cả Tiêu phu nhân và Tiêu Hoài Khang cũng gặp chuyện không may, tuy những người khác không xảy ra việc gì, nhưng Tiêu gia trên thực tế cũng đã bị phế đi, chỉ là thế lực còn thừa lại cũng đủ để kinh sợ nhóm người này.
Lúc này người lần nữa vươn lên ngọn cờ Tiêu gia chính là Tiêu Hoài Viên, Tiêu Hoài Nga cũng được nhắc tới, hình như Tứ hoàng tử cũng từng rủ nàng ấy đi du sơn ngoạn thủy khắp thiên hạ, nhưng lại bị nàng ấy cự tuyệt, sau đó nàng ấy trở lại đạo quan, trở thành một đạo sĩ chân chính.
Khoan đã!
Tứ hoàng tử?
Yến Thu Xuân bỗng nhiên giật mình, nàng lập tức nghĩ tới thoại bản dưới tán cây cổ thụ kia.
Là một người hiện đại, đọc tiểu thuyết đều là đọc nhanh như gió, một thoại bản nhiều từ như vậy, nàng vội đọc xong cũng chỉ nhớ rõ nội dung chính, hiện giờ đột nhiên nghĩ đến Tiêu Hoài Nga và Tứ hoàng tử, không phải mối quan hệ bọn họ giống hệt thoại bản sao?
Một nữ tướng quân bị hủy dung mạo, một Vương gia không thích tranh quyền đoạt vị.
Tuy nhiên ngoại trừ tiếng lách tách của những hạt mưa va vào chiếc ô thì không có lấy một con chim nào cả!
Nụ cười của thiếu niên dần biến mất, hắn cau mày nhìn về phía trong viện.
Nhưng cách tường viện, hắn không nhìn thấy gì cả.
Hồi lâu sau, thiếu niên hít sâu một hơi, đổi bài thơ khác, nhưng đọc xong bài thơ này vẫn không có động tĩnh gì——
Trong lòng mới vừa chửi thầm xong, một giọng nói nghiêm nghị vang lên bên tai hắn: “Khách quan, không phải ta bảo ngươi chờ bên ngoài đình sao, ngươi tới đây làm gì?”
Thiếu niên sửng sốt, áy náy nói: "Tiểu sinh chỉ là nhìn thấy cây cổ thụ này rụng hoa trong mưa, có chút đau lòng, cho nên mới tới xem một chút. . . "
Vẻ nghiêm khắc trong mắt nữ quan hơi phai đi, nhưng nàng vẫn có chút chán ghét, có lẽ người đọc sách đều kỳ quái, giống như tiểu cô nương trong viện kia, chỉ nhìn thấy hoa rụng, nàng ấy đã đau lòng đến phát khóc, hỏi nàng ấy khóc vì cái gì nàng ấy cũng không chịu nói.
Đó không phải là tự mình làm cho mình không vui sao? Bị lừa đá à?
Thiếu niên này cũng thật là, trời mưa thì sao hoa có thể không rụng cho được?
Nàng tức giận nói: "Xin khách quan mau chóng rời đi."
Thư sinh cười lạnh một tiếng: "Viện này hình như cũng không có người, có thể để tiểu sinh đi xem những bông hoa này một chút không?"
"Dù không có ai ở đây cũng không thể ở lại đây được. Viện này tuy không có ai, nhưng trong viện khác còn có những cô nương khác!" Nữ quan tiến lên xua đuổi giống như đuổi gà.
Thư sinh đành phải uể oải xoay người đi.
Hắn vừa quay người, sắc mặt lập tức âm trầm, lại lần nữa nhìn về phía cây cổ thụ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, không phải sao?... Nhưng những sân khác đều không phải cây cổ thụ này, hắn nhất định không có nhìn lầm, chẳng lẽ thật sự không có ai?
*
Tiêu phủ
Tiêu gia lại nhiều thêm một người
Tin tức ngũ tiểu thư Tiêu phủ Tiêu Hoài Nga trở về rất nhanh được lan truyền đến toàn bộ người trong kinh đô.
Mặc dù Tiêu gia vẫn luôn kín tiếng nhưng mấy ngày trước lúc truyền ra được tin chiến thắng san bằng Ô Tháp, ánh mắt của các đại gia tộc ở kinh đô đều đổ dồn về phía Tiêu gia, một chút biến động nhỏ cũng bị nắm kỹ.
Thế là có người liền tìm tới cửa.
Cũng không biết tại sao, dù sao mỗi lần có người tới, Yến Thu Xuân luôn cảm thấy sắc mặt Tiêu phu nhân không được tốt lắm.
Nàng thấy hơi tò mò, nhưng cũng không hỏi lung tung, mà hỏi đại phu trong phủ, sau khi biết Tiêu Hoài Nga đã bị gãy xương gần mười ngày, nàng bắt đầu hầm canh xương cho nàng ấy uống.
Nghe nói đầu bếp khác trong phủ làm canh, Tiêu Hoài Nga đều cảm thấy quá ngọt nên không chịu uống.
Nhưng Đông Đông đã nhanh nhẹn chạy đi hỏi thăm, sau đó lén nói với nàng, hóa ra là có người tới cầu hôn Tiêu Hoài Nga.
Tiêu Hoài Nga năm nay đã sắp 22 tuổi, tính theo tuổi mụ là đã 23, đã vượt qua độ tuổi kết hôn của phần lớn nữ tử Đại Chu, có thể nói là gái lỡ thì, mọi người đều cảm thấy nàng đã đến lúc gả chồng.
Trước kia nàng ấy yên ổn ở trong đạo quan, thời gian trôi qua làm mọi người cũng quên dần.
Bây giờ thì khác, Tiêu gia nhiều lần lập chiến công, Xương Vương cũng càng ngày càng tốt, Tiêu gia có quan hệ tốt với Xương Vương đương nhiên là lựa chọn hàng đầu của rất nhiều người để liên hôn.
Vì thế người đến ngỏ lời cầu hôn cũng càng nhiều.
Chỉ là dung mạo Tiêu Hoài Nga bị hủy hoại, mặc dù không biết nghiêm trọng đến mức nào, nhưng chuyện này đối với nữ tử thời cổ đại chắc chắn sẽ phải chịu nhiều kỳ thị, vậy nên những đối tượng muốn tới cầu thân cũng không tốt cho lắm, khó trách Tiêu phu nhân tức giận như vậy.
Lại nói, theo cốt truyện ban đầu, Tiêu Hoài Nga đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
Anan
Yến Thu Xuân suy nghĩ một lúc, trong sách không đề cập nhiều đến Tiêu gia, nhưng Tiêu gia cũng được xem là một bàn đạp quan trọng để Chu Trạch Cẩn trở thành hoàng đế, vì cái chế.t của Tiêu Hoài Thanh, ngay cả Tiêu phu nhân và Tiêu Hoài Khang cũng gặp chuyện không may, tuy những người khác không xảy ra việc gì, nhưng Tiêu gia trên thực tế cũng đã bị phế đi, chỉ là thế lực còn thừa lại cũng đủ để kinh sợ nhóm người này.
Lúc này người lần nữa vươn lên ngọn cờ Tiêu gia chính là Tiêu Hoài Viên, Tiêu Hoài Nga cũng được nhắc tới, hình như Tứ hoàng tử cũng từng rủ nàng ấy đi du sơn ngoạn thủy khắp thiên hạ, nhưng lại bị nàng ấy cự tuyệt, sau đó nàng ấy trở lại đạo quan, trở thành một đạo sĩ chân chính.
Khoan đã!
Tứ hoàng tử?
Yến Thu Xuân bỗng nhiên giật mình, nàng lập tức nghĩ tới thoại bản dưới tán cây cổ thụ kia.
Là một người hiện đại, đọc tiểu thuyết đều là đọc nhanh như gió, một thoại bản nhiều từ như vậy, nàng vội đọc xong cũng chỉ nhớ rõ nội dung chính, hiện giờ đột nhiên nghĩ đến Tiêu Hoài Nga và Tứ hoàng tử, không phải mối quan hệ bọn họ giống hệt thoại bản sao?
Một nữ tướng quân bị hủy dung mạo, một Vương gia không thích tranh quyền đoạt vị.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- bình luận