Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân - Chương 81
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 81
Tiêu Hoài Thanh cau mày nhìn Tiêu Hoài Khang và Tạ Thanh Vân. Tiêu Hoài Khang cũng chú ý tới, nhưng vẫn còn có chút do dự, đối với ánh mắt của đệ đệ có chút bất đắc dĩ, hắn cười cười, chủ động gắp thức ăn, Tạ Thanh Vân thấy vậy, cũng nhanh chóng làm theo.
Cô nương A Xuân này tính tình cũng mềm mỏng, nếu thuyết phục bọn họ nhiều hơn, bọn họ sẽ ăn, nhưng nàng không thuyết phục bọn họ, sợ bọn họ sẽ miễn cưỡng, nhưng nàng vẫn âm thầm thất vọng. Vì vậy, cả hai người đều gắp thức ăn và nhanh chóng ăn trong miệng, định khen ngợi đồ ăn của Yến Thu Xuân. Nhưng khi vừa cắn miếng thịt biểu cảm của hai người dần trở nên xa lạ. Nó thật sự rất ngon!
Ngoài rào cản tâm lý nho nhỏ đó, khi nhai thức ăn, họ hoàn toàn không nghĩ ra nó trông như thế nào, hương vị độc đáo khiến chúng khác biệt với các loại thịt khác, đặc biệt là món mới thơm lừng kia đã tạo thêm nét mới lạ cho chúng. Sau khi ăn một miếng, Tạ Thanh Vân lại duỗi đũa ra một cách rất tự nhiên ... một lần nữa. Vừa gắp thức ăn, một cái bát bên cạnh được đưa tới.
Nàng ấy dừng lại, ném một cái nhìn trách móc về người đàn ông không chịu làm bất cứ điều gì chỉ ngồi im nhìn mọi người rồi Tạ Thanh Vân lại ném cho hắn một ánh nhìn nuông chiều rồi tự mình lấy thức ăn.
Tiêu Hoài Thanh nhìn hai người, vội vàng múc thêm một ít vào bát của mình.
Có quá ít món ăn, nó sẽ nhanh chóng được xử lí hết! Khi Trầm Bình Nghiêm nhìn thấy tình hình, cậu bé cũng do dự rồi duỗi đũa ra, lần đầu tiên và lần thứ hai, hành động dần dần trở nên vững chắc hơn.
Mà ngay khi Yến Thu Xuân chậm rãi ăn xong những món trong bát của mình, đang định gắp thêm một món nữa, lúc giơ đũa ra, không biết từ lúc nào, trong ba đĩa lòng béo chỉ còn lại một phần dưới cùng là bụng lợn và tim lợn !
Sau bữa tối, Trầm Bình Nghiêm rời đi trước. Bốn người còn lại ở lại nói chuyện một lúc, bàn cách mở tiệm bán mì. Sau nửa giờ đồng hồ, họ cũng cáo từ rồi rời đi.
Tạ Thanh Vân và Tiêu Hoài Khang rời đi trước, Yến Thu Xuân tiễn Tiêu Hoài Thanh, khi họ đến cổng viện, nàng mỉm cười nói: "Tiêu tướng quân, cảm ơn ngài đã đến ủng hộ tối nay."
Tiêu Hoài Thanh gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng: "Cô nương đã thấy mọi thứ rồi sao?"
Yến Thu Xuân nghiêng đầu cười: "Ta cũng chú ý một chút."
Anan
Hơn nữa, để tránh bị hiểu lầm nên vào ngày thường Tiêu Hoài Thanh sẽ không đến chỗ của nàng, nhưng hôm nay chàng lại chủ động đến đây, còn kéo theo Trầm Bình Nghiêm, hắn thấy thật có lỗi với Yến Thu Xuân.
Tiêu Hoài Thanh cũng cười nói: "Nhưng ta không phải cố ý mời Bình Nghiêm cùng tham gia đâu!"
“Hả?” Yến Thu Xuân cau mày, có chút tò mò.
Tiêu Hoài Thanh ôm tay tặc lưỡi: “Khi ta đến, Bình Nghiêm tình cờ đi về phía này, ta do dự ngại ngùng không dám đi tới, thế là gặp Bình Nghiêm đã kéo ta qua. Trầm gia luôn nghiêm khắc trong việc giáo dục con cháu, cũng không mấy khi để ý đến khẩu vị ăn uống nhưng thật ra thì có đứa con nào của Tiêu gia ta không thích ăn chứ?"
Chàng nhướng mày: “Khi ta còn nhỏ… khụ khụ…” Nói được một nửa hắn lại nuốt xuống nửa câu: “Cô nương có thể nhìn Đông Đông là hiểu, Bình Nghiêm cũng không ngoại lệ."
Chỉ là những lời dạy bảo của Trầm gia khiến nó có chút ngượng ngùng, nó sẽ không dễ dàng thừa nhận điều gì, cô nương có tin tiểu tử này đang ở trong chăn cười trộm hay không!"
Nói xong có vẻ như chàng bị chính bộ dạng này của bản thân chọc cười, Tiêu Hoài Thanh duỗi thắt lưng cười nói: "Được rồi, Yến cô ương, ta đi trước, mấy ngày tới ta có việc bận, mấy ngày nữa gặp lại cô nương sau."
Sau khi nghe hắn nói xong, Yến Thu Xuân nghiêm túc suy nghĩ về tính cách cổ hủ của Trầm Bình Nghiêm, cuối cùng nàng lắc đầu.
Trầm Bình Nghiêm có vẻ không giống như những gì Tiêu Hoài Thanh nói, đứa trẻ ấy không hề tỏ ra thích thú khi ăn món ăn nàng nấu. Nếu là Đông Đông thì nhất định sẽ có một làn sóng khen ngợi rồi năn nỉ nàng làm thêm món khác nữa. Vì vậy, đứa trẻ Trầm Bình Nghiêm này có thể thực sự là vì nể mặt người lớn nên mới miễn cưỡng ăn một ít. Trong ấn tượng của Yến Thu Xuân, chắc chắn lúc này cậu bé đang tuân thủ các gia quy và đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ rồi. Quả thật, cậu bé đang nằm ngủ với tư thế bình thường, hai tay khoanh trước bụng, trên đó là chiếc chăn được ma ma đắp cho trước khi thổi tắt nến, ma ma nhìn thấy nụ cười vô thức trên khóe miệng thì khẽ cười một tiếng: "Hôm nay tâm tình chủ nhân rất tốt sao?"
Trầm Bình Nghiêm nghe vậy vội vàng kiềm chế cảm xúc, nhưng giây tiếp theo, vẫn là không khỏi gợi lên một tia thỏa mãn: "Ừm"
Sau đó, bàn tay nhỏ giấu trong chăn len lén sờ lên cái bụng tròn trĩnh của mình. Hôm nay vô tình ăn quá nhiều, món ăn ấy tuy tên không đẹp lắm, nhưng hương vị thực sự rất ngon. Quả đúng là không có gì ngạc nhiên khi Đồng Đồng thích Yến Thu Xuân đến vậy!
Cô nương A Xuân này tính tình cũng mềm mỏng, nếu thuyết phục bọn họ nhiều hơn, bọn họ sẽ ăn, nhưng nàng không thuyết phục bọn họ, sợ bọn họ sẽ miễn cưỡng, nhưng nàng vẫn âm thầm thất vọng. Vì vậy, cả hai người đều gắp thức ăn và nhanh chóng ăn trong miệng, định khen ngợi đồ ăn của Yến Thu Xuân. Nhưng khi vừa cắn miếng thịt biểu cảm của hai người dần trở nên xa lạ. Nó thật sự rất ngon!
Ngoài rào cản tâm lý nho nhỏ đó, khi nhai thức ăn, họ hoàn toàn không nghĩ ra nó trông như thế nào, hương vị độc đáo khiến chúng khác biệt với các loại thịt khác, đặc biệt là món mới thơm lừng kia đã tạo thêm nét mới lạ cho chúng. Sau khi ăn một miếng, Tạ Thanh Vân lại duỗi đũa ra một cách rất tự nhiên ... một lần nữa. Vừa gắp thức ăn, một cái bát bên cạnh được đưa tới.
Nàng ấy dừng lại, ném một cái nhìn trách móc về người đàn ông không chịu làm bất cứ điều gì chỉ ngồi im nhìn mọi người rồi Tạ Thanh Vân lại ném cho hắn một ánh nhìn nuông chiều rồi tự mình lấy thức ăn.
Tiêu Hoài Thanh nhìn hai người, vội vàng múc thêm một ít vào bát của mình.
Có quá ít món ăn, nó sẽ nhanh chóng được xử lí hết! Khi Trầm Bình Nghiêm nhìn thấy tình hình, cậu bé cũng do dự rồi duỗi đũa ra, lần đầu tiên và lần thứ hai, hành động dần dần trở nên vững chắc hơn.
Mà ngay khi Yến Thu Xuân chậm rãi ăn xong những món trong bát của mình, đang định gắp thêm một món nữa, lúc giơ đũa ra, không biết từ lúc nào, trong ba đĩa lòng béo chỉ còn lại một phần dưới cùng là bụng lợn và tim lợn !
Sau bữa tối, Trầm Bình Nghiêm rời đi trước. Bốn người còn lại ở lại nói chuyện một lúc, bàn cách mở tiệm bán mì. Sau nửa giờ đồng hồ, họ cũng cáo từ rồi rời đi.
Tạ Thanh Vân và Tiêu Hoài Khang rời đi trước, Yến Thu Xuân tiễn Tiêu Hoài Thanh, khi họ đến cổng viện, nàng mỉm cười nói: "Tiêu tướng quân, cảm ơn ngài đã đến ủng hộ tối nay."
Tiêu Hoài Thanh gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng: "Cô nương đã thấy mọi thứ rồi sao?"
Yến Thu Xuân nghiêng đầu cười: "Ta cũng chú ý một chút."
Anan
Hơn nữa, để tránh bị hiểu lầm nên vào ngày thường Tiêu Hoài Thanh sẽ không đến chỗ của nàng, nhưng hôm nay chàng lại chủ động đến đây, còn kéo theo Trầm Bình Nghiêm, hắn thấy thật có lỗi với Yến Thu Xuân.
Tiêu Hoài Thanh cũng cười nói: "Nhưng ta không phải cố ý mời Bình Nghiêm cùng tham gia đâu!"
“Hả?” Yến Thu Xuân cau mày, có chút tò mò.
Tiêu Hoài Thanh ôm tay tặc lưỡi: “Khi ta đến, Bình Nghiêm tình cờ đi về phía này, ta do dự ngại ngùng không dám đi tới, thế là gặp Bình Nghiêm đã kéo ta qua. Trầm gia luôn nghiêm khắc trong việc giáo dục con cháu, cũng không mấy khi để ý đến khẩu vị ăn uống nhưng thật ra thì có đứa con nào của Tiêu gia ta không thích ăn chứ?"
Chàng nhướng mày: “Khi ta còn nhỏ… khụ khụ…” Nói được một nửa hắn lại nuốt xuống nửa câu: “Cô nương có thể nhìn Đông Đông là hiểu, Bình Nghiêm cũng không ngoại lệ."
Chỉ là những lời dạy bảo của Trầm gia khiến nó có chút ngượng ngùng, nó sẽ không dễ dàng thừa nhận điều gì, cô nương có tin tiểu tử này đang ở trong chăn cười trộm hay không!"
Nói xong có vẻ như chàng bị chính bộ dạng này của bản thân chọc cười, Tiêu Hoài Thanh duỗi thắt lưng cười nói: "Được rồi, Yến cô ương, ta đi trước, mấy ngày tới ta có việc bận, mấy ngày nữa gặp lại cô nương sau."
Sau khi nghe hắn nói xong, Yến Thu Xuân nghiêm túc suy nghĩ về tính cách cổ hủ của Trầm Bình Nghiêm, cuối cùng nàng lắc đầu.
Trầm Bình Nghiêm có vẻ không giống như những gì Tiêu Hoài Thanh nói, đứa trẻ ấy không hề tỏ ra thích thú khi ăn món ăn nàng nấu. Nếu là Đông Đông thì nhất định sẽ có một làn sóng khen ngợi rồi năn nỉ nàng làm thêm món khác nữa. Vì vậy, đứa trẻ Trầm Bình Nghiêm này có thể thực sự là vì nể mặt người lớn nên mới miễn cưỡng ăn một ít. Trong ấn tượng của Yến Thu Xuân, chắc chắn lúc này cậu bé đang tuân thủ các gia quy và đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ rồi. Quả thật, cậu bé đang nằm ngủ với tư thế bình thường, hai tay khoanh trước bụng, trên đó là chiếc chăn được ma ma đắp cho trước khi thổi tắt nến, ma ma nhìn thấy nụ cười vô thức trên khóe miệng thì khẽ cười một tiếng: "Hôm nay tâm tình chủ nhân rất tốt sao?"
Trầm Bình Nghiêm nghe vậy vội vàng kiềm chế cảm xúc, nhưng giây tiếp theo, vẫn là không khỏi gợi lên một tia thỏa mãn: "Ừm"
Sau đó, bàn tay nhỏ giấu trong chăn len lén sờ lên cái bụng tròn trĩnh của mình. Hôm nay vô tình ăn quá nhiều, món ăn ấy tuy tên không đẹp lắm, nhưng hương vị thực sự rất ngon. Quả đúng là không có gì ngạc nhiên khi Đồng Đồng thích Yến Thu Xuân đến vậy!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- bình luận