Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân - Chương 124
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 124
Dùng bàn tay vàng của nàng, kích phát dược tính kia ra, tự nhiên có thể trị liệu tốt hơn, cho dù là thức ăn bổ, đều có thể giúp cơ thể cùng sức khỏe tốt hơn.
Nghĩ đến đây, Yến Thu Xuân nhìn về phía đứa nhỏ.
Chu Chiêu Hoàn có chút thấp thỏm nắm lấy vạt áo, âm thanh trầm thấp cũng có tinh thần hơn không ít: "A, A Xuân tỷ tỷ, sao, làm sao vậy?”
Yến Thu Xuân cong mắt cười: "A Hoàn, đệ có muốn gặp cha đệ không?”
Chu Chiêu Hoàn cuối cùng vẫn là tín nhiệm nàng, ở trong nhà này, ngoại trừ Đông Đông, người cậu thân cận nhất chính là tỷ tỷ trước mắt này, không chỉ dịu dàng mà làm đồ ăn cũng ngon, còn cùng bọn họ chơi đùa, bởi vậy khi nghe được câu hỏi, theo bản năng gật đầu: "Có chứ! Nam Kỳ từng nói hai ngày nữa sẽ mưa, thân thể cha đệ không tốt, mùa mưa sẽ đau dữ dội, hiện tại người còn trúng độc khẳng định rất khó chịu..."
Nói xong cậu lại có chút chần chờ, lẩm bẩm nói: "Nhưng cha đệ không cho đệ trở về, người nói trong nhà có rất nhiều chuyện, đệ ở chỗ này mới an toàn, chờ người sắp xếp lại chuyện trong nhà, đệ mới có thể trở về.”
Yến Thu Xuân cười nói: "Đệ có thể trở về xem một chút, xem xong lại quay về đây, cũng chỉ hao phí một ít thời gian đi đường, cái này khẳng định sẽ không có vấn đề gì, đúng không?”
Chu Chiêu Hoàn trong lòng khẽ động, dùng sức gật đầu.
Yến Thu Xuân tiếp tục dụ dỗ: "Đệ có muốn tự tay nấu thuốc cho cha không?”
Chu Chiêu Hoàn lại gật đầu, chờ mong nhìn nàng, chờ đợi nàng đưa ra phương pháp.
"Vậy như này, đệ đi trước..." Yến Thu Xuân tiến đến bên tai cậu để đưa ra chủ ý.
Chu Chiêu Hoàn nghe được thì khuôn mặt đỏ bừng, nhưng đôi mắt ướt sũng lại sáng lên rất nhiều, chờ nàng nói xong, cậu trực tiếp nhảy xuống ghế, muốn đi ra ngoài, đồng thời dùng sức gật đầu: "Được, đệ đi đây!”
Yến Thu Xuân vội vàng ngăn cản cậu: "Chờ một chút, người còn chưa trở về, chúng ta chờ buổi tối rồi nói sau, tỷ lại dạy đệ làm bánh kẹo, vì thuốc đắng, ăn ngọt vào sẽ không đắng nữa, nếu đệ làm, cha mẹ đệ nhất định rất vui vẻ.”
Chu Chiêu Hoàn tràn đầy chờ mong đồng ý: "Được!”
*
Tiêu phủ.
Qua hơn nửa giờ Thân, vừa lúc Tiêu gia ăn tối.
Hôm nay nhị phòng trở về, buổi tối làm bữa cơm chính, hơn nữa năm mới vẫn chưa qua, bởi vậy tất cả mọi người Tiêu gia đều tụ tập ở chỗ này, cùng nhau ăn cơm.
Tuy rằng Trầm Bình Nghiêm rời đi, nhưng Tiêu Bình Thịnh lại tới, người Tiêu gia đều rất vui vẻ, còn đúng dịp ăn tết, cố ý mở rượu.
Nam tử uống rượu hơi nồng nặc một chút, nữ tử uống một ít rượu trái cây có nồng độ cồn thấp.
Lò than xung quanh được đốt lên, để nhiệt độ không đến mức quá thấp, lại ăn bữa cơm nóng hổi, không khí trọn vẹn.
Tạ Thanh Vân nhấp một ngụm rượu, chú ý tới hai mẹ con Tống Minh Đường không nói gì, nên chủ động hỏi: "Đệ muội, Bình Thịnh, buổi trưa hôm nay có ăn đồ A Xuân nấu không? Có ngon không?”
Tiểu thiếu niên thật thà thành thật gật đầu: "Có ạ, rất ngon, A Xuân tỷ tỷ nấu ăn rất giỏi, Bình Thịnh ăn no căng, luyện võ tầm một canh giờ mới tiêu hết.”
Tống Minh Đường nghe được động tĩnh ánh mắt đảo qua nữ tử xa lạ ở một bên, lạnh lùng gật đầu: "Cũng được.”
Tiêu Hoài Viên hừ lạnh một tiếng: "Cái này gọi là được à? Có phải tay nghề nhị tẩu tốt hơn hay không, nếu không hôm khác làm cho chúng ta nếm thử.”
Sắc mặt Tống Minh Đường hơi lạnh, tựa hồ đang muốn phản bác.
Tiêu Bình Thịnh bên cạnh nàng ta cao giọng cười nói: "Tứ cô, nương ta nói cũng được nghĩa là rất ngon, người không biết đâu, nương đã ăn rất no, buổi trưa cũng không nghỉ ngơi, vẫn nhìn chằm chằm ta luyện võ."
Anan
Tiêu Hoài Viên đang chờ đối phương phản bác để có thể tiếp tục châm chọc: "Xùy."
Sự lạnh lẽo của Tống Minh Đường nhất thời mất đi, lỗ tai đỏ lên, âm thanh nặng nề quát: "Bình Thịnh!”
Nhưng mà khí thế kia, có chút cảm giác ngoài mạnh trong yếu.
Tiêu Bình Thịnh mờ mịt chớp chớp mắt, không rõ mình đã nói cái gì để nương quát mình như vậy, vội vàng vô tội cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.
Tiêu Hoài Thanh nhìn vậy thì thấy rất buồn cười, nhị tẩu vốn là người như thế, cũng chỉ có nhị ca và Bình Thịnh có thể khắc chế được, chàng lắc đầu, uống một chén rượu xuống bụng, cảm giác nóng bỏng từ cổ họng một đường thẳng đến bụng vô cùng thoải mái, đột nhiên ánh mắt chạm đến một đôi mắt to đang nhìn chằm chằm mình, động tác rót rượu chững lại.
"A Hoàn? Có chuyện gì vậy?” Tiêu Hoài Thanh hô một tiếng.
Chính là lúc này, Yến Thu Xuân nhanh chóng nháy mắt.
Chu Chiêu Hoàn vụng trộm véo đùi mình, hốc mắt đỏ lên, miệng xụi lơ, bộ dáng muốn khóc mà không khóc được cực kỳ ủy khuất, sau đó nhìn Tiêu Hoài Thanh, đáng thương nói: "Tiêu thúc thúc, ta nhớ cha mẹ, có thể trở về thăm một chút không? Thăm xong lập tức quay lại!”
Nghĩ đến đây, Yến Thu Xuân nhìn về phía đứa nhỏ.
Chu Chiêu Hoàn có chút thấp thỏm nắm lấy vạt áo, âm thanh trầm thấp cũng có tinh thần hơn không ít: "A, A Xuân tỷ tỷ, sao, làm sao vậy?”
Yến Thu Xuân cong mắt cười: "A Hoàn, đệ có muốn gặp cha đệ không?”
Chu Chiêu Hoàn cuối cùng vẫn là tín nhiệm nàng, ở trong nhà này, ngoại trừ Đông Đông, người cậu thân cận nhất chính là tỷ tỷ trước mắt này, không chỉ dịu dàng mà làm đồ ăn cũng ngon, còn cùng bọn họ chơi đùa, bởi vậy khi nghe được câu hỏi, theo bản năng gật đầu: "Có chứ! Nam Kỳ từng nói hai ngày nữa sẽ mưa, thân thể cha đệ không tốt, mùa mưa sẽ đau dữ dội, hiện tại người còn trúng độc khẳng định rất khó chịu..."
Nói xong cậu lại có chút chần chờ, lẩm bẩm nói: "Nhưng cha đệ không cho đệ trở về, người nói trong nhà có rất nhiều chuyện, đệ ở chỗ này mới an toàn, chờ người sắp xếp lại chuyện trong nhà, đệ mới có thể trở về.”
Yến Thu Xuân cười nói: "Đệ có thể trở về xem một chút, xem xong lại quay về đây, cũng chỉ hao phí một ít thời gian đi đường, cái này khẳng định sẽ không có vấn đề gì, đúng không?”
Chu Chiêu Hoàn trong lòng khẽ động, dùng sức gật đầu.
Yến Thu Xuân tiếp tục dụ dỗ: "Đệ có muốn tự tay nấu thuốc cho cha không?”
Chu Chiêu Hoàn lại gật đầu, chờ mong nhìn nàng, chờ đợi nàng đưa ra phương pháp.
"Vậy như này, đệ đi trước..." Yến Thu Xuân tiến đến bên tai cậu để đưa ra chủ ý.
Chu Chiêu Hoàn nghe được thì khuôn mặt đỏ bừng, nhưng đôi mắt ướt sũng lại sáng lên rất nhiều, chờ nàng nói xong, cậu trực tiếp nhảy xuống ghế, muốn đi ra ngoài, đồng thời dùng sức gật đầu: "Được, đệ đi đây!”
Yến Thu Xuân vội vàng ngăn cản cậu: "Chờ một chút, người còn chưa trở về, chúng ta chờ buổi tối rồi nói sau, tỷ lại dạy đệ làm bánh kẹo, vì thuốc đắng, ăn ngọt vào sẽ không đắng nữa, nếu đệ làm, cha mẹ đệ nhất định rất vui vẻ.”
Chu Chiêu Hoàn tràn đầy chờ mong đồng ý: "Được!”
*
Tiêu phủ.
Qua hơn nửa giờ Thân, vừa lúc Tiêu gia ăn tối.
Hôm nay nhị phòng trở về, buổi tối làm bữa cơm chính, hơn nữa năm mới vẫn chưa qua, bởi vậy tất cả mọi người Tiêu gia đều tụ tập ở chỗ này, cùng nhau ăn cơm.
Tuy rằng Trầm Bình Nghiêm rời đi, nhưng Tiêu Bình Thịnh lại tới, người Tiêu gia đều rất vui vẻ, còn đúng dịp ăn tết, cố ý mở rượu.
Nam tử uống rượu hơi nồng nặc một chút, nữ tử uống một ít rượu trái cây có nồng độ cồn thấp.
Lò than xung quanh được đốt lên, để nhiệt độ không đến mức quá thấp, lại ăn bữa cơm nóng hổi, không khí trọn vẹn.
Tạ Thanh Vân nhấp một ngụm rượu, chú ý tới hai mẹ con Tống Minh Đường không nói gì, nên chủ động hỏi: "Đệ muội, Bình Thịnh, buổi trưa hôm nay có ăn đồ A Xuân nấu không? Có ngon không?”
Tiểu thiếu niên thật thà thành thật gật đầu: "Có ạ, rất ngon, A Xuân tỷ tỷ nấu ăn rất giỏi, Bình Thịnh ăn no căng, luyện võ tầm một canh giờ mới tiêu hết.”
Tống Minh Đường nghe được động tĩnh ánh mắt đảo qua nữ tử xa lạ ở một bên, lạnh lùng gật đầu: "Cũng được.”
Tiêu Hoài Viên hừ lạnh một tiếng: "Cái này gọi là được à? Có phải tay nghề nhị tẩu tốt hơn hay không, nếu không hôm khác làm cho chúng ta nếm thử.”
Sắc mặt Tống Minh Đường hơi lạnh, tựa hồ đang muốn phản bác.
Tiêu Bình Thịnh bên cạnh nàng ta cao giọng cười nói: "Tứ cô, nương ta nói cũng được nghĩa là rất ngon, người không biết đâu, nương đã ăn rất no, buổi trưa cũng không nghỉ ngơi, vẫn nhìn chằm chằm ta luyện võ."
Anan
Tiêu Hoài Viên đang chờ đối phương phản bác để có thể tiếp tục châm chọc: "Xùy."
Sự lạnh lẽo của Tống Minh Đường nhất thời mất đi, lỗ tai đỏ lên, âm thanh nặng nề quát: "Bình Thịnh!”
Nhưng mà khí thế kia, có chút cảm giác ngoài mạnh trong yếu.
Tiêu Bình Thịnh mờ mịt chớp chớp mắt, không rõ mình đã nói cái gì để nương quát mình như vậy, vội vàng vô tội cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.
Tiêu Hoài Thanh nhìn vậy thì thấy rất buồn cười, nhị tẩu vốn là người như thế, cũng chỉ có nhị ca và Bình Thịnh có thể khắc chế được, chàng lắc đầu, uống một chén rượu xuống bụng, cảm giác nóng bỏng từ cổ họng một đường thẳng đến bụng vô cùng thoải mái, đột nhiên ánh mắt chạm đến một đôi mắt to đang nhìn chằm chằm mình, động tác rót rượu chững lại.
"A Hoàn? Có chuyện gì vậy?” Tiêu Hoài Thanh hô một tiếng.
Chính là lúc này, Yến Thu Xuân nhanh chóng nháy mắt.
Chu Chiêu Hoàn vụng trộm véo đùi mình, hốc mắt đỏ lên, miệng xụi lơ, bộ dáng muốn khóc mà không khóc được cực kỳ ủy khuất, sau đó nhìn Tiêu Hoài Thanh, đáng thương nói: "Tiêu thúc thúc, ta nhớ cha mẹ, có thể trở về thăm một chút không? Thăm xong lập tức quay lại!”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- bình luận