Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân - Chương 216
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 216
Lập tức A Hoàn nói với bọn họ, cậu ta không chỉ biết, mà còn hiểu rất rõ, cậu ta nghiêm túc nói: “A Xuân tỷ tỷ là thẩm thẩm tương lai của Đông Đông, không thể gả cho người khác! Đông Đông sẽ tức giận, hơn nữa Tiêu lục thúc thúc đã lớn tuổi rồi, bà bà nói lúc cha từng tuổi này đã sinh con ra, Tiêu lục thúc thúc quá đáng thương, các người không thể làm A Xuân tỷ tỷ gả cho người khác.”
“A!” Tiết đại nhân hít sâu một hơi, trên mặt tràn đầy kinh ngạc: “Tiểu điện hạ nói thật sao?”
Xương Vương phi kinh ngạc: “Sao ta lại không nghe nói chứ? A Hoàn, sao con biết?”
A Hoàn ưỡn n.g.ự.c tự hào: “Con là bằng hữu tốt nhất của Đông Đông, đương nhiên là Đông Đông nói cho con!”
“Đông Đông nghe ai nói?” Xương Vương phi dịu dàng hỏi.
A Hoàn suy nghĩ một chút, nói: “Hình như là Tiêu nãi nãi nói?”
Đến nước này, Xương Vương phi cảm thấy mình không cần hỏi nữa, nàng bất đắc dĩ cười cười, nhìn về phía Tiết đại nhân.
Lúc này im lặng còn hơn nói chuyện, Tiết đại nhân tiếp nhận ánh mắt của nàng, thở dài, trong lòng nói thầm, phu nhân nhà mình còn nói Tiêu gia sẽ không cho phép Tiêu Lục Lang cưới Yến cô nương làm thê tử, đây không phải là Tiêu phu nhân nhà người ta tự mình lên tiếng sao?
Quả nhiên không phải nhà ai cũng chú trọng vấn đề môn đăng hộ đối!
Ông ấy đau lòng không thôi, chỉ có thể gắp một miếng thịt lớn nơi nối bụng cá với đầu cá, chấm với nước súp, ăn vào miệng.
Vị trí này thịt cá tươi nhất mềm nhất, không có xương, cắn một miếng có cảm giác như có cái gì trơn trượt trong miệng.
Thực sự rất ngon!
Anan
Mỹ thực khiến ông ấy dễ chịu hơn một chút, nhưng vừa nghĩ đến cơ hội tương lai có thể tha hồ ăn mỹ thực đã vụt mất, ông ấy lại càng đau lòng.
A Hoàn nhìn bộ phận thích nhất của mình bị cướp đi, ngây ngẩn cả người, cậu ta chẹp miệng, cảm thấy mất mát.
Nhưng nhìn vị đại nhân này hình như cũng rất buồn vì không thể cho con trai mình cưới A Xuân tỷ tỷ?
Được rồi, cậu ta không tính toán với ông ấy nữa.
Ăn bộ phận khác cũng được.
Chẳng hạn như rìa bụng cá, thịt cá mềm mịn, rất dễ ăn, cắn một miếng mầm đậu nành đã chín, vừa mặn vừa nhạt, không cần ăn kèm với cơm!
*
Bữa trưa ngon lành đã kết thúc.
Sau khi Tiết đại nhân cùng Xương Vương thảo luận xong xuôi, cảm thấy mỹ mãn rồi than ngắn thở dài rời đi, trở về nói cho nhi tử tin dữ này.
Tiết Gia Hà tức khắc như bị sét đánh.
Nếu ngay từ đầu không có hy vọng thì thôi, nhưng vừa mới mất đi hy vọng, cha hắn lại châm lửa, tại thời điểm hắn cho rằng lại lần nữa có hi vọng thì mới hai ba ngày sau bị dập tắt hoàn toàn.
Yến cô nương thực sự là con dâu Tiêu gia chỉ định cho Tiêu Hoài Thanh.
Hắn nhất thời cảm xúc lẫn lộn, không biết làm thế nào cho phải.
Cuối cùng hắn lựa chọn nhốt mình trong thư phòng vài ngày để bình ổn cảm xúc.
Làm Tiết đại nhân sợ tới mức mỗi ngày đều đến trước thư phòng thăm nhi tử, mãi đến ba ngày sau hắn mới bình tĩnh trở ra.
Trải qua ba ngày điều chỉnh, hắn đã không còn khó chịu nữa.
Cũng nhận thấy rõ ràng rằng bọn họ thực sự không có duyên phận.
Thích m.ô.n.g lung như vậy, chỉ mới gặp qua mấy lần đã thích thì đương nhiên sẽ không đến mức điên cuồng, dù Tiết phu nhân không làm vậy, có lẽ sau một thời gian hắn không gặp lại nàng, hắn cũng sẽ từ bỏ, nhưng bởi vì nương hắn gây chuyện, làm hắn cảm thấy xấu hổ với nàng, cho nên cảm xúc mới thay đổi thất thường như vậy.
Tiết đại nhân sợ nhi tử đi vào ngõ cụt, không ngờ nhi tử lại nghĩ thông suốt nhanh như vậy, trong lòng cũng yên tâm, nhưng lại cảm thấy hổ thẹn với nhi tử mình, nói: “Sau này ta sẽ không để nương con xen vào hôn sự của con nữa, còn chuyện huyện chúa kia, ta sẽ bảo nương con cự tuyệt, con thích ai thì tranh thủ giành về.”
“Cảm ơn cha!” Tiết Gia Hà thản nhiên cười.
Hai cha con nhìn nhau cười, rồi buông xuống chuyện này.
Có Tiết đại nhân lên tiếng, cho dù Tiết phu nhân lại không tình nguyện, cũng chỉ có thể từ bỏ ý tưởng liên hôn với Tấn Vương.
Ba tháng sau, Tiết Gia Hà đã thành công trúng tuyển trở thành thủ khoa kỳ thi đình, dẫn tới vô số người hâm mộ, cũng được Bát công chúa - muội muội Lục hoàng tử nhìn trúng, chỉ là không chờ hoàng đế ra ý chỉ, hắn đã tự nguyện xin được phái đến địa phương rèn luyện.
Này đối với Trạng Nguyên lang mà nói chính là giáng cấp, nhưng có Tiết đại nhân nói đỡ, lão hoàng đế đồng ý rất sảng khoái, đầu tháng tư đã lên đường rời đi.
Mà trong khoảng thời gian này, Xương Vương cũng hộ tống quân lương rời đi.
Kinh đô ngay lúc này lâm vào một loại yên tĩnh dị thường, phe phái của Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử chỉ động thủ cọ xát nhỏ một chút mà thôi.
Mãi đến tháng 5, mới có một tin vui truyền đến —— Ô Tháp hoàn toàn bị đánh bại!
Trong đó thành tích nổi bật nhất là Tiêu Hoài Viên một mình lẻn vào doanh trại địch, giế.t chế.t chủ soái của địch quân, hơn nữa còn rút lui an toàn, đặt nền móng vững chắc cho Tiêu Hoài Thanh dẫn dắt đại quân san bằng Ô Tháp.
“A!” Tiết đại nhân hít sâu một hơi, trên mặt tràn đầy kinh ngạc: “Tiểu điện hạ nói thật sao?”
Xương Vương phi kinh ngạc: “Sao ta lại không nghe nói chứ? A Hoàn, sao con biết?”
A Hoàn ưỡn n.g.ự.c tự hào: “Con là bằng hữu tốt nhất của Đông Đông, đương nhiên là Đông Đông nói cho con!”
“Đông Đông nghe ai nói?” Xương Vương phi dịu dàng hỏi.
A Hoàn suy nghĩ một chút, nói: “Hình như là Tiêu nãi nãi nói?”
Đến nước này, Xương Vương phi cảm thấy mình không cần hỏi nữa, nàng bất đắc dĩ cười cười, nhìn về phía Tiết đại nhân.
Lúc này im lặng còn hơn nói chuyện, Tiết đại nhân tiếp nhận ánh mắt của nàng, thở dài, trong lòng nói thầm, phu nhân nhà mình còn nói Tiêu gia sẽ không cho phép Tiêu Lục Lang cưới Yến cô nương làm thê tử, đây không phải là Tiêu phu nhân nhà người ta tự mình lên tiếng sao?
Quả nhiên không phải nhà ai cũng chú trọng vấn đề môn đăng hộ đối!
Ông ấy đau lòng không thôi, chỉ có thể gắp một miếng thịt lớn nơi nối bụng cá với đầu cá, chấm với nước súp, ăn vào miệng.
Vị trí này thịt cá tươi nhất mềm nhất, không có xương, cắn một miếng có cảm giác như có cái gì trơn trượt trong miệng.
Thực sự rất ngon!
Anan
Mỹ thực khiến ông ấy dễ chịu hơn một chút, nhưng vừa nghĩ đến cơ hội tương lai có thể tha hồ ăn mỹ thực đã vụt mất, ông ấy lại càng đau lòng.
A Hoàn nhìn bộ phận thích nhất của mình bị cướp đi, ngây ngẩn cả người, cậu ta chẹp miệng, cảm thấy mất mát.
Nhưng nhìn vị đại nhân này hình như cũng rất buồn vì không thể cho con trai mình cưới A Xuân tỷ tỷ?
Được rồi, cậu ta không tính toán với ông ấy nữa.
Ăn bộ phận khác cũng được.
Chẳng hạn như rìa bụng cá, thịt cá mềm mịn, rất dễ ăn, cắn một miếng mầm đậu nành đã chín, vừa mặn vừa nhạt, không cần ăn kèm với cơm!
*
Bữa trưa ngon lành đã kết thúc.
Sau khi Tiết đại nhân cùng Xương Vương thảo luận xong xuôi, cảm thấy mỹ mãn rồi than ngắn thở dài rời đi, trở về nói cho nhi tử tin dữ này.
Tiết Gia Hà tức khắc như bị sét đánh.
Nếu ngay từ đầu không có hy vọng thì thôi, nhưng vừa mới mất đi hy vọng, cha hắn lại châm lửa, tại thời điểm hắn cho rằng lại lần nữa có hi vọng thì mới hai ba ngày sau bị dập tắt hoàn toàn.
Yến cô nương thực sự là con dâu Tiêu gia chỉ định cho Tiêu Hoài Thanh.
Hắn nhất thời cảm xúc lẫn lộn, không biết làm thế nào cho phải.
Cuối cùng hắn lựa chọn nhốt mình trong thư phòng vài ngày để bình ổn cảm xúc.
Làm Tiết đại nhân sợ tới mức mỗi ngày đều đến trước thư phòng thăm nhi tử, mãi đến ba ngày sau hắn mới bình tĩnh trở ra.
Trải qua ba ngày điều chỉnh, hắn đã không còn khó chịu nữa.
Cũng nhận thấy rõ ràng rằng bọn họ thực sự không có duyên phận.
Thích m.ô.n.g lung như vậy, chỉ mới gặp qua mấy lần đã thích thì đương nhiên sẽ không đến mức điên cuồng, dù Tiết phu nhân không làm vậy, có lẽ sau một thời gian hắn không gặp lại nàng, hắn cũng sẽ từ bỏ, nhưng bởi vì nương hắn gây chuyện, làm hắn cảm thấy xấu hổ với nàng, cho nên cảm xúc mới thay đổi thất thường như vậy.
Tiết đại nhân sợ nhi tử đi vào ngõ cụt, không ngờ nhi tử lại nghĩ thông suốt nhanh như vậy, trong lòng cũng yên tâm, nhưng lại cảm thấy hổ thẹn với nhi tử mình, nói: “Sau này ta sẽ không để nương con xen vào hôn sự của con nữa, còn chuyện huyện chúa kia, ta sẽ bảo nương con cự tuyệt, con thích ai thì tranh thủ giành về.”
“Cảm ơn cha!” Tiết Gia Hà thản nhiên cười.
Hai cha con nhìn nhau cười, rồi buông xuống chuyện này.
Có Tiết đại nhân lên tiếng, cho dù Tiết phu nhân lại không tình nguyện, cũng chỉ có thể từ bỏ ý tưởng liên hôn với Tấn Vương.
Ba tháng sau, Tiết Gia Hà đã thành công trúng tuyển trở thành thủ khoa kỳ thi đình, dẫn tới vô số người hâm mộ, cũng được Bát công chúa - muội muội Lục hoàng tử nhìn trúng, chỉ là không chờ hoàng đế ra ý chỉ, hắn đã tự nguyện xin được phái đến địa phương rèn luyện.
Này đối với Trạng Nguyên lang mà nói chính là giáng cấp, nhưng có Tiết đại nhân nói đỡ, lão hoàng đế đồng ý rất sảng khoái, đầu tháng tư đã lên đường rời đi.
Mà trong khoảng thời gian này, Xương Vương cũng hộ tống quân lương rời đi.
Kinh đô ngay lúc này lâm vào một loại yên tĩnh dị thường, phe phái của Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử chỉ động thủ cọ xát nhỏ một chút mà thôi.
Mãi đến tháng 5, mới có một tin vui truyền đến —— Ô Tháp hoàn toàn bị đánh bại!
Trong đó thành tích nổi bật nhất là Tiêu Hoài Viên một mình lẻn vào doanh trại địch, giế.t chế.t chủ soái của địch quân, hơn nữa còn rút lui an toàn, đặt nền móng vững chắc cho Tiêu Hoài Thanh dẫn dắt đại quân san bằng Ô Tháp.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- bình luận