Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân - Chương 53
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 53
Điều kiện có hạn, màu sắc hơi giống nhau, nhưng đối với những đứa trẻ chưa tùng thấy món này thì vô cùng kinh ngạc.
Nhất là bánh kem kia thơm ngọt vị sữa, xen lẫn mùi thơm chua ngọt của mứt hoa quả càng làm cho bọn trẻ chảy nước bọt.
Đông Đông nghiêm túc dùng d.a.o cắt bánh, bên cạnh hắn, một đứa bé có vẻ vô cùng cao quý nhìn chằm chằm Yến Thu Xuân một hồi lâu giống như đang xác định gì đó. Sau đó lại ngang ngược mở miệng nói với Đông Đông: "Tiêu Bình Chiến, ngươi đưa A Xuân tỷ tỷ cho bổn điện hạ đi!"
Yến Thu Xuân: "?"
Đông Đông không hề suy nghĩ: "Không cho!"
Chu Chiêu Cảnh nhíu mày, tỏ vẻ đương nhiên: "Bổn điện hạ chỉ muốn trù nương của ngươi, sẽ bồi thường cho người, nói với hoàng gia gia đưa cho ngươi một ngự trù."
"Ngươi đừng hòng!" Đông Đông hơi tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn nhó.
Anan
Lúc này, một giọng nói phá vỡ cục diện giằng co: "Ta lại cảm thấy ý tưởng này rất hay, Đông Đông, một ngự trù đổi lấy một trù nương của người, vẫn là nhà ngươi được hời rồi. Dù sao không phải nhà ai cũng có ngự trù."
Đám người nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên giống với Chu Chiêu Cảnh mấy phần chậm rãi đi tới, mỉm cười giống như đang trêu chọc đối phương, lại giống như cho Chu Chiêu Cảnh chỗ dựa.
Hơn nữa trên mặt hai người mang theo vẻ kiêu ngạo như nhau, phải nói là vẻ kiêu ngạo của nam nhân kia nhiều hơn. Hơn nữa, khi hắn ta nhìn Đông Đông lại mang theo vẻ ác ý.
Có được chỗ dựa, Chu Chiêu Cảnh ưỡn ngực, càng cảm thấy mình không sai.
Sắc mặt Đông Đông cứng đở, thở dốc tức giận trừng mắt nhìn.
Yến Thu Xuân cũng muốn mắng chửi người, thảo nào trong cốt truyện Tam hoàng tử bị thất bại thảm hại, ngay cả trẻ con mà cũng bắt nạt!
Nàng biết rõ lần này Tam hoàng tử không phải nhắm vào mình, hình như bị chọc tức ở đâu nên tìm nơi trút giận, nói mấy câu mà thôi.
"Ta không cần ngự trù! Ta chỉ cần A Xuân tỷ tỷ!" Đông Đông ấm ức nói.
Cũng may lúc này giọng nói du dương vang lên: "Tam điện hạ, A Xuân cô nương không phải trù nương mà là nghĩa muội của thần!"
Tam hoàng tử vội quay đầu nhìn lại, Tiêu Hoài Thanh nhanh chân đi tới. Lúc tới gần hắn ta lại âm trầm mở miệng: "Điện hạ suy nghĩ nhiều, sợ là không thể toại nguyện."
Sắc mặt Tam hoàng tử lạnh lẽo, hơi âm trầm nhìn hắn.
Tiêu Hoài Thanh không để ý tới, đi thẳng đến trước mặt Yến Thu Xuân, ôm Đông Đông, đồng thời xin lỗi Yến Thu Xuân: "Xin lỗi, để muội chịu ấm ức rồi."
"Không có." Yến Thu Xuân lắc đầu, tình huống đặc biệt không phải hắn có thể khống chế được.
Chuyện này chỉ là mồi dẫn lửa, nàng không may gặp phải thôi.
Đông Đông ôm cổ Tiêu Hoài Thanh, vùi đầu vào vai hắn không nói gì, nhưng bả vai run lên nhìn như có vẻ tức giận mà bật khóc.
Yến Thu Xuân đau lòng thở dài.
Sắc mặt Tiêu Hoài Thanh cũng lạnh như băng, tướng quân trẻđánh đâu thắng đó trên chiến trường giờ này lạnh lùng nhìn hai cha con kia, mấy giây sau mới dời mắt nhìn quản sự phụ trách quản lý bên này, trầm giọng nói: "Chẳng phải ăn bánh sinh nhật à? Sao chưa qua đây cắt bánh!"
Quản sự vẫn luôn ẩn mình không nói gì vội đi qua: "Vâng, nô tài cắt ngay."
Tam hoàng tử thấy vậy, ánh mắt nhìn lướt qua Yến Thu Xuân, lại nhìn Tiêu Hoài Thanh, cười lạnh nói: "Thì ra không phải trù nương, đã vậy thì chỉ là hiểu lầm một phen thôi. Song, không biết cô nương này muốn đi phủ của bổn điện hạ không? Dù sao chim khôn biết chọn cây mà đậu!"
Hắn ta nhíu mày cười nói: "A Xuân cô nương, cô nương cảm thấy thế nào? Bổn điện hạ yêu thích tài nấu nướng của cô nương, nếu cô nương đồng ý, bổn điện hạ sẽ mời cô nương vào phủ với đãi ngộ của ngự trù. Cô nương phải biết đi theo bổn điện hạ sẽ có tiền đồ hơn ở Tiêu gia."
Yến Thu Xuân cụp mắt cười nói: "Đa tạ điện hạ hậu ái, dân nữ lười nhác sợ không lọt mắt của điện hạ."
Vừa dứt lời, Tiêu Hoài Thanh nở nụ cười chế giễu: "Ha ~"
Lúc này không nói gì, chỉ cười một tiếng lại khiến sắc mặt Tam hoàng tử tái xanh, âm trầm nói: "Đã như thế, cô nương kia ở lại Tiêu phủ, cùng sống chế.t với Tiêu gia đi!"
Mấy chữ cuối cùng, hắn nói vô cùng âm trầm dường như đã tính được cái chế.t của người Tiêu gia.
Nói xong, hắn nắm tay con trai muốn đi ra ngoài.
Chu Chiêu Cảnh mím môi: "Con không đi!"
Nhìn gà và bánh kem ngon lành kia, hắn vẫn chưa được ăn mà!
Gương mặt nam nhân tối đen dường như còn đen hơn, một giây sau hắn hất tay con trai ra, lạnh lùng đi ra ngoài.
Chu Chiêu Cảnh trợn to mắt, không ngờ cha ruột lại làm thế, hơi bối rối nhìn ma ma. Ma ma cũng nghiêm mặt, hắn mới ý thức được cha ruột tức giận thật rồi.
Trong lòng hắn bối rối, trên mặt không khống chế nổi: "Hu hu..."
Đứa nhỏ vừa khóc đã phá vỡ bầu không khí ngưng trọng nơi đây, gương mặt cứng đờ của Yến Thu Xuân nở nụ cười. Mặc dù đứa nhỏ này hung hăng nhưng chẳng hiểu sao lại buồn cười.
Nhất là bánh kem kia thơm ngọt vị sữa, xen lẫn mùi thơm chua ngọt của mứt hoa quả càng làm cho bọn trẻ chảy nước bọt.
Đông Đông nghiêm túc dùng d.a.o cắt bánh, bên cạnh hắn, một đứa bé có vẻ vô cùng cao quý nhìn chằm chằm Yến Thu Xuân một hồi lâu giống như đang xác định gì đó. Sau đó lại ngang ngược mở miệng nói với Đông Đông: "Tiêu Bình Chiến, ngươi đưa A Xuân tỷ tỷ cho bổn điện hạ đi!"
Yến Thu Xuân: "?"
Đông Đông không hề suy nghĩ: "Không cho!"
Chu Chiêu Cảnh nhíu mày, tỏ vẻ đương nhiên: "Bổn điện hạ chỉ muốn trù nương của ngươi, sẽ bồi thường cho người, nói với hoàng gia gia đưa cho ngươi một ngự trù."
"Ngươi đừng hòng!" Đông Đông hơi tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn nhó.
Anan
Lúc này, một giọng nói phá vỡ cục diện giằng co: "Ta lại cảm thấy ý tưởng này rất hay, Đông Đông, một ngự trù đổi lấy một trù nương của người, vẫn là nhà ngươi được hời rồi. Dù sao không phải nhà ai cũng có ngự trù."
Đám người nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên giống với Chu Chiêu Cảnh mấy phần chậm rãi đi tới, mỉm cười giống như đang trêu chọc đối phương, lại giống như cho Chu Chiêu Cảnh chỗ dựa.
Hơn nữa trên mặt hai người mang theo vẻ kiêu ngạo như nhau, phải nói là vẻ kiêu ngạo của nam nhân kia nhiều hơn. Hơn nữa, khi hắn ta nhìn Đông Đông lại mang theo vẻ ác ý.
Có được chỗ dựa, Chu Chiêu Cảnh ưỡn ngực, càng cảm thấy mình không sai.
Sắc mặt Đông Đông cứng đở, thở dốc tức giận trừng mắt nhìn.
Yến Thu Xuân cũng muốn mắng chửi người, thảo nào trong cốt truyện Tam hoàng tử bị thất bại thảm hại, ngay cả trẻ con mà cũng bắt nạt!
Nàng biết rõ lần này Tam hoàng tử không phải nhắm vào mình, hình như bị chọc tức ở đâu nên tìm nơi trút giận, nói mấy câu mà thôi.
"Ta không cần ngự trù! Ta chỉ cần A Xuân tỷ tỷ!" Đông Đông ấm ức nói.
Cũng may lúc này giọng nói du dương vang lên: "Tam điện hạ, A Xuân cô nương không phải trù nương mà là nghĩa muội của thần!"
Tam hoàng tử vội quay đầu nhìn lại, Tiêu Hoài Thanh nhanh chân đi tới. Lúc tới gần hắn ta lại âm trầm mở miệng: "Điện hạ suy nghĩ nhiều, sợ là không thể toại nguyện."
Sắc mặt Tam hoàng tử lạnh lẽo, hơi âm trầm nhìn hắn.
Tiêu Hoài Thanh không để ý tới, đi thẳng đến trước mặt Yến Thu Xuân, ôm Đông Đông, đồng thời xin lỗi Yến Thu Xuân: "Xin lỗi, để muội chịu ấm ức rồi."
"Không có." Yến Thu Xuân lắc đầu, tình huống đặc biệt không phải hắn có thể khống chế được.
Chuyện này chỉ là mồi dẫn lửa, nàng không may gặp phải thôi.
Đông Đông ôm cổ Tiêu Hoài Thanh, vùi đầu vào vai hắn không nói gì, nhưng bả vai run lên nhìn như có vẻ tức giận mà bật khóc.
Yến Thu Xuân đau lòng thở dài.
Sắc mặt Tiêu Hoài Thanh cũng lạnh như băng, tướng quân trẻđánh đâu thắng đó trên chiến trường giờ này lạnh lùng nhìn hai cha con kia, mấy giây sau mới dời mắt nhìn quản sự phụ trách quản lý bên này, trầm giọng nói: "Chẳng phải ăn bánh sinh nhật à? Sao chưa qua đây cắt bánh!"
Quản sự vẫn luôn ẩn mình không nói gì vội đi qua: "Vâng, nô tài cắt ngay."
Tam hoàng tử thấy vậy, ánh mắt nhìn lướt qua Yến Thu Xuân, lại nhìn Tiêu Hoài Thanh, cười lạnh nói: "Thì ra không phải trù nương, đã vậy thì chỉ là hiểu lầm một phen thôi. Song, không biết cô nương này muốn đi phủ của bổn điện hạ không? Dù sao chim khôn biết chọn cây mà đậu!"
Hắn ta nhíu mày cười nói: "A Xuân cô nương, cô nương cảm thấy thế nào? Bổn điện hạ yêu thích tài nấu nướng của cô nương, nếu cô nương đồng ý, bổn điện hạ sẽ mời cô nương vào phủ với đãi ngộ của ngự trù. Cô nương phải biết đi theo bổn điện hạ sẽ có tiền đồ hơn ở Tiêu gia."
Yến Thu Xuân cụp mắt cười nói: "Đa tạ điện hạ hậu ái, dân nữ lười nhác sợ không lọt mắt của điện hạ."
Vừa dứt lời, Tiêu Hoài Thanh nở nụ cười chế giễu: "Ha ~"
Lúc này không nói gì, chỉ cười một tiếng lại khiến sắc mặt Tam hoàng tử tái xanh, âm trầm nói: "Đã như thế, cô nương kia ở lại Tiêu phủ, cùng sống chế.t với Tiêu gia đi!"
Mấy chữ cuối cùng, hắn nói vô cùng âm trầm dường như đã tính được cái chế.t của người Tiêu gia.
Nói xong, hắn nắm tay con trai muốn đi ra ngoài.
Chu Chiêu Cảnh mím môi: "Con không đi!"
Nhìn gà và bánh kem ngon lành kia, hắn vẫn chưa được ăn mà!
Gương mặt nam nhân tối đen dường như còn đen hơn, một giây sau hắn hất tay con trai ra, lạnh lùng đi ra ngoài.
Chu Chiêu Cảnh trợn to mắt, không ngờ cha ruột lại làm thế, hơi bối rối nhìn ma ma. Ma ma cũng nghiêm mặt, hắn mới ý thức được cha ruột tức giận thật rồi.
Trong lòng hắn bối rối, trên mặt không khống chế nổi: "Hu hu..."
Đứa nhỏ vừa khóc đã phá vỡ bầu không khí ngưng trọng nơi đây, gương mặt cứng đờ của Yến Thu Xuân nở nụ cười. Mặc dù đứa nhỏ này hung hăng nhưng chẳng hiểu sao lại buồn cười.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- bình luận