Giọt Tình - Chương 212: Sao anh lại trẻ như vậy

Giọt Tình Chương 212: Sao anh lại trẻ như vậy
Tôi tuyệt vọng nhằm chặt đôi mắt lại, xem ra hôm nay tôi không chỉ là bị cướp tài mà còn bị cướp sắc bởi tên cầm thú này.

Làm sao đây làm sao đây? Hôm nay chết chắc rồi, tên khốn Đường Kiêu này, ngay thời khắc quan trọng lại vì người đẹp mà không đến cứu tôi, tôi mà có mệnh hệ gì thì cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh!

Tôi sắp khóc đến nơi rồi, cái tên biến thái này giống như là chưa từng thấy qua phụ nữ vậy, hẳn ném tôi lên giường mà xoay đủ tư thế, đã vậy còn lấy từ trong túi ra cái máy ảnh chuẩn bị chụp hình nữa chứ.

Tim tôi đang đập rất nhanh, trong đầu tôi bây giờ chỉ có một ý nghĩ là nhất định không thể để tên khốn này đạt được mục đích.

Tôi nhân cơ hội hắn đặt con dao xuống để điều chỉnh góc quay thì đã lao về phía hắn như một phản xạ có điều kiện, tôi định sẽ giật lấy đồ của hắn, tôi chỉ vừa mới có bạn trai, tôi không thể để người khác hủy hoại cuộc đời mình như thế được.

Đồng thời cùng lúc đó thì tôi nghe thấy một tiếng động rất lớn, phía bên ngoài đang có người xông cửa vào, rất nhanh chóng có vài người áo đen tiến vào và khống chế cái tên khốn đeo khẩu trang này lại.

Tôi sợ sệt bò về phía mép giường và hoàn toàn quên đi việc tôi đang trong trạng thái lộ cả khuôn ngực, sau đó thì có một chiếc áo khoác đen ném về phía đầu tôi và che đi cơ thể của tôi.

Tôi xấu hổ đến đỏ hết cả mặt, tôi chui đầu ra khỏi cái áo và giữ chặt lấy cơ thể của mình.

Chiếc khẩu trang trên mặt tên trộm bị anh râu ria kéo xuống và để lộ ra một khuôn mặt xa lạ, xem bộ dạng thì hắn tầm khoảng hai mươi mấy tuổi thôi.

Vừa nghĩ tới việc làm hoang đường lúc nãy, tôi có cảm giác lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt trong lồng ngực tôi.

Còn trẻ như thế mà đã đi vào con đường sai trái rồi, tôi khinh!

Trong lúc tôi còn đang phẫn nộ thì một người áo đen tiến đến kính cần nói với

Đường Kiêu: “Thiếu gia, chúng tôi đã kiểm tra rồi, ổ khóa và cửa sổ không có dấu hiệu bị cạy ra, xem ra... tên đó trực tiếp đi từ cửa vào”

Tiếp sau đó thì bọn họ tìm thấy chìa khóa cửa trong túi của tên trộm.

Chà, chìa khóa căn hộ hình như còn có vài chìa, một cái ở chỗ tôi, một cái ở chỗ Đường Kiêu, còn có trước đây khi Đường Kiêu chưa rạn nứt với Châu Vũ Dao, cô ta hình như cũng có một chìa thì phải?

Vừa nhắc đến cô ta thì tôi có cảm giác rất lý lạ, đúng rồi, dạo gần đây không thấy cô ta làm trò gì, cái này... lẽ nào là do cô ta làm sao?

Tôi cảm thấy mình giống như là bị một bầu không khí ảm đạm vây quanh lấy vậy, từ đầu đến chân đều lạnh toát.

Giọng nói lạnh tanh của Đường Kiêu từ đỉnh đầu truyền đến: “Nói, là ai kêu mày đến?"

Cái tên đó quả là cáo già, hắn trả lời rất gian xảo: “Xin tha mạng, tôi chỉ là nhất thời hảo sắc thôi nhưng tôi vẫn chưa làm gì cô ấy cả.

Tôi tức giận nằm lấy quần áo đứng dậy: “Đường Kiêu, anh đừng nghe lời hắn, lúc nãy hắn nói có người bỏ vài triệu để hắn đến chụp hình đó, đã vậy còn muốn làm nhục tôi nữa, nếu không phải anh đến kịp thì hắn đã ra tay làm càn rồi...

Đường Kiêu quay qua nhìn tôi một cái, đôi mày nhăn lại như thể sắp rơi đến nơi. Lúc này thì anh râu ria cầm cái máy ảnh qua và nói: “Thiếu gia, cậu xem này”

Tôi tò mò đưa đầu qua xem thì rất may là chưa có tấm hình nào của tôi cả nhưng hình khỏa thân của cô gái khác thì rất nhiều, xem bộ dạng thì có rất nhiều cô gái đã bị hại dưới tay hắn... tên khốn này!

Tôi tức giận xông lên đá hắn một cái khiến hắn la oai oái lên: “Cái tên biến thái này, khốn kiếp, đê tiện!” “Đủ rồi.”

Đường Kiêu giữ tôi lại và nói với anh râu ria: “Kỳ Tam, hãy đem hắn xuống tra hỏi, bất kể dùng biện pháp gì cũng phải tra hỏi được...

Tên trộm bị lời nói của Đường Kiêu dọa chết khiếp nên gấp gáp nói: “Lạm dùng tư hình là phạm pháp đấy!”

Chà, mày cũng biết pháp luật sao? Vậy mày có biết ăn trộm, hiếp dâm cũng là phạm pháp không, thể là mày vẫn làm à? “Phụt

Đường Kiêu bất giác cười thành tiếng, đôi mắt anh y như tảng băng ngàn năm, quay đầu qua nói với Kỳ Tam: “Trong vòng ba ngày hãy tra rõ hoàn cảnh nhà hắn cho tôi, tôi không tin hắn không có gia đình...

Lúc này thì tên trộm đã mất hết bình tĩnh, anh anh anh... hắn cứ anh nửa ngày nhưng vẫn không nói được nửa lời, ánh mắt trông tràn đầy sự sợ hãi.

Sau đó thì hắn bị giải xuống, tôi vẫn sợ hãi ngồi trên giường, tim tôi vẫn còn đập rất nhanh. “Cũng may là anh đến kịp thời, nếu không thì tôi không biết phải làm sao đây... “Thế à?” Đường Kiêu nhướn nhướn mày: “Thế cô trả ơn tôi bằng cách nào?”

Câu hỏi này có chút nhạy cảm, nhất là khi trong nhà chỉ còn lại hai người chúng tôi thôi, cái b nổ Đường Kiêu sẽ phát nổ lúc nào không biết, tôi sợ mình sẽ nói câu nào không đúng thì lại đụng vào kíp nổ, lúc đó anh sẽ xử tôi tại chỗ luôn.

Không được, tôi phải đổi chủ đề ngay mới được.

Cũng may là giả vờ ngơ ngác là điểm mạnh của tôi nên tôi đã ném ngay cái bánh nóng vào tay anh, tôi hỏi anh: “Căn hộ của chúng ta chỉ có vài cái chìa khóa thôi, có khi nào là người của Châu Vũ Dao không?"

Đường Kiêu ngồi bên cạnh tôi và nhẹ nhàng mở miệng nói: “Không thể nào, cô ta đang ở trại cai nghiện và an phận trong đó rồi... “Phụt

Tôi xém chút là phun ra cả máu: "Châu Vũ Dao đã đến trại cai nghiện sao?” “Đúng vậy...

Anh quay đầu qua, ánh mắt có chút tia lửa khiến tôi có chút nổi da gà... “Thế còn chuyện của Hân Nhiên, con bé dùng thuốc sao cô không nói cho tôi biết?"
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận