Giọt Tình - Chương 256: Thật sự phải như thế sao?
Chương trước- Chương 1: Tôi đã ngoại tình rồi
- Chương 2: Người bạn của sếp
- Chương 3
- Chương 4: Người không muốn nhịn thấy Hữu dụng?
- Chương 5: Âm mưu bắt đầu
- Chương 6: Lý hôn đi
- Chương 7: Bộ mặt thật
- Chương 8: BỊ nhốt
- Chương 9: BỊ dinh phái rồi
- Chương 10: Quyết tâm ly hôn
- Chương 11: BỊ nhốt lần hai
- Chương 12: Trốn thoát
- Chương 13: Giải thoát
- Chương 14: Nhảy việc
- Chương 15: Loạn tình Mua quần áo xong thì anh ta lại đưa tôi đến một quán bar
- Chương 16: BỊ đổ oan
- Chương 17
- Chương 18: Cầu cứu
- Chương 19: Đấng cứu thế
- Chương 20: Chị em
- Chương 21: Ác ÿ
- Chương 22: Kẻ chủ mưu
- Chương 23: Giải thích!
- Chương 24: Người cha thân yêu
- Chương 25: Ổn định cuộc sống
- Chương 26
- Chương 27: Ba tôi mất tồi
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31: Hạ quyết tâm
- Chương 32: Đã báo thù tồi
- Chương 33: Phấn chấn lên
- Chương 34: Người bạn cũ
- Chương 35: Trừng phạt
- Chương 36: Thất sách
- Chương 37: Người đần ông kinh tổm
- Chương 38: Giáo huấn:
- Chương 39: Ra biển
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42: Tôi không hiểu lý so tại sao
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46: Người đàn ông của cô ấy “Xin lỗi”
- Chương 47: Bất an trong lòng
- Chương 48: Bị chơi khăm
- Chương 49: Thâm tình không phụ
- Chương 50: Cuộc hẹn ngại ngùng:
- Chương 51
- Chương 52: Không thế như thể được
- Chương 53
- Chương 54: Bị ép đến bất lực
- Chương 55: Muôn phần thất vọng
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59: Ánh sáng ngày cuối tuần
- Chương 60: Lại gặp biến thái
- Chương 61: Đường kiêu, cứu tôi
- Chương 62: Lo lắng bất an:
- Chương 63: Tìm đến phòng bệnh rồi
- Chương 64
- Chương 65: Có ở bên nhau không
- Chương 66: Cuộc mây mưa trong bệnh viện
- Chương 67: Con đường khác
- Chương 68: Anh chàng đa mưu
- Chương 69: Không thể tiếp tục hiểu lầm
- Chương 70: Sự bất đầu ngọt ngào
- Chương 71: Vị khách không mời
- Chương 72: Rốt cuộc là lỗi của ai
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79: Không dám yêu anh
- Chương 80: Cuộc đời luôn có những bất ngờ
- Chương 81: Người kết thúc chuyện tốt
- Chương 82: Khó lòng mở miệng
- Chương 83: Hiểu lầm
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86: Nồi nào ấp vung nấy Tôi thấy Châu Vũ Dao và Dương Hân một trước một sau cùng nhau bước vào, đặc biệt là Dương Hân
- Chương 87
- Chương 88: Bí mật phòng làm việc
- Chương 89: Tăng lương nào
- Chương 90: Hội nghị kỳ dị
- Chương 91: Yêu ngiệt
- Chương 92: Khát khao tự do
- Chương 93: Làm tổn thương nhau
- Chương 94: Chiến tranh lạnh
- Chương 95: Cô có thích tôi không?
- Chương 96: Ngày xui xéo
- Chương 97: Anh đừng có doa tôi
- Chương 98: Sự hieu lam nho nhỏ
- Chương 99: Tai bay va gió "Không có tiền sao?"
- Chương 100: Cũng may có anh ở đây
- Chương 101
- Chương 102: Một chút an ủi
- Chương 103: Thế giới của đàn ông
- Chương 104: Đầu khẩu không ngừng
- Chương 105: Có lẽ không có duyên phân
- Chương 106: Sự việc nhằm lần
- Chương 107: Có đến vay cho tới
- Chương 108
- Chương 109: Ở I trong nhà họ
- Chương 110: Tôi không phải có ý dầu
- Chương 111
- Chương 112: Tôi chịu đựng anh đủ rồi
- Chương 113: Ở bên cạnh cậu thật tốt
- Chương 114: Hãy trốn đi
- Chương 115: Đi
- Chương 116: Trả thù tôi sao?
- Chương 117: Không yêu anh
- Chương 118: Đánh giá thấp anh
- Chương 119: Lời giải thích đâu?
- Chương 120: Như vầy đủ chưa?
- Chương 121: Biết xấu hổ chút được không?
- Chương 122: Không phải quan tâm như vậy “Minh Hiện sẽ qua sao?"
- Chương 123: Người bí ẩn
- Chương 124: Kế hoạch thắng lợi
- Chương 125: Đồ Lừa gạt
- Chương 126: Tiệc ăn mừng
- Chương 127: Tại sao cử gây sự với tôi
- Chương 128: Thì ra cô ấy là như thế
- Chương 129: Xung đột nhỏ
- Chương 130: Anh chính là tên khốn
- Chương 131: Tôi nhận lỗi
- Chương 132: Như thế cũng tốt
- Chương 133: Không có cơ hội rồi
- Chương 134: Sóng gió nhiều chuyện
- Chương 135: Sự cố ngoài ý muốn
- Chương 136: Cô muốn gì
- Chương 137: Không đơn giản như vậy
- Chương 138: Động lực của tôi
- Chương 139: Cho cô đắc ý
- Chương 140: Không thấy Minh Hiền đầu
- Chương 141: Gặp nhau ở đây
- Chương 142: Cô ấy đang hút thuốc phiện
- Chương 143: Bí mật lớn
- Chương 144: Cô ấy trang thai
- Chương 145: Giúp cô ấy một lần
- Chương 146: Oan gia đụng mặt
- Chương 147: Có chút khác thường
- Chương 148: Không phải ăn cháo đá bát
- Chương 149: Chủ tịch bỉm sữa
- Chương 150: Anh cũng có tình yêu đích thực
- Chương 151: Vì sao không vui
- Chương 152: Bất ngờ ngày sinh nhật
- Chương 153: Phả dụng sớm nở tối tàn
- Chương 154: Hữu kinh vô hiểm (*)
- Chương 155: Ung thư giai đoạn cuối
- Chương 156: Hà Phong chết rồi
- Chương 157: Khoảng cách không thể vượt qua
- Chương 158: Không phải tôi
- Chương 159: Vì sao nói dối
- Chương 160: Bất ngờ tới đột ngột
- Chương 161: Không muốn nhìn thấy anh
- Chương 162: Hành động trả thủ
- Chương 163: Tôi không thích cô ta
- Chương 164: Người hoàn toàn khác
- Chương 165: Cô coi tôi là ai
- Chương 166: Có từng quan tâm tôi không?
- Chương 167: Lựa chọn bất đắc dĩ
- Chương 168: Thì ra là cô
- Chương 169: Ai sống tốt
- Chương 170: Không tính là hiểu lầm
- Chương 171: Thù gì
- Chương 172: Đùa ác
- Chương 173: Tại sao phải đi cùng
- Chương 174: Hành trình ba người
- Chương 175: Tuyệt vọng rồi
- Chương 176: Vô cùng xấu hổ
- Chương 177: So găng miệng lưỡi
- Chương 178: Bữa tiệc trên cát “Để ý, vô cùng để ý
- Chương 179: Đàn ông ghen tuông
- Chương 180: TỨc chết anh
- Chương 181: Buổi tiệc tinh anh nhàm chán
- Chương 182: Vậy thì đi Hồng Kông
- Chương 183: Có phải là cố ý không
- Chương 184: Chuyện kỳ lạ
- Chương 185: Tôi không phải là kẻ trộm
- Chương 186: Rốt cuộc là ai
- Chương 187: Xin lỗi đi
- Chương 188: Thì ra hai người cũng cãi nhau
- Chương 189: Có âm mưu?
- Chương 190: Mục tiêu không phải anh?
- Chương 191: Bị bỏ thuốc
- Chương 192: Người ra sao
- Chương 193: Bám riết không tha
- Chương 194: Tai nạn xe
- Chương 195: Tin lớn
- Chương 196: Chuyển ra ngoài
- Chương 197: Cảm giác bị vứt bỏ
- Chương 198: Ấy nảy
- Chương 199: Hung thủ thật sự
- Chương 200: Dương Hân đáng chết
- Chương 201: Có nhâm không vậy
- Chương 202: Tranh giành
- Chương 203: Xin lỗi cô ta
- Chương 204: Chuyện không muốn thấy nhất
- Chương 205: Bắt gian tại giường
- Chương 206: Tìm đến cái chết
- Chương 207: Bọn họ sắp kết hôn rồi
- Chương 208: Còn có thể lấy anh
- Chương 209: Làm người phụ nữ của anh
- Chương 210: Trộm ư?
- Chương 211: Rốt cuộc là ai vậy
- Chương 212: Sao anh lại trẻ như vậy
- Chương 213: Không phải cố ý
- Chương 214: Hãy bùng nổ lên đi nào
- Chương 215: Người dì đáng sợ
- Chương 216: Dọn khỏi nhà anh
- Chương 217: Cuộc sống khi sống chung
- Chương 218: Cuộc sống ngọt ngào
- Chương 219: Khúc hát nhỏ
- Chương 220: Cuối cùng cũng đến ngày ấy
- Chương 221: Hôn lễ kỳ lạ
- Chương 222: Có ân oán gì chứ
- Chương 223
- Chương 224: Chuyện?
- Chương 225: Bị lừa đi
- Chương 226: Quân vương ngang ngược
- Chương 227: Có tim không vậy?
- Chương 228: Anh thích tôi sao?
- Chương 229: Có dụng ý riêng
- Chương 230: Làm sao để lựa chọn
- Chương 231: Người đàn ông dịu dàng
- Chương 232: Từ chối khéo léo
- Chương 233: Tiệc sinh nhật ba mươi tuổi?
- Chương 234: Thì ra là có gian trả
- Chương 235: Lưu manh
- Chương 236: Một đêm kỷ quái
- Chương 237: Khốn kiếp
- Chương 238: Cáo giả
- Chương 239: Đừng dọa tôi
- Chương 240: Cái gọi là tấn công
- Chương 241: Đối thủ cạnh tranh
- Chương 242: Giở trò mèo gì đây
- Chương 243: Dai như địa
- Chương 244: Hai ôn thần
- Chương 245: Đàn ông nổi giận
- Chương 246: Chơi đến nỗi xảy ra chuyện
- Chương 247: Cô không xứng
- Chương 248: Không có em thì sao
- Chương 249: Hồng hạnh vượt tường (4)
- Chương 250: Anh đi chết đi
- Chương 251: Bị anh ta gạt rồi
- Chương 252: Đến rồi
- Chương 253: Đồ Mặt dày
- Chương 254: Bài ngửa hay không?
- Chương 255: Người phụ nữ không não
- Chương 256: Thật sự phải như thế sao?
- Chương 257: Mềm lòng rồi
- Chương 258: Thời khắc khó khăn
- Chương 259: Không có tâm
- Chương 260: Chia tay đi
- Chương 261
- Chương 262: Ghen bóng ghen gió
- Chương 263: Kích Kích thích
- Chương 264: Người mình không thích
- Chương 265: ) Tiệc thượng lưu
- Chương 266: Kỳ cục
- Chương 267: Anh ta là al
- Chương 268: Trung kế của hãng
- Chương 269: Không thể
- Chương 270
- Chương 271: Không đi nữa
- Chương 272: Diễn viên
- Chương 273: Không xử lý được cô
- Chương 274: Quay lại mạnh mẽ
- Chương 275: Cuộc chiến văn phòng
- Chương 276: Xảy ra chuyện
- Chương 277: Kết thúc rồi
- Chương 278: Cầu hôn sao?
- Chương 279: Tạm ly biệt
- Chương 280: Cưới lần hai thì sao
- Chương 281: Chợt như cố nhân đến
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Giọt Tình
Chương 256: Thật sự phải như thế sao?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt anh rất nghiêm túc, không giống như đang đùa giỡn với tôi.
Được rồi, tên khốn này phen này ăn chắc tôi rồi.
Anh ta dùng lý do này để uy hiếp tôi thì chỉ có anh mới nghĩ ra được thôi.
Thế nhưng tôi vẫn chấp nhận sự uy hiếp của anh và ngoan ngoãn nghe lời. “Cái đó... anh cho tôi một chút thời gian để hòa hoãn lại có được không? Khoảng thời gian vừa qua Đào Cẩn không hể bạc đãi tôi nên tôi không đành lòng mà làm tổn thương đến anh ấy.
Đường Kiêu liếc xéo tôi một cái rồi nói một câu có vẻ rất độ lượng: “Vậy anh cho em thời gian ba ngày đấy, ba ngày sau em còn không lên tiếng thì anh sẽ đích thân ra tay đấy, dù sao thì anh không sợ đắc tội hắn ta, Đường đại gia này đắc tội với nhiều người rồi nên thêm một tên họ Đào nữa cũng không hề hấn gì.”
Cái ân huệ anh ban cho tôi quả khiến tôi thấy cảm kích vô cùng, suýt chút nữa thì tôi quỳ xuống tạ chủ long ân rồi. “Cám ơn Chủ tịch Đường đã cho tiểu thiếp cơ hội nói lời tạm biệt, ân đức này tiểu nữ không có gì báo đáp, chỉ có thể... “Chỉ có thể dùng tấm thân này mới bù đắp được tổn thất của trẫm thôi.”
Anh dồn tôi vào góc tường rất ngang tàng và đàn ông, dùng một tay nâng cằm tôi lên, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn rất quyến rũ, suýt chút nữa đã khiến tôi thở không nổi. “Đường Kiêu.. đột nhiên tôi phát hiện khuôn mặt anh như thế nhìn rất điển trai đấy.”
Tôi thì thầm: “Chà chà, một luồng rau ngon thế mà lại bị con heo như Phàn Dục Nam ăn mất thì thật là phí của trời đó. “Phụt
Anh thất thủ lần nữa và hôn nhẹ lên môi tôi. “Luống rau là em trồng thì tất nhiên anh chỉ nhận con heo là em, còn Phàn Dục Nam chỉ là qua đường thôi có hiểu không hả?”
Trong lúc đang bị anh làm động lòng, tôi chợt nhận ra chuyện khác là anh đang mắng tôi là heo à?
Thật tức chết mà!
Anh đá vào chân anh một cái, trong lúc anh đang giữ lấy chân thì tôi đã tranh thủ chạy đi, được một đoạn thì tôi lại rơi vào vòng tay ẩm áp của một người. “Em đi đâu thế? Anh tìm em rất lâu nhưng vẫn không thấy đâu cả.”
Khuôn mặt lo lắng của Đào Cẩn xuất hiện ngay trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu lên thì cái hơi thở mang một chút hương bạc hà thanh mát phả vào mặt tôi. “À... vừa nãy... em đi vệ sinh, sau đó... sau đó thì em thấy bữa tiệc nhàm chán quá nên đi hóng gió chút, em quên mất là mình không mang điện thoại, lúc nhớ đến thì túi xách lại ở chỗ anh, ha ha.
Việc nói dối quả thật không thích hợp với tôi lắm nhưng trước mặt Đào Cẩn thì tôi lại nói dối rất nhiều, làm bản thân tôi cũng thấy có chút không nên.
Thật là... Đào Cần tốt như thế mà bên cạnh tôi thì quá thiệt thòi cho anh.
Anh xứng đáng có người phụ nữ tốt hơn tôi ở bên cạnh.
Tâm trạng tôi lại u uất hơn, có lẽ là bởi vì sự hối lỗi đang tác quái nên khiến tôi không có mặt mũi đối mặt với anh.
Nói đây là bữa tiệc từ thiện nhưng thật ra chính là nơi trình diễn của những người có tiền, từ thiện đích thật thì luôn luôn phải là diễn ra trong âm thầm.
Ai mà giống như đám người này chứ, cứ dùng danh nghĩa từ thiện ra để khoe khoang giàu có.
Chỉ vì một bức họa, một bộ trang sức hay một tòa nhà mà họ tốn nhiều tiền để so đo với người khác, họ trưng ra bộ mặt như kiểu “tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng có rất nhiều tiền”.
Nói thế thì khác nào tôi đang hận kẻ giàu có nhưng có một câu nói rất là hay, thiếu cái gì thì ghét cái đó, câu này vừa thốt ra thì tôi thấy mình giống như một người làm công ăn lương với chủ nghĩa hiện đại vậy.
Đúng là mẫu người điển hình kiểu “nho ăn không được thì đều là chua cả”.
Cuộc đấu giá đang tiến hành rất khốc liệt, tôi thấy một đám người đang vì cái viên kim cương mười carat tên “Nước Mắt Thiên Sứ” mà quăng tiền hết sóng này tới sóng khác, khiến tôi thấy mà xót hết cả ruột lên.
Tôi quay đầu quan sát Đường Kiêu thì thấy Phàn Dục Nam cũng đang trong đội ngũ đấu giá.
Đường Kiêu ngồi bên phía tay trái cô ta, dường như anh cảm nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của tôi nên sau khi quay đầu qua thấy tôi thì đã đá lông nheo với tôi một cái.
Tôi giả vờ không nhìn thấy và tiếp tục chơi điện thoại, đột nhiên điện thoại sáng lên, là tin nhắn của Đường Kiêu gửi đến. “Em có thích sợi dây chuyền này không? Thích thì anh sẽ đấu giá nó về cho em”
Tôi nghĩ ngợi, sợi dây chuyền này giá sàn chẳng qua là ba triệu mấy mà bây giờ bị bọn họ đội lên tới tám triệu mấy rồi, thật là khiến người khác thấy xót hết cả ruột mà.
Thế nhưng nghĩ kỹ lại thì Phàn Dục Nam chắc chắn cũng muốn đạt được nó, nếu để cô ta lãng phí tiền của Đường Kiêu thôi thì để tôi nhanh tay đoạt trước vậy.
Vừa tính gõ cho anh chứ “đấu” thì Đào Cần đã quay qua và dùng giọng nói dịu dàng hỏi tôi. “Nhã Hàm, em có thích sợi dây chuyền này không?
Tim tôi đập “thình thịch” lên, chuyện gì thế này? Anh ấy chắc không phải cũng mua cho tôi chứ?
Thấy tôi không nói gì, Đào Cẩn lại bổ sung: “Anh thấy sợi dây chuyền này rất giống với sợi trước đó anh từng thấy ở bên Đức, nó có viên lam bảo thạch rất đẹp, rất thích hợp với em."
Nói rồi anh ngập ngừng một lúc mới nói tiếp: “Anh muốn tặng nó cho em có được không?”
Tôi thấy mình như nhảy vào cái bể nước của sự hối hận rồi, rồi tôi sẽ bị sự ân hận này giày vò cho chết mất thôi.
Để tránh không cho anh phải phí của, tôi đã từ chối. “Không không không, em không cần thứ này đâu, Đào Cẩn, cám ơn ý tốt của anh, viên bảo thạch này hãy để dành cho những người biết thưởng thức nó, em không có nghiên cứu gì về bảo thạch cả nên mọi tri thức chỉ dừng lại ở mức là kim cương có thể đập nát thủy tinh mà thôi. “Anh tặng em thứ này thì em thấy nó cũng không khác gì viên bi màu xanh mà hồi nhỏ em hay chơi nên đối với nó em không có cảm tình gì cả, rồi cũng chôn vùi đi viên đá đẹp như vậy thôi, vì vậy nên thôi đi.
Sự từ chối của tôi không những không bị anh xem thường mà anh còn cười nói: “Em nói mình như thế à? Ồ... được rồi, em không thích những thứ dung tục thì anh cũng không ép em.
Nói rồi anh vỗ vỗ vào vai tôi và tiếp tục theo dõi buổi đấu giá.
Tôi mở điện thoại lên thì thấy có rất nhiều tin nhắn tới, đó toàn là của Đường Kiêu thôi. “Sao em lại không nói gì hết vậy? Rốt cuộc có thích hay là không?” “Này, tránh xa tên họ Đào kia ra một chút, hai người muốn hôn nhau luôn rồi đấy!” “Bảo tên khốn ấy lấy tay ra, em là người của ông đây đấy!”
Sau khi xem xong tin nhắn, tôi quay đầu về phía Đường Kiêu thì thấy anh nhìn tôi bằng ánh mắt rực lửa, tôi bất lực lắc lắc đầu với anh rồi gửi bốn chữ “em không lấy đâu” qua cho anh.
Phàn Dục Nam ngồi bên cạnh với khuôn mặt đầy mong đợi nói với anh thứ gì đó nhưng Đường Kiêu lại tối sầm mặt lại và lắc đầu...
Cuối cùng thì viên bảo thạch đó bị một nữ thương gia đấu giá được với giá mười một triệu, viên đá xác định không có duyên với Phàn Dục Nam rồi.
Tôi rất vui mừng, đặc biệt là khi thấy vẻ ỉu xìu khi không thể đoạt được thứ mình muốn của cô ta, tôi giống như tên biến thái cứ ngồi đó cười, bầu không khí buổi tối rất vui.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, anh lái xe đưa tôi về, lúc này đã hơn mười giờ tối rồi, trên đường có rất nhiều sương mù, tôi khoác chiếc áo khoác và phà một hơi nóng rồi chui vào trong xe của Đào Cần.
Anh có thói quen thắt dây an toàn giúp tôi rồi điều chỉnh nhiệt độ tăng cao lên chút.
Tôi vừa cảm kích anh là người đàn ông tốt vừa vì cái quyết định ba ngày sau của mình mà thấy có lỗi.
Ôi, người đàn ông tốt như thế sao tôi nỡ làm tổn thương anh ấy chứ?
Ánh mắt anh rất nghiêm túc, không giống như đang đùa giỡn với tôi.
Được rồi, tên khốn này phen này ăn chắc tôi rồi.
Anh ta dùng lý do này để uy hiếp tôi thì chỉ có anh mới nghĩ ra được thôi.
Thế nhưng tôi vẫn chấp nhận sự uy hiếp của anh và ngoan ngoãn nghe lời. “Cái đó... anh cho tôi một chút thời gian để hòa hoãn lại có được không? Khoảng thời gian vừa qua Đào Cẩn không hể bạc đãi tôi nên tôi không đành lòng mà làm tổn thương đến anh ấy.
Đường Kiêu liếc xéo tôi một cái rồi nói một câu có vẻ rất độ lượng: “Vậy anh cho em thời gian ba ngày đấy, ba ngày sau em còn không lên tiếng thì anh sẽ đích thân ra tay đấy, dù sao thì anh không sợ đắc tội hắn ta, Đường đại gia này đắc tội với nhiều người rồi nên thêm một tên họ Đào nữa cũng không hề hấn gì.”
Cái ân huệ anh ban cho tôi quả khiến tôi thấy cảm kích vô cùng, suýt chút nữa thì tôi quỳ xuống tạ chủ long ân rồi. “Cám ơn Chủ tịch Đường đã cho tiểu thiếp cơ hội nói lời tạm biệt, ân đức này tiểu nữ không có gì báo đáp, chỉ có thể... “Chỉ có thể dùng tấm thân này mới bù đắp được tổn thất của trẫm thôi.”
Anh dồn tôi vào góc tường rất ngang tàng và đàn ông, dùng một tay nâng cằm tôi lên, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn rất quyến rũ, suýt chút nữa đã khiến tôi thở không nổi. “Đường Kiêu.. đột nhiên tôi phát hiện khuôn mặt anh như thế nhìn rất điển trai đấy.”
Tôi thì thầm: “Chà chà, một luồng rau ngon thế mà lại bị con heo như Phàn Dục Nam ăn mất thì thật là phí của trời đó. “Phụt
Anh thất thủ lần nữa và hôn nhẹ lên môi tôi. “Luống rau là em trồng thì tất nhiên anh chỉ nhận con heo là em, còn Phàn Dục Nam chỉ là qua đường thôi có hiểu không hả?”
Trong lúc đang bị anh làm động lòng, tôi chợt nhận ra chuyện khác là anh đang mắng tôi là heo à?
Thật tức chết mà!
Anh đá vào chân anh một cái, trong lúc anh đang giữ lấy chân thì tôi đã tranh thủ chạy đi, được một đoạn thì tôi lại rơi vào vòng tay ẩm áp của một người. “Em đi đâu thế? Anh tìm em rất lâu nhưng vẫn không thấy đâu cả.”
Khuôn mặt lo lắng của Đào Cẩn xuất hiện ngay trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu lên thì cái hơi thở mang một chút hương bạc hà thanh mát phả vào mặt tôi. “À... vừa nãy... em đi vệ sinh, sau đó... sau đó thì em thấy bữa tiệc nhàm chán quá nên đi hóng gió chút, em quên mất là mình không mang điện thoại, lúc nhớ đến thì túi xách lại ở chỗ anh, ha ha.
Việc nói dối quả thật không thích hợp với tôi lắm nhưng trước mặt Đào Cẩn thì tôi lại nói dối rất nhiều, làm bản thân tôi cũng thấy có chút không nên.
Thật là... Đào Cần tốt như thế mà bên cạnh tôi thì quá thiệt thòi cho anh.
Anh xứng đáng có người phụ nữ tốt hơn tôi ở bên cạnh.
Tâm trạng tôi lại u uất hơn, có lẽ là bởi vì sự hối lỗi đang tác quái nên khiến tôi không có mặt mũi đối mặt với anh.
Nói đây là bữa tiệc từ thiện nhưng thật ra chính là nơi trình diễn của những người có tiền, từ thiện đích thật thì luôn luôn phải là diễn ra trong âm thầm.
Ai mà giống như đám người này chứ, cứ dùng danh nghĩa từ thiện ra để khoe khoang giàu có.
Chỉ vì một bức họa, một bộ trang sức hay một tòa nhà mà họ tốn nhiều tiền để so đo với người khác, họ trưng ra bộ mặt như kiểu “tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng có rất nhiều tiền”.
Nói thế thì khác nào tôi đang hận kẻ giàu có nhưng có một câu nói rất là hay, thiếu cái gì thì ghét cái đó, câu này vừa thốt ra thì tôi thấy mình giống như một người làm công ăn lương với chủ nghĩa hiện đại vậy.
Đúng là mẫu người điển hình kiểu “nho ăn không được thì đều là chua cả”.
Cuộc đấu giá đang tiến hành rất khốc liệt, tôi thấy một đám người đang vì cái viên kim cương mười carat tên “Nước Mắt Thiên Sứ” mà quăng tiền hết sóng này tới sóng khác, khiến tôi thấy mà xót hết cả ruột lên.
Tôi quay đầu quan sát Đường Kiêu thì thấy Phàn Dục Nam cũng đang trong đội ngũ đấu giá.
Đường Kiêu ngồi bên phía tay trái cô ta, dường như anh cảm nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của tôi nên sau khi quay đầu qua thấy tôi thì đã đá lông nheo với tôi một cái.
Tôi giả vờ không nhìn thấy và tiếp tục chơi điện thoại, đột nhiên điện thoại sáng lên, là tin nhắn của Đường Kiêu gửi đến. “Em có thích sợi dây chuyền này không? Thích thì anh sẽ đấu giá nó về cho em”
Tôi nghĩ ngợi, sợi dây chuyền này giá sàn chẳng qua là ba triệu mấy mà bây giờ bị bọn họ đội lên tới tám triệu mấy rồi, thật là khiến người khác thấy xót hết cả ruột mà.
Thế nhưng nghĩ kỹ lại thì Phàn Dục Nam chắc chắn cũng muốn đạt được nó, nếu để cô ta lãng phí tiền của Đường Kiêu thôi thì để tôi nhanh tay đoạt trước vậy.
Vừa tính gõ cho anh chứ “đấu” thì Đào Cần đã quay qua và dùng giọng nói dịu dàng hỏi tôi. “Nhã Hàm, em có thích sợi dây chuyền này không?
Tim tôi đập “thình thịch” lên, chuyện gì thế này? Anh ấy chắc không phải cũng mua cho tôi chứ?
Thấy tôi không nói gì, Đào Cẩn lại bổ sung: “Anh thấy sợi dây chuyền này rất giống với sợi trước đó anh từng thấy ở bên Đức, nó có viên lam bảo thạch rất đẹp, rất thích hợp với em."
Nói rồi anh ngập ngừng một lúc mới nói tiếp: “Anh muốn tặng nó cho em có được không?”
Tôi thấy mình như nhảy vào cái bể nước của sự hối hận rồi, rồi tôi sẽ bị sự ân hận này giày vò cho chết mất thôi.
Để tránh không cho anh phải phí của, tôi đã từ chối. “Không không không, em không cần thứ này đâu, Đào Cẩn, cám ơn ý tốt của anh, viên bảo thạch này hãy để dành cho những người biết thưởng thức nó, em không có nghiên cứu gì về bảo thạch cả nên mọi tri thức chỉ dừng lại ở mức là kim cương có thể đập nát thủy tinh mà thôi. “Anh tặng em thứ này thì em thấy nó cũng không khác gì viên bi màu xanh mà hồi nhỏ em hay chơi nên đối với nó em không có cảm tình gì cả, rồi cũng chôn vùi đi viên đá đẹp như vậy thôi, vì vậy nên thôi đi.
Sự từ chối của tôi không những không bị anh xem thường mà anh còn cười nói: “Em nói mình như thế à? Ồ... được rồi, em không thích những thứ dung tục thì anh cũng không ép em.
Nói rồi anh vỗ vỗ vào vai tôi và tiếp tục theo dõi buổi đấu giá.
Tôi mở điện thoại lên thì thấy có rất nhiều tin nhắn tới, đó toàn là của Đường Kiêu thôi. “Sao em lại không nói gì hết vậy? Rốt cuộc có thích hay là không?” “Này, tránh xa tên họ Đào kia ra một chút, hai người muốn hôn nhau luôn rồi đấy!” “Bảo tên khốn ấy lấy tay ra, em là người của ông đây đấy!”
Sau khi xem xong tin nhắn, tôi quay đầu về phía Đường Kiêu thì thấy anh nhìn tôi bằng ánh mắt rực lửa, tôi bất lực lắc lắc đầu với anh rồi gửi bốn chữ “em không lấy đâu” qua cho anh.
Phàn Dục Nam ngồi bên cạnh với khuôn mặt đầy mong đợi nói với anh thứ gì đó nhưng Đường Kiêu lại tối sầm mặt lại và lắc đầu...
Cuối cùng thì viên bảo thạch đó bị một nữ thương gia đấu giá được với giá mười một triệu, viên đá xác định không có duyên với Phàn Dục Nam rồi.
Tôi rất vui mừng, đặc biệt là khi thấy vẻ ỉu xìu khi không thể đoạt được thứ mình muốn của cô ta, tôi giống như tên biến thái cứ ngồi đó cười, bầu không khí buổi tối rất vui.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, anh lái xe đưa tôi về, lúc này đã hơn mười giờ tối rồi, trên đường có rất nhiều sương mù, tôi khoác chiếc áo khoác và phà một hơi nóng rồi chui vào trong xe của Đào Cần.
Anh có thói quen thắt dây an toàn giúp tôi rồi điều chỉnh nhiệt độ tăng cao lên chút.
Tôi vừa cảm kích anh là người đàn ông tốt vừa vì cái quyết định ba ngày sau của mình mà thấy có lỗi.
Ôi, người đàn ông tốt như thế sao tôi nỡ làm tổn thương anh ấy chứ?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tôi đã ngoại tình rồi
- Chương 2: Người bạn của sếp
- Chương 3
- Chương 4: Người không muốn nhịn thấy Hữu dụng?
- Chương 5: Âm mưu bắt đầu
- Chương 6: Lý hôn đi
- Chương 7: Bộ mặt thật
- Chương 8: BỊ nhốt
- Chương 9: BỊ dinh phái rồi
- Chương 10: Quyết tâm ly hôn
- Chương 11: BỊ nhốt lần hai
- Chương 12: Trốn thoát
- Chương 13: Giải thoát
- Chương 14: Nhảy việc
- Chương 15: Loạn tình Mua quần áo xong thì anh ta lại đưa tôi đến một quán bar
- Chương 16: BỊ đổ oan
- Chương 17
- Chương 18: Cầu cứu
- Chương 19: Đấng cứu thế
- Chương 20: Chị em
- Chương 21: Ác ÿ
- Chương 22: Kẻ chủ mưu
- Chương 23: Giải thích!
- Chương 24: Người cha thân yêu
- Chương 25: Ổn định cuộc sống
- Chương 26
- Chương 27: Ba tôi mất tồi
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31: Hạ quyết tâm
- Chương 32: Đã báo thù tồi
- Chương 33: Phấn chấn lên
- Chương 34: Người bạn cũ
- Chương 35: Trừng phạt
- Chương 36: Thất sách
- Chương 37: Người đần ông kinh tổm
- Chương 38: Giáo huấn:
- Chương 39: Ra biển
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42: Tôi không hiểu lý so tại sao
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46: Người đàn ông của cô ấy “Xin lỗi”
- Chương 47: Bất an trong lòng
- Chương 48: Bị chơi khăm
- Chương 49: Thâm tình không phụ
- Chương 50: Cuộc hẹn ngại ngùng:
- Chương 51
- Chương 52: Không thế như thể được
- Chương 53
- Chương 54: Bị ép đến bất lực
- Chương 55: Muôn phần thất vọng
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59: Ánh sáng ngày cuối tuần
- Chương 60: Lại gặp biến thái
- Chương 61: Đường kiêu, cứu tôi
- Chương 62: Lo lắng bất an:
- Chương 63: Tìm đến phòng bệnh rồi
- Chương 64
- Chương 65: Có ở bên nhau không
- Chương 66: Cuộc mây mưa trong bệnh viện
- Chương 67: Con đường khác
- Chương 68: Anh chàng đa mưu
- Chương 69: Không thể tiếp tục hiểu lầm
- Chương 70: Sự bất đầu ngọt ngào
- Chương 71: Vị khách không mời
- Chương 72: Rốt cuộc là lỗi của ai
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79: Không dám yêu anh
- Chương 80: Cuộc đời luôn có những bất ngờ
- Chương 81: Người kết thúc chuyện tốt
- Chương 82: Khó lòng mở miệng
- Chương 83: Hiểu lầm
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86: Nồi nào ấp vung nấy Tôi thấy Châu Vũ Dao và Dương Hân một trước một sau cùng nhau bước vào, đặc biệt là Dương Hân
- Chương 87
- Chương 88: Bí mật phòng làm việc
- Chương 89: Tăng lương nào
- Chương 90: Hội nghị kỳ dị
- Chương 91: Yêu ngiệt
- Chương 92: Khát khao tự do
- Chương 93: Làm tổn thương nhau
- Chương 94: Chiến tranh lạnh
- Chương 95: Cô có thích tôi không?
- Chương 96: Ngày xui xéo
- Chương 97: Anh đừng có doa tôi
- Chương 98: Sự hieu lam nho nhỏ
- Chương 99: Tai bay va gió "Không có tiền sao?"
- Chương 100: Cũng may có anh ở đây
- Chương 101
- Chương 102: Một chút an ủi
- Chương 103: Thế giới của đàn ông
- Chương 104: Đầu khẩu không ngừng
- Chương 105: Có lẽ không có duyên phân
- Chương 106: Sự việc nhằm lần
- Chương 107: Có đến vay cho tới
- Chương 108
- Chương 109: Ở I trong nhà họ
- Chương 110: Tôi không phải có ý dầu
- Chương 111
- Chương 112: Tôi chịu đựng anh đủ rồi
- Chương 113: Ở bên cạnh cậu thật tốt
- Chương 114: Hãy trốn đi
- Chương 115: Đi
- Chương 116: Trả thù tôi sao?
- Chương 117: Không yêu anh
- Chương 118: Đánh giá thấp anh
- Chương 119: Lời giải thích đâu?
- Chương 120: Như vầy đủ chưa?
- Chương 121: Biết xấu hổ chút được không?
- Chương 122: Không phải quan tâm như vậy “Minh Hiện sẽ qua sao?"
- Chương 123: Người bí ẩn
- Chương 124: Kế hoạch thắng lợi
- Chương 125: Đồ Lừa gạt
- Chương 126: Tiệc ăn mừng
- Chương 127: Tại sao cử gây sự với tôi
- Chương 128: Thì ra cô ấy là như thế
- Chương 129: Xung đột nhỏ
- Chương 130: Anh chính là tên khốn
- Chương 131: Tôi nhận lỗi
- Chương 132: Như thế cũng tốt
- Chương 133: Không có cơ hội rồi
- Chương 134: Sóng gió nhiều chuyện
- Chương 135: Sự cố ngoài ý muốn
- Chương 136: Cô muốn gì
- Chương 137: Không đơn giản như vậy
- Chương 138: Động lực của tôi
- Chương 139: Cho cô đắc ý
- Chương 140: Không thấy Minh Hiền đầu
- Chương 141: Gặp nhau ở đây
- Chương 142: Cô ấy đang hút thuốc phiện
- Chương 143: Bí mật lớn
- Chương 144: Cô ấy trang thai
- Chương 145: Giúp cô ấy một lần
- Chương 146: Oan gia đụng mặt
- Chương 147: Có chút khác thường
- Chương 148: Không phải ăn cháo đá bát
- Chương 149: Chủ tịch bỉm sữa
- Chương 150: Anh cũng có tình yêu đích thực
- Chương 151: Vì sao không vui
- Chương 152: Bất ngờ ngày sinh nhật
- Chương 153: Phả dụng sớm nở tối tàn
- Chương 154: Hữu kinh vô hiểm (*)
- Chương 155: Ung thư giai đoạn cuối
- Chương 156: Hà Phong chết rồi
- Chương 157: Khoảng cách không thể vượt qua
- Chương 158: Không phải tôi
- Chương 159: Vì sao nói dối
- Chương 160: Bất ngờ tới đột ngột
- Chương 161: Không muốn nhìn thấy anh
- Chương 162: Hành động trả thủ
- Chương 163: Tôi không thích cô ta
- Chương 164: Người hoàn toàn khác
- Chương 165: Cô coi tôi là ai
- Chương 166: Có từng quan tâm tôi không?
- Chương 167: Lựa chọn bất đắc dĩ
- Chương 168: Thì ra là cô
- Chương 169: Ai sống tốt
- Chương 170: Không tính là hiểu lầm
- Chương 171: Thù gì
- Chương 172: Đùa ác
- Chương 173: Tại sao phải đi cùng
- Chương 174: Hành trình ba người
- Chương 175: Tuyệt vọng rồi
- Chương 176: Vô cùng xấu hổ
- Chương 177: So găng miệng lưỡi
- Chương 178: Bữa tiệc trên cát “Để ý, vô cùng để ý
- Chương 179: Đàn ông ghen tuông
- Chương 180: TỨc chết anh
- Chương 181: Buổi tiệc tinh anh nhàm chán
- Chương 182: Vậy thì đi Hồng Kông
- Chương 183: Có phải là cố ý không
- Chương 184: Chuyện kỳ lạ
- Chương 185: Tôi không phải là kẻ trộm
- Chương 186: Rốt cuộc là ai
- Chương 187: Xin lỗi đi
- Chương 188: Thì ra hai người cũng cãi nhau
- Chương 189: Có âm mưu?
- Chương 190: Mục tiêu không phải anh?
- Chương 191: Bị bỏ thuốc
- Chương 192: Người ra sao
- Chương 193: Bám riết không tha
- Chương 194: Tai nạn xe
- Chương 195: Tin lớn
- Chương 196: Chuyển ra ngoài
- Chương 197: Cảm giác bị vứt bỏ
- Chương 198: Ấy nảy
- Chương 199: Hung thủ thật sự
- Chương 200: Dương Hân đáng chết
- Chương 201: Có nhâm không vậy
- Chương 202: Tranh giành
- Chương 203: Xin lỗi cô ta
- Chương 204: Chuyện không muốn thấy nhất
- Chương 205: Bắt gian tại giường
- Chương 206: Tìm đến cái chết
- Chương 207: Bọn họ sắp kết hôn rồi
- Chương 208: Còn có thể lấy anh
- Chương 209: Làm người phụ nữ của anh
- Chương 210: Trộm ư?
- Chương 211: Rốt cuộc là ai vậy
- Chương 212: Sao anh lại trẻ như vậy
- Chương 213: Không phải cố ý
- Chương 214: Hãy bùng nổ lên đi nào
- Chương 215: Người dì đáng sợ
- Chương 216: Dọn khỏi nhà anh
- Chương 217: Cuộc sống khi sống chung
- Chương 218: Cuộc sống ngọt ngào
- Chương 219: Khúc hát nhỏ
- Chương 220: Cuối cùng cũng đến ngày ấy
- Chương 221: Hôn lễ kỳ lạ
- Chương 222: Có ân oán gì chứ
- Chương 223
- Chương 224: Chuyện?
- Chương 225: Bị lừa đi
- Chương 226: Quân vương ngang ngược
- Chương 227: Có tim không vậy?
- Chương 228: Anh thích tôi sao?
- Chương 229: Có dụng ý riêng
- Chương 230: Làm sao để lựa chọn
- Chương 231: Người đàn ông dịu dàng
- Chương 232: Từ chối khéo léo
- Chương 233: Tiệc sinh nhật ba mươi tuổi?
- Chương 234: Thì ra là có gian trả
- Chương 235: Lưu manh
- Chương 236: Một đêm kỷ quái
- Chương 237: Khốn kiếp
- Chương 238: Cáo giả
- Chương 239: Đừng dọa tôi
- Chương 240: Cái gọi là tấn công
- Chương 241: Đối thủ cạnh tranh
- Chương 242: Giở trò mèo gì đây
- Chương 243: Dai như địa
- Chương 244: Hai ôn thần
- Chương 245: Đàn ông nổi giận
- Chương 246: Chơi đến nỗi xảy ra chuyện
- Chương 247: Cô không xứng
- Chương 248: Không có em thì sao
- Chương 249: Hồng hạnh vượt tường (4)
- Chương 250: Anh đi chết đi
- Chương 251: Bị anh ta gạt rồi
- Chương 252: Đến rồi
- Chương 253: Đồ Mặt dày
- Chương 254: Bài ngửa hay không?
- Chương 255: Người phụ nữ không não
- Chương 256: Thật sự phải như thế sao?
- Chương 257: Mềm lòng rồi
- Chương 258: Thời khắc khó khăn
- Chương 259: Không có tâm
- Chương 260: Chia tay đi
- Chương 261
- Chương 262: Ghen bóng ghen gió
- Chương 263: Kích Kích thích
- Chương 264: Người mình không thích
- Chương 265: ) Tiệc thượng lưu
- Chương 266: Kỳ cục
- Chương 267: Anh ta là al
- Chương 268: Trung kế của hãng
- Chương 269: Không thể
- Chương 270
- Chương 271: Không đi nữa
- Chương 272: Diễn viên
- Chương 273: Không xử lý được cô
- Chương 274: Quay lại mạnh mẽ
- Chương 275: Cuộc chiến văn phòng
- Chương 276: Xảy ra chuyện
- Chương 277: Kết thúc rồi
- Chương 278: Cầu hôn sao?
- Chương 279: Tạm ly biệt
- Chương 280: Cưới lần hai thì sao
- Chương 281: Chợt như cố nhân đến
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- bình luận