Giọt Tình - Chương 217: Cuộc sống khi sống chung

Giọt Tình Chương 217: Cuộc sống khi sống chung
Tôi bỗng thấy đỏ cả mặt lên, vừa nãy còn nói anh không biết lãng mạn mà bây giờ lại nói lời ngọt ngào cũng ra dáng đấy, nào có giống như người không biết lãng mạn cơ chứ? “Chà chà, miệng anh ngọt như thế chắc hẳn là đã gạt được nhiều cô gái ngây thơ rồi đúng không? Bây giờ lại muốn dùng chiêu này để gạt em à, anh tưởng em ngốc à?”

Anh lấy hành lý bỏ vào trong cốp xe rồi chạy đến mở cánh cửa của ghế phụ và nhẹ nhàng nói: “Anh làm gì có gạt cô gái ngây thơ nào đâu chứ? Nói không chừng họ lại nói anh là một ông chú kỳ lạ đấy, anh chỉ gạt được duy nhất người phụ nữ đã ly hôn là em thôi, xem bộ dạng của em thì cũng khá là ngốc đấy”

Nói rồi anh thủng thẳng đi về phía ghế lái rồi cúi đầu thắt dây an toàn cho tôi.

Tôi chán nản nhìn anh: "Hôm nay anh nói rõ xem nào, ai là người phụ nữ đã ly hôn hả? Ai nhìn trông rất ngốc hả? Đào Cẩn, em nói cho anh nghe, anh ăn nói cẩn thận nhé, tính tình em nóng nảy lắm đấy, khi mà đã tức giận rồi thì em sẽ đánh cả mình đấy...”

Anh ngẩng đầu lên nhéo nhẹ vào mặt tôi, đôi mắt sâu thẫm của anh nhìn tôi đầy nét cười: “Có ai mà đánh nhau sẽ tự đánh cả mình không? Em nói em có ngốc không hả?"

Tôi thật sự không muốn nói gì cả nhưng không ngờ anh đối đáp lại lợi hại như vậy, thật là lúc bên cạnh Đường Kiêu tôi không thể vượt trội hơn thì không nói nhưng bây giờ bên cạnh Đào Cẩn tôi mới phát hiện thì ra anh cũng giấu cái miệng lưỡi sắc bén đấy.

Trời đất ơi, tôi đã tạo cái nghiệp gì vậy....

Trong lúc đang chửi thầm thì anh khẽ nói: “À không đúng, đúng là có lúc tức giận thì tự đánh mình đấy...

Tôi vừa nghe thì tò mò quay qua nhìn anh, thấy anh cười khúc khích: “Là King Kong, con khỉ đột bò lên tòa nhà cao nhất của Mỹ. “Em nhéo chết anh nè...”

Cuối cùng thì tôi chịu hết nổi nên xông lên nằm lấy cổ anh, anh vừa tránh lấy tôi vừa nhắc nhở: “Cẩn thận đó cục cưng à, tới lúc bị đụng phải thì chúng ta sẽ biến thành đôi uyên ương chết yểu đấy. “Hứ, anh tự mà làm uyên ương của anh đi, muốn chết thì anh chết một mình, em còn phải đợi kế thừa di chúc của anh nữa chứ, sau đó em sẽ trở thành phủ bà...”

Anh không hề tức giận mà chậm rãi nói: “Được thôi nhưng muốn kế thừa di chúc của anh thì trước hết chúng ta phải trở thành vợ chồng đã, hay là em theo anh đến cục dân chứng làm giấy kết hôn đi rồi anh sẽ lập tức viết di chúc ngay...” “Phì phì phì, anh nói lời xui xẻo gì thế? Cái gì mà di chúc không di chúc chứ, nói bậy bạ Anh còn có con gái phải nuôi đó, sao lại nói những lời như thế? Mau mau thu hết lại.”

Con người này không ngờ lại có sở thích lạ lùng này, mới nói vài câu thôi cũng nói chuyện kết hôn được, quả là tên cuồng hôn nhân mà.

Sau khi anh rút lại những lời nói xui xẻo thì đã quay qua tiếp tục lái xe.

Tôi yên lặng đi rất nhiều và ngồi ngơ ngác nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Vừa nghĩ đến việc sau này tôi sẽ ở cùng với Đào Cẩn thì lòng tôi có chút bồn chồn, dù sao thì tôi và anh cũng không quá hiểu rõ đối phương, tôi tự nhiên lại dọn vào nhà anh thì có chút kỳ lạ. “Nhã Hàm, chúng ta đến rồi, em đang nghĩ gì thế?”



Tôi hoàn hồn trở lại và cười khan: “Không có gì, em có nghĩ gì đâu”

Nói rồi tôi nhanh chóng theo anh xuống xe và đến cốp sau lấy hành lý.

Anh bước xuống xe trước tôi và giúp tôi xách hành lý, sau đó anh nghiêm túc nói với tôi: “Em hãy nhớ lấy, việc nặng nhọc như lấy hành lý là công việc của đàn ông tụi anh, em chỉ việc phụ trách xinh đẹp thôi là được.

Được rồi, tôi thừa nhận là tôi bị lời anh làm cho xao xuyến một lần nữa.

Bước đến lầu dưới tim tôi đập nhanh hơn nữa, khi khẩn trương lòng bàn tay lại đẫm mồ hôi, một lúc thôi thì tay đã rít hết cả rồi.

Tay anh luôn nắm chặt lấy tay tôi, anh thấy sự thay đổi của tôi nên đã nắm lấy tay tôi giơ lên và hỏi: “Em đang lo lắng hả?”

Tôi thành thật gật đầu thì anh nói: “Sợ cái gì chứ? Con dâu xấu cũng phải ra mắt ba mẹ chồng chứ, hơn nữa em cũng không có ba mẹ chồng để mà gặp, trong nhà chỉ có một cô công chúa còn chưa đến ba tuổi đợi em thôi, có gì mà em phải lo lắng chứ?"

Tôi thấy lời anh nói rất có đạo lý nhưng tôi đã lập tức phản ứng lại: “Anh nói ai là con dâu xấu hả? Ai xấu hả? Anh mới xấu đó!”

Đào Cẩn nhún nhún vai: “Đột nhiên anh phát hiện em nói rất nhiều đấy, cứ y như là con vẹt cứ chin chít vậy... nhưng mà anh thích kiểu con gái như em, hoàn toàn không có tâm cơ gì, trong nhà mà có thêm em thì sẽ náo nhiệt hơn nhiều đấy.

Tôi có chút ngỡ ngàng, không rõ là anh đang chế hay khen tôi đây, trong lúc còn đang ngu ngơ thì thang máy đã đến rồi, Đào Cẩn đứng trước cửa nhà bấm chuông hai cái, thím Dư bước ra mở cửa nói: “Cậu chủ về rồi à...”

Sau khi nhìn thấy tôi, thím Dư nở nụ cười dễ mến: “Nhã Hàm tiểu thư, cô cũng đến rồi...”

Tôi cong cong đôi mắt vừa tính nói chút lời khách sáo thì nghe thấy giọng nói thánh thót của Shelly vang lên từ trong nhà. "Daddy, Aunt, hai người về rồi à...

Vừa dứt lời thì tôi đã thấy một cơ thể bé nhỏ mặc váy hồng nhảy bổ vào lòng tôi: "Aunty Nhã Hàm, cô chẳng nhớ cháu gì cả, cô nói xem đã bao lâu rồi cô không đến thăm Shelly chứ?"

Tiểu quỷ này còn biết ghen tuông nữa chứ? Tôi ẵm lấy cơ thể mềm mại thơm tho của con bé lên: “Chúng ta mới gặp vài ngày trước thôi, cháu quên rồi sao?"

Không đợi Shelly trả lời thì Đào Cẩn đã lên tiếng: “Shelly à, sau này đừng gọi là Aunty nữa, phải sửa gọi là mẹ đó.” “Sau đó thì anh kéo tôi vào trong phòng khách và nhìn tôi chân thành: “Chào mừng em đến với tòa lâu đài của chúng ta, nữ hoàng bệ hạ của anh.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận