Giọt Tình - Chương 275: Cuộc chiến văn phòng

Giọt Tình Chương 275: Cuộc chiến văn phòng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chị Lily đã lâu không gặp đi đến trước, thấy tôi như thấy ma, khuôn mặt bôi kem BB trắng bệch áp sát lại, dọa tôi giật bắn.

“Nhã Hàm? Tôi cứ tưởng nhận nhầm chứ, sao cô lại quay lại?”

Môi tôi giật giật mất tự nhiên: “Chẳng phải tôi xin Chủ tịch Đường nghỉ dài hạn sao, bây giờ trở về rồi."

Cô ấy “...” một tiếng, trong âm cuối kéo dài tràn ngập khao khát hỏng dưa lê.

“Tất cả mọi người nói cô gả vào nhà họ Đường làm phu nhân nhà giàu, còn có người nói cô đi sang Trung Thiên, xem ra đều là giả à?”

Tôi nghĩ thầm sao bọn họ lại biết chuyện tôi đến Trung Thiên, vả lại tôi chỉ ở Trung Thiên chưa đến nửa tháng, chẳng lẽ có ai trong bọn họ nhìn thấy sao? Dưới tình huống bọn họ còn chưa rõ tình hình, tốt nhất tôi vẫn không nên nói lung tung thì hơn, họa từ miệng mà ra, đến lúc đó lại bị bọn họ cải biến thành tin tức nặng ký TOP 1, trái tim của tôi sẽ không dễ chịu.

"Sao, sao có thể chứ, tôi về quê một chuyển thôi, là mẹ tôi bảo tôi về nhà, trong nhà có chút chuyện quan trọng cần đi xử lý, một người giả như mẹ tôi không biết làm gì...

Cũng may cô ấy tin, chờ nhiều ngày như vậy, kết quả bọn họ không moi được tin sốt dẻo nào, khiến tôi liếc mất đã thấy vẻ thất vọng trên mặt bọn họ.

“Đúng rồi, Chủ tịch Đường đâu? Anh ấy vẫn đang hợp sao?”

Nghe câu này xong, biểu cảm trên mặt chị Lily hơi lạ: “Chủ tịch Đường à... Anh, anh ấy ở văn phòng, có điều bây giờ cô tuyệt đối không đi quấy rầy anh ấy, nếu không sẽ bị mång day..."

Bị mắng? Rốt cuộc Đường Kiêu làm gì bên trong mà nóng tính vậy?

Tôi tò mò đấy cô ấy ra, nhưng sau lưng lại đột nhiên có người đẩy tôi một cái, tôi lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất, nếu không nhờ dựa vào bàn làm việc, có lẽ tôi đã ngã chồng vỏ rồi.

Ngẩng đầu một cái, khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Phản Dục Nam xuất hiện trên đỉnh đầu tôi, huệnh hoang vênh váo

“Cô tới công ty làm gì?”

Cả người Phản Dục Nam tỏa ra khí thể ào ạt, đợi tôi gắng đứng dậy, vẫn thấp hơn cô ta một đoạn

Mặc dù thấp hơn cô ta, nhưng khí thể của tôi tuyệt đối không thể thua. Tôi lấy lại bình tĩnh, tươi cười nhìn cô ta: “Tôi không hiểu ý cô

Khuôn mặt Phàn Dục Nam hơi văn vẹo. “Tôi nói này, chẳng phải cô đã từ chức rồi sao? Lại quay về làm gi?"

Tôi nhìn lướt qua người xung quanh, không có khả năng bọn họ không biết thân phận của Phàn Dục Nam, cho nên vừa thấy hai chúng tôi cãi nhau đều trở nên vô cùng hưng phấn, chỉ thiếu nước mang hạt dưa bắc ghế sang đây ngồi hóng chuyện.

“Tôi không từ chức, không tin cô cứ hỏi Chủ tịch Đường, tôi chỉ xin nghỉ dài hạn mà thôi, Chủ tịch Đường đã phê chuẩn rồi, lần này trở về cũng là vì Chủ tịch Đường ra lệnh đấy.

Phản Dục Nam híp mắt lại. “Cô nói là Chủ tịch Đường bảo cô trở về? Tôi vô tội gật đầu: "Không tin cô đi hỏi anh ấy đi."

Phần Dục Nam căn răng, quay người đi vào văn phòng Đường Kiêu.

Tôi bình tĩnh một lát, mới chậm rãi đi đến văn phòng của Đường Kiêu, còn chưa đi tới, đã nghe thấy tiếng thét chói tại không thể tin được của Phàn Dục Nam.

Tôi biết đã xảy ra chuyện, vội đi vào, nhìn thấy Phàn Dục Nam đang bụm mặt đứng cạnh cửa, tôi đi gần vào trong, liền thấy Đường Kiêu và một cô gái xa lạ nằm sấp trên bàn, cô gái đó bị cởi chỉ còn nội y, đang ngượng ngùng che ngực mình.

Tôi không biết hôm nay rốt cuộc Đường Kiêu đang làm gì, nhưng tôi gần như vô thức đóng cửa phòng lại, ngăn không cho những người kia nhìn thấy. Khi Phần Dục Nam bỏ tay ra lần nữa, trên mặt đã đầy nước mắt.

"A Kiêu, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Rốt cuộc em đã làm sai điều gì mà anh trừng phạt em như vậy?

Đường Kiêu ung dung mặc áo, dáng vẻ nhã nhặn cao quý.

"Ai cho hai người đi vào? Làm mất hứng của anh.”

Tôi cẩn thận quan sát biểu cảm khuôn mặt của Đường Kiêu và biến hóa ở đũng quần anh, phát hiện đều không có phản ứng gì giống nét mặt của anh.

Có lẽ đây chính là màn kịch hay mà anh nói muốn cho tôi xem tối hôm qua, tôi thề nếu như lúc ấy tôi thấy anh cứng, tôi nhất định sẽ không chút do dự đi lên, đạp một phát vào đũng quần anh, đá anh đến mức đoạn tử tuyệt tồn mới thôi.

Tôi cười gian trong lòng, dùng giọng gần như nũng nịu nói với Đường Kiêu: “Ai da, Chủ tịch Đường đúng là hãng hải, hoàn cảnh như văn phòng thích hợp tán tỉnh nhất, bảo sao hai người dính lấy nhau nóng bỏng như vậy.”

Phản Dục Nam như gặp ma: "Chẳng lẽ cô không ghen sao?”

Tôi cười với cô ta: "Tôi ghen cái gì, tất cả mọi người là người trưởng thành rồi, xử lý nhu cầu thôi mà, nếu cô không nhịn được, cũng có thể đến văn phòng Chủ tịch Đường thêm mấy lần đó."

Nói xong câu này, Đường Kiêu ngồi trên ghế ông chủ, cười như không cười nhìn tôi.

Có lẽ thế giới quan của Phần Dục Nam sắp sụp đổ rồi. "Hai người diễn kịch diễn đủ chưa? ở trước mặt mẹ như vậy, trước mặt em cũng như vậy sao?"

"Ôi, bà Đường của anh à, vậy em muốn anh làm thế nào mới không phải diễn kịch đây?"

Giọng của Đường Kiêu rất lạnh, trong con người đen như mực phủ băng.

"Đường Kiêu, anh không phải người như vậy, anh yêu em... Chẳng lẽ anh đã quên năm năm hai chúng ta ở Luân Đôn rồi sao? Em không màng người nhà chồng châm chọc, vứt bỏ tất cả đến tìm anh, kết quả anh đổi xử với em như vậy sao?"

“Đủ rồi, Nam Nam, em không cần nhắc lại chuyện đã qua đâu, bạn đầu là em chủ động bỏ anh, anh mới thành ra như bây giờ, cho nên ở một mức độ nào đó, anh còn phải cảm ơn em đấy.. "Em là con dâu mẹ anh chọn cho nên anh giao quyền của công ty cho em, cũng coi như xứng đáng với em, có lẽ em đợi thêm mấy năm, hai ta còn có thể cho nhà họ Đường đời sau..."

Chậc chậc, câu này của Đường Kiêu chẳng phải là trực tiếp coi Phần Dục Nam như công cụ sinh con sao?

Quả nhiên, biểu cảm của Phần Dục Nam không chỉ kinh ngạc, còn vô cùng bị thương.

Cuối cùng cô ta chạy ra khỏi văn phòng với bộ mặt đau đớn, tuyệt vọng.

Hay rồi, lần nào cũng như vậy, trong phòng chỉ còn lại ba chúng tôi.

Đường Kiêu lạnh lùng đứng lên từ trên ghế, ra lệnh cho người phụ nữ đó: “Nơi này không còn việc của cô nữa, ra ngoài đi." Cô gái kia nghe lời cầm áo của mình lên, đóng cửa lại đi ra.

Tôi nhìn Đường Kiêu chăm chăm, tôi mò đến nỗi khó chịu: "Chẳng phải lần trước từng diễn một lần rồi sao? Sao lại thêm lần nữa vậy?"

Đường Kiêu vừa ung dung mặc quần áo, vừa trả lời tôi: "Em không biết rằng có một số người chưa thấy quan tài chưa rơi lệ à, còn tưởng rằng hai ta đang giấu chuyện gì, cho nên anh cứ củng cố tội danh lăng nhăng là được.

Tôi nghe xong, nhận ra điều gì, lập tức hỏi anh: “Anh có ý gì, chẳng lẽ ngày đó hai chúng ta không qua mắt được cô ta sao?”

Nói xong tôi liên đi lên mặc áo sơ mi cho anh, cài cúc xong, Đường Kiêu nói với tôi: "Đúng vậy, cô ta đâu có ngốc, lần trước chỉ là đả kích mẹ anh mà thôi, lần này anh kết hợp cả
chapter content

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận