Giọt Tình - Chương 295

Giọt Tình Chương 295
Nhìn người phụ nữ có ánh mắt chân thành trước mắt, tôi thoáng ngày người, nhưng Đường Kiêu nhanh chóng ôm tôi.

“Sai, không phải bạn gái, là vợ”

Nói xong, anh tiện thể hôn lên môi tôi.

Mấy con quạ đen bay qua đỉnh đầu tôi.

Khụ khụ… Nơi này còn có trẻ con đấy, Đường Kiêu, anh chắc chắn làm vậy sẽ không làm hư Minh Hiên sao?

Sau khi hôn xong khuôn mặt tôi ửng đỏ, đành

phải cúi đầu nhìn giày.

“Ài, đột nhiên phát hiện hai người thật đáng yêu, ở bên nhau rất xứng đôi, chênh lệch chiều cao đáng yêu ghê…

Đỉnh đầu vang lên giọng nói hâm mộ của Tôi Thiến, tựa như một tiếng sét bổ tôi cháy khét.

Đường Kiêu cũng ngạc nhiên không kém gì tôi, bởi vì tôi cảm nhận rõ cơ thể anh cứng lại một giây.

Cái gì? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ tổ chất tâm lý của tình địch này đã mạnh hơn người bình thường rất nhiều lần sao?

Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt Tô Thiến cười tủm tỉm, như chứa gió xuân, đẹp không sao tả xiết.

Khi tôi và Đường Kiêu đều ngây người, ba Đường Kiêu là Đường Hưu Văn đi tới, nhìn thấy tôi coi như không khí, chỉ khẽ gật đầu với Đường Kiêu và Tô Thiến.

“Qua chuẩn bị ăn cơm đi.”

Đường Kiêu nằm chặt tay tôi, không để ý tới Tô Thiến kia nữa, đi thẳng ra.

Ôi, đây thật đúng là một nghi thức gặp mặt lúng túng.

Tôi quay đầu lại nhìn Tô Thiến, cô ấy nháy mắt thân thiện với tôi, dọa tôi suýt nữa tè ra quần.

Lạ quá, quá lạ.

Rốt cuộc cô ấy có ý gì? Chẳng lẽ là diễn viên tạm thời bà Đường Lý Thục Phân mời tới? Có vẻ nghiệp dư quá rồi?

Tôi lắc đầu, vứt suy nghĩ này ra sau.

Lúc này, đúng lúc Đường Hân Nhiên đi xuống từ trên tầng, đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy cô ta trong năm nay, tôi còn nhớ rõ lần trước là khi đi mua sắm ở cửa hàng với Nhiễm Nhiên.

Bây giờ cô ta đẫy đà hơn năm trước, chí ít bây giờ có thể nhìn thấy da thịt trên khuôn mặt gầy trước kia, khi bước đi dáng người cũng thướt tha, kế thừa gen trội của ba mẹ giống đám Đường Kiêu.

Cô ta đi qua chào Đường Kiêu, cũng làm như không thấy tôi, đi đến bên cạnh Tô Thiến cười nói vui vẻ với cô ấy.

“Chị Thiến Thiến, gần đây LV mới ra dòng túi xách mới, hôm nào chúng ta đi xem đi

Tô Thiến cười ôn hòa: “Được.”

Ngay trong nháy mắt đó, tôi cảm giác Tô Thiến là một đại tiểu thư không làm kiêu, rất ôn hòa.

Nhưng nhìn người không thể nhìn bề ngoài, trước kia khi tôi chơi với Dương Hân còn không nhìn ra cô ta có ý đồ xấu, phải tiếp xúc từ từ mới biết được.

Đường Kiêu kéo tôi ngồi xuống ghế sô pha, anh hiểu rõ cô em gái xấu của anh, nhìn ai cũng không vừa mắt, cho nên Đường Kiêu cũng không để ý tới cô ta, ngồi trên ghế sô pha với tôi xem tivi.

“Ôi da, thời đại này còn người nghèo vậy à, mang hoa quả đến tặng, đúng là buồn cười chết mất!”

Chắc là Đường Hân Nhiên hôm nay cố ý muốn chọc tôi, có điều tôi cũng rõ vì sao cô ta làm vậy.

Lần gặp trước tôi còn ở bên Đào Cẩn, cô ta ghét tôi tranh người đàn ông cô ta thích, bây giờ tôi từ bỏ Đào Cẩn, quay lại với anh trai cô ta, như vậy chắc trong lòng ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu đúng không?

Đã là như vậy, tôi cứ tỏ ra đã hiểu tâm trạng cô ta là được.

Tôi đang cảm thấy khó xử vì món quà mình mang đến hôm nay, Đường Kiêu đột nhiên quay đầu quát Đường Hân Nhiên.

“Đường Hân Nhiên, em mới trải qua cuộc sống con nhà giàu mấy ngày đúng không?”

Giọng nói lạnh lẽo của Đường Kiêu thành công khiến Đường Hân Nhiên ngậm miệng, lúc này Minh Hiền đi tới như người lớn, bóc quả quýt cho vào miệng, vẻ mặt say mê.

“Ôi, hoa quả chị dâu mua ngọt quá, chị Hai, chị nói linh tinh gì vậy? Ngàn dặm đưa lông ngỗng, lễ nhẹ nhưng tình nặng nha, chị có thể đừng đâm kim vào chị dâu Nhã Nhã nhà em nữa được không?”

Ôi, tôi thật sự yêu Minh Hiến quá đi mất, nói đỡ cho tôi khắp nơi, mở miệng một tiếng chị dâu hai tiếng chị dâu khiến tim tôi mềm nhũn.

Đường Kiêu cho Minh Hiền ánh mắt khen ngợi: “Vẫn là Minh Hiền nhà chúng ta hiểu chuyện nhất, không giống một số người, sống hai mươi mấy tuổi cũng không biết cách làm người.

Đường Hân Nhiên giận đến tái mặt, duỗi một ngón tay ra, chỉ vào mặt Minh Hiền măng cậu bé.

“Thằng nhóc này, rốt cuộc ai mới là chị em hả? Còn bệnh người ngoài, em chưa ăn hoa quả bao giờ à? Hai quả mà đã để cô ta mua chuộc em, sao em dễ dụ vậy?”

Minh Hiền thè lưỡi: “Hết cách rồi, em bệnh lý không bệnh thân, chị sai ngay từ đầu, sao còn mắng em? Mặc dù em ít tuổi hơn chị nhưng vẫn phân rõ đúng sai…

“Không giống một số người não chỉ dùng để trang trí, nhân não rỉ sét.

“Ha ha, thằng nhóc này, em muốn ăn đòn phải không? Hôm nay chị không xử lý em một phen hi em còn nói chưa xong đúng không?”

Đường Hân Nhiên thẹn quá hoá giận, xông đến đuổi đánh Minh Hiện, tôi kéo Minh Hiền vào trong ngực, bên kia Tô Thiến cũng ôm lấy Đường Hân Nhiên.

“Được rồi Hân Nhiên, cô nổi cáu với trẻ con làm gì? Vả lại hôm nay cô làm vậy không đúng, nếu là quả cáp, vậy chắc chắn không thể đong đếm bằng tiền bạc, hơn nữa tôi cảm thấy quà Nhã

Hàm mang tới rất tốt, thực vật bảo vệ môi trường, hơn nữa còn ngon” Khi Tô Thiển nói xong câu đó, tôi rõ ràng cảm nhận được sự chú ý của Đường Kiêu cũng bị thu hút.

Chắc anh cũng giống tôi, bị người phụ nữ tối nay dọa sợ.

Sao cô ấy khác trong tưởng tượng vậy? Thật ra tôi thà rằng cô ấy gào thét tát tôi, hay là cao ngạo miệt thị tôi, chí ít để tôi cảm nhận được phẫn nộ và địch ý của cô ấy cũng được.

Nhưng hôm nay… Tô Thiến này quá khác thường.

Lúc ăn cơm tối, Lý Thục Phân luôn làm ám chỉ với Tô Thiển bên cạnh, để cô ấy gắp thức ăn cho Đường Kiêu, cô ấy cũng là cô gái ngoan, bèn tiện tay gắp miếng sườn bỏ vào bát Đường Kiêu

Kết quả Đường Kiêu để bát đũa xuống, lạnh lùng nói: “Con ăn no rồi.”

Tôi thấy anh như vậy cũng lập tức buông đũa xuống, ngẫu nhiên thoáng nhìn Tô Thiến đối diện thấy cô ấy không hề buồn, cũng không phần nộ, mà luôn mỉm cười.

Giả vờ à?

Tôi không rõ, khi Đường Kiêu dẫn tôi ra khỏi nhà họ Đường, Lý Thục Phân đuổi kịp chúng tôi gọi với theo đằng sau.

“Lát nữa Thiến Thiến cũng phải về, hay là con tiến con bé một chuyến đi?”

Đường Kiêu nằm tay tôi, biểu cảm lạnh lùng, giọng cũng lạnh như băng.

“Không tiền”

Nói xong, hai chúng tôi lên chiếc Hummer của anh, xe lao vụt đi.

Trên đường đi, tôi và Đường Kiêu đều không nói gì, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng luôn suy nghĩ, chắc hẳn Đường Kiêu cũng âu lo vì người phụ nữ này.

Trước mắt chúng tôi đều không rõ động cơ của cô ấy, chỉ có thể duy trì khoảng cách với cô ấy.

Nhịn được nửa đường, tôi không nhịn nổi nữa, hỏi Đường Kiêu.

“Anh nói xem, rốt cuộc cô ấy là người tốt hay người xấu ?”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận