Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu - Chương 130: Mặt tràn đầy hoảng sợ

Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu Chương 130: Mặt tràn đầy hoảng sợ
“Sao vậy, không tiện ư?” Lăng Túc Nhiên cười nhạt.

“Kính xin cậu Lăng thứ lỗi, việc tìm người này quả thật không trong phạm vi kinh doanh của chúng tôi, vì vậy...” Từ Hồng suy nghĩ chốc lát đáp.

“Ba mươi nghìn tỉ!” Lăng Túc Nhiên đã cắt lời cô ta: “Chỉ cần các người giúp tôi tìm thấy mục tiêu, tôi có thể bỏ ra ba mươi nghìn tỷ, nếu các người chê ít, vẫn có thể bàn lại.”

Hít!

Nghe thấy mấy lời này của anh, Từ Hồng và cô gái mặc sườn xám kia đồng thời hít sâu.

Tuy họ từng tiếp xúc không ít khách tiền nhiều như nước, nhưng người mới lên tiếng là ba mươi nghìn tỷ thật đúng là hiếm thấy.

“Xin cậu Lăng chờ một chút!” Suy nghĩ chốc lát, Từ Hồng đứng dậy.

Cái giá ba mươi nghìn tỷ đã vượt khỏi phạm vi quyền hạn của cô ta, cô ta nhất định phải báo cáo.

“Làm phiền chị Hồng!” Lăng Túc Nhiên cười nhạt.

Sau đó, Từ Hồng và cô gái mặc sườn xám quay người rời đi.

“Quả nhiên Mặc Các không đơn giản, cô gái này lại có tu vi Chiến Sư đỉnh phong!” Chờ hai người rời đi, Phán Quan lên tiếng nói: “Ngay cả thực lực của người phục vụ cũng đều là cấp chiến sĩ.”

“Đó là đương nhiên, Mặc Các với tư cách là tổ chức sát thủ truyền đời mấy trăm năm thậm chí hơn một nghìn năm, đương nhiên không thể khinh thường!” Lục Tần Nam gật đầu đáp.

Lúc hai người đang nói chuyện thì vang lên một hồi tiếng bước chân đi đến.

Trong chốc lát, chỉ thấy một người trung niên chừng năm mươi tuổi cùng đến với Từ Hồng.

“Xin chào cậu chủ Lăng, tôi xin giới thiệu, vị này là ông chủ của chúng tôi.” Từ Hồng chỉ vào người đàn ông trung niên lên tiếng nói.

“Xin chào cậu Lăng, tôi tên là Chu Binh!” Người đàn ông trung niên ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, nhìn Lăng Túc Nhiên nói.

“Xin chào ông chủ Chu!” Lăng Túc Nhiên cười: “Quấy rầy rồi!”

“Cậu Lăng khách sáo rồi!” Chu Binh cười đáp: “Nghe nói cậu Lăng muốn nhờ chúng tôi hỗ trợ tìm người?”

“Ừ!” Lăng Túc Nhiên gật đầu đáp. “Không biết cụ thể cậu Lăng muốn tìm ai?” Chu Binh thoáng khựng lại rồi bổ sung: “Ngoài ra, sao cậu Lăng sao biết chúng tôi nhất định có thể tìm thấy?”

“Chúng tôi muốn tìm cô ta!” Lăng Túc Nhiên cười nhạt rồi lấy ra một tấm hình từ trên người đặt trên bàn trà.

Người trên ảnh là một người đeo mạng che mặt tên là bà Mẫu Dung, được Phán Quan lấy trực tiếp từ hệ thống Ảnh Môn điều tra ra.

“Hả?”

Sau khi thấy tấm ảnh, đồng tử hai người Chu Binh và Từ Hồng co lại.

“Sao, ông chủ Chu chắc biết chứ?” Phản ứng của hai người bị Lăng Túc Nhiên thu hết vào mắt.

“Cậu Lăng nói đùa!” Chu Binh thầm hít sâu ổn định tâm trạng: “Người này đầu đội mạng che mặt không nhìn thấy diện mạo thật nói gì đến quen biết?”

“Vậy sao?” Khóe miệng Lăng Túc Nhiên nhếch lên: “Người phụ nữ này có biệt danh là bà Mẫu Dung, ông chủ Chu có lẽ từng nghe chứ?”

Phù!

Lăng Túc Nhiên vừa dứt lời, trên người Chu Binh và Từ Hồng đồng thời phát ra một luồng thở mạnh.

Tu vi Chu Binh cao hơn Từ Hồng một cấp, Chiến Sư viên mãn, chỉ kém Chiến Tướng một bậc.

“Các cậu rốt cuộc là ai?” Chu Binh nhìn Lăng Túc Nhiên trầm giọng nói.

“Vậy thì xem ra, ông chủ Chu quả thật quen biết người tên bà Mẫu Dung rồi?” Lăng Túc Nhiên lại nói: “Chúng ta giao dịch đi!”

“Ông nói hành tung của bà ta cho tôi biết, tôi có thể tha các ông rời đi, thế nào?”

“Cậu biết mình đang làm gì không?” Trong ánh mắt Chu Binh ánh lên một tia lạnh lẽo.

“Dám tới nơi này gây sự, cậu có biết phía sau chúng tôi là ai không? Cậu có tin một câu nói của tôi có thể khiến ba người các anh tan thành tro bụi không?”

“Ha ha, người của Mặc Các các ông cũng tự tin mù quáng giống ông sao?” Lăng Túc Nhiên ánh mắt hơi nheo lại.

“Hả?” Nghe thấy một câu Lăng Túc Nhiên lỡ nói ra thân phận hai người, trên mặt Chu Binh và Từ Hồng lại hiện lên vẻ khiếp sợ.

Bên cạnh khiếp sợ, trong lòng hai người lờ mờ nổi lên một chút bất an.

Nếu đối phương biết mình là người của Mặc Các còn dám tới đây kiếm chuyện hiển nhiên không phải là bỗng chốc bộc phát mà cố ý tìm cái chết.

Hơn nữa, hai người bọn họ không cảm nhận được chút nào hơi thở nào từ trên người ba người Lăng Túc Nhiên, đây chỉ có hai khả năng.

Hoặc là, ba người cũng không phải người trong võ đạo, hoặc là tu vi hai người trên cả mình.

Mà hiển nhiên, khả năng thứ hai lớn hơn!

“Tôi rất tò mò, các cậu rốt cuộc là ai lại dám coi thường Mặc Các như thế, thật khiến tôi rất bái phục!” Chu Binh cau mày.

“Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, ông chỉ có một phút cân nhắc.” Lăng Túc Nhiên không tiếp lời cô.

“Quá thời gian rồi, hai người các ông có thể không tổn hao gì ra khỏi đây hay không còn là ẩn số.”

Phù!!

Chu Binh lại hít sâu, trong ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Đã như vậy, vậy để tôi xem các cậu đến cùng có chống lưng thế nào!”

Vừa dứt lời, thân hình rất nhanh từ trên ghế sô pha xông lên, đưa tay chộp lấy cổ họng Lăng Túc Nhiên.

“Ngu ngốc!”

Phán Quan bên cạnh bình thản nói, ngay sau đó đưa tay một chưởng xoẹt qua.

Phịch!

Sau luồng khí mạnh, Chu Binh đụng mạnh vào vách tường sau lưng rồi rơi xuống đất, há miệng phun ra một ngụm máu lớn!

Từ Hồng bên cạnh hít sâu một hơi, toàn thân run lên, mặt tràn đầy sợ hãi.

Chân khí phóng ra ngoài giết người vô hình tối thiểu phải là tu vi của cảnh giới Chiến Tướng hậu kỳ!

Dấu hiệu của cường giả cấp Chiến Tướng chính là có thể phóng chân khí ra!

Hơn nữa, vì cấp Chiến Tướng lại phân làm năm cấp tu vi sơ thành, tiểu thành, đại thành, đỉnh phong, viên mãn, vì vậy uy lực chân khí phóng ra ngoài cũng lớn nhỏ khác nhau.

Nhân sĩ võ đạo cấp Chiến Tướng sơ thành và tiểu thành tuy có thể phóng chân khí ra, nhưng thật ra lực sát thương không hề quá lớn. Lúc thật sự quyết đấu với người khác vẫn phải là dựa vào công kích trực tiếp mới có thể có hiệu quả.

Mà khi đạt được Chiến Tướng Đại Thành thì chân khí phóng ra ngoài có thể tạo tác dụng dưới một chưởng, một quyền khí kình bộc phát ra tạo thành thương tích đối với đối thủ tu vi đẳng cấp dưới Chiến Tướng ở mức độ nhất định.

Mức độ thật sự phóng ra chân khí, giết người vô hình ít nhất cũng phải đột phá đến cấp Chiến Tướng đỉnh phong mới được!

Hai người bọn họ không ngờ đối phương lại là cường giả cảnh giới Chiến Tướng hậu kỳ, khó trách mình không cảm nhận được chút nào khí tức trên người đối phương!

Việc hôm nay chỉ sợ khó nương tay rồi!

“Cậu... các cậu rốt cuộc là ai?” Chu Binh khó khăn bò dậy từ trên mặt đất, mặt tràn đầy hoảng sợ.

“Vẫn không muốn nói?”

Lăng Túc Nhiên liếc nhìn đối phương, sau đó nhìn Phán Quan dặn dò.

“Phán Quan, gọi người của Ảnh Môn tới niêm phong quán trà này, toàn bộ nhân viên liên quan đưa về kiểm tra, hễ có án tích, hết thảy nghiêm trị!”

“Tuân mệnh!”

Phán Quan đáp lớn, lấy điện thoại truyền tin.

“Phán Quan? Ảnh Môn?” Sau khi nghe thấy mấy chữ này, toàn thân Chu Binh không kìm được phát run.

“Cậu... cậu là một trong năm người tiên phong của Ảnh Môn, Phán Quan?”

“Muốn cho xem chứng minh nhân dân không?” Phán Quan cất điện thoại trầm giọng nói.

Cạch!

Có được sự ngầm thừa nhận của Phán Quan, hai người Chu Binh và Từ Hồng cùng lúc ngã ngồi trên đất.

Mặt tràn đầy hoảng sợ, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận