Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu - Chương 180: Năm người tiên phong

Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu Chương 180: Năm người tiên phong
Phụt! Hiển nhiên là ông ta nghĩ nhiều rồi! Sau khi chạy ra ngoài vài bước, đao mang đỏ như máu lại lóe lên, bay thẳng về phía sau lưng ông ta rồi biến mất.

Bùm bùm! Ngay sau đó, cơ thể của ông ta bị chém thành hai nửa, lần lượt rơi xuống mặt đất, máu tuôn ra dữ dội, trên đất là một đống hỗn độn.

"Thật mạnh!" Đây là hai từ cuối cùng xuất hiện trong đầu của thư sinh U Minh.

"Đại ca!" Sau đó, Lục Tần Nam mang theo năm người tiên phong đi tới, bốn người Thương Lang và Viên Hoan đồng thời cất tiếng chào hỏi.

Sau khi cảm nhận được hơi thở của bốn người bọn họ, trong lòng Viên Hoan lại thán phục lần nữa.

Mặc dù năm người tiên phong hiện tại có thực lực ngang với năm người tiên phong năm đó cùng với ông ta, nhưng tuổi tác của hai bên lại khác nhau quá lớn! Khi đó, năm người tiên phong cùng ông ta có độ tuổi trung bình khoảng ba mươi lăm tuổi, mà năm người trước mặt không quá hai mươi sáu hai mươi bảy! Cho năm người này thêm mười năm nữa thì bọn họ sẽ phát triển đến mức nào chứ? Quả nhiên là tướng mạnh không có lính yếu! “Ừ!”

Lăng Túc Nhiên mỉm cười nhìn mấy người rồi nói: “Tất cả đều vất vả, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện!”

Nói xong quay người đi về phía chiếc xe cách đó không xa.

Nửa tiếng sau, đám người xuất hiện trong phòng khách của Ảnh Môn ở Đông Khởi.

“Đại ca, vết thương của anh đã lành chưa?”

Sau khi ngồi xuống, Dạ Cơ nhìn về phía Lăng Túc Nhiên với vẻ ngưỡng mộ rồi hỏi.

“Muốn khỏi hẳn thì cần một khoảng thời gian, nhưng khôi phục được tám chín phần thì rất nhanh.”

Lăng Túc Nhiên cười đáp.

“Thật sao, tốt quá!”

Dạ Cơ vui mừng khôn xiết.

"Thương Lang, Hàn Tuyết, hai người đều rất tốt.

Không gặp nhau một thời gian mà hai người đều đã tới nửa bước Chiến Tôn rồi!" Sau đó, Lăng Túc Nhiên nhìn hai người cười nói: "Tăng cường tu luyện, đột phá lên Tôn càng sớm càng tốt!" “Cảm ơn sự khích lệ của đại ca, nhất định sẽ không khiến đại ca thất vọng!”

Chỉ khi đối mặt với Lăng Túc Nhiên, trên mặt Hàn Tuyết mới nở ra nụ cười hiếm hoi.

“Đại ca yên tâm, cho em một tháng, chắc chắn không thành vấn đề!”

Thương Lang đồng thời đáp lại, trong mắt hiện lên sự kiên quyết.

“Được!”

Lăng Túc Nhiên lại nở nụ cười, sau đó nhìn về phía Truy Hồn và Phán Quan.

"Hai người nên học hỏi từ hai người Thương Lang, nếu không thì chẳng mấy chốc, bọn họ sẽ bỏ xa các cậu mấy con phố." “Đại ca, anh đừng kích thích tôi, tôi vội muốn chết rồi.”

Truy Hồn nói với vẻ mặt tuyệt vọng.

“Anh gấp cái rắm, suốt ngày chỉ biết ở bên ngoài giả vờ hung ác, anh có được một nửa chuyên tâm của Thương Lang là đã tốt rồi!”

Phán Quan bĩu môi đáp lại.

“Phán Quan, anh ngứa da rồi có phải không?”

Truy Hồn trừng mắt nhìn Phán Quan: “Anh với tôi, người tám lạng kẻ nửa cân mà còn không biết xấu hổ nói ra!”

“Ai giống anh chứ!”

Phán Quan ra vẻ đắc chí: “Nếu không phục thì đi luyện tập mấy chiêu nhé?”

“Luyện thì luyện, tôi sợ anh sao!”

Truy Hồn bĩu môi.

“Truy Hồn, cậu kiềm chế lại một chút đi!”

Dạ Cơ cười nói: “Nhìn vẻ mặt kia của Phán Quan thì chắc là đã đào sẵn hố rồi chỉ chờ cậu nhảy vào trong! "Nếu như không sai thì cậu ấy sắp đột phá tới cảnh giới Viên mãn rồi!" “Chị Cơ, chị không thể để tôi chỉnh xương cốt của anh ta một chút sao!”

Phán Quan bĩu môi nói.

“Mẹ nó chứ, anh sắp đột phá rồi sao?”

Truy Hồn ngạc nhiên hỏi.

“Không!”

Phán Quan lắc đầu: “Chị Cơ lừa anh đó, làm sao có thể dễ dàng như vậy được, nào đến đây, đi luyện đi! “Cút!”

Nhìn thấy điệu cười nhếch mép trên mặt Phán Quan, đương nhiên Truy Hồn biết tên này đang nghĩ gì.

Phụt! Dạ Cơ nở nụ cười: "Truy Hồn, cậu phải cố gắng lên, bằng không, có lẽ đại ca sẽ giúp cậu đột phá!" “Cho anh một tháng, nếu anh không đột phá tới cảnh giới Viên mãn thì tôi sẽ giúp anh!”

Lăng Túc Nhiên khẽ nói.

“Ghê thế, đại ca, các anh nói chuyện nhé, tôi đi tu luyện đây!”

Truy Hồn run rẩy, vội vàng chạy ra ngoài cửa.

Anh ta biết rõ lời nói của đại ca không phải là nói đùa! Lúc trước, cảnh tượng bọn họ đột phá từ Chiến tướng đến Chiến thần vẫn còn rất sống động, thật sự là bị đại ca lột một tầng da, anh ta thề sẽ không bao giờ thử lại lần thứ hai.

Thay vì để đại ca giúp anh ta đột phá thì tốt nhất là nên chăm chỉ luyện tập thì hơn.

Đại ca giúp bọn họ đột phá giống như khiến bọn họ tái sinh trở lại, thật sự rất khủng bố.

"Khanh khách..." Dạ Cơ nhìn thấy dáng vẻ này của Truy Hồn thì cười đến run cả người.

Đồng thời, trên mặt mấy người Thương Lang cũng nở nụ cười hiếm hoi.

"Thương Lang, khi nào thì anh cầu hôn Hàn Tuyết? Anh là một người đàn ông, không thể chờ Hàn Tuyết chủ động được có đúng không?" Dạ Cơ lại chuyển hướng về phía Thương Lang.

Khụ! Thương Lang bị sặc.

“Đại ca, tôi cũng đi luyện tập!”

Hiếm khi thấy Hàn Tuyết đỏ mặt, cô ta xoay người bước ra ngoài.

“Hàn Tuyết, đừng đi!”

Dạ Cơ cười nói.

“Chị Cơ, chị có muốn hai chúng ta ra ngoài hoạt động một chút không?”

Hàn Tuyết quay lại nhìn Dạ Cơ.

“Thôi bỏ đi, để Thương Lang đến chơi với em đi, chị cũng không phải là đối thủ của em.”

Dạ Cơ nhanh chóng đầu hàng.

“Hahaha, chị Cơ, chị đang mềm nắn rắn buông đấy!”

Phán Quan cười lớn.

“Phán Quan, tôi thấy cậu đang ngứa da đó!”

Dạ Cơ liếc mắt nhìn Phán Quan.

Sau đó, cô ta nhìn Lăng Túc Nhiên: "Đại ca, khi nào thì đi thủ đô?" Nghe thấy vậy, Thương Lang và Phán Quan đều quay đầu nhìn về phía Lăng Túc Nhiên.

“Mấy ngày nữa!”

Lăng Túc Nhiên nhìn chằm chằm phía trước, trầm ngâm đáp.

"Đại ca, bên thủ đô chắc chắn đã biết chuyện của Hắc Công.

Nếu thời gian quá lâu, liệu có phát sinh biến cố hay không?" “Chắc là đại ca cố ý cho bọn họ thời gian chuẩn bị có đúng không?”

Dạ Cơ suy nghĩ rồi nói.

“Là sao?”

Phán Quan lại lên tiếng.

“Nếu không cho bọn họ thời gian chuẩn bị thì bọn họ sẽ không có tự tin để ra tay, đại ca sẽ đi tay không trở về!”

Thương Lang nheo mắt lại.

“Đại ca, anh định giết gà dọa khỉ à?”

Cuối cùng Phán Quan cũng hiểu ra.

“Giờ cậu mới biết sao?”

Dạ Cơ cười quyến rũ.

“Được rồi, mau đi luyện tập đi!”

Lăng Túc Nhiên xua tay: “Khiến bản thân mạnh lên mới là chuyện đúng đắn!”

“Vâng!”

Ba người đồng thời gật đầu.

.....

Chiều nay, Lăng Túc Nhiên nhận được điện thoại của Tần Nhã Khiết, nói là có người đang tìm anh, bởi vì đối phương không biết phương thức liên lạc của anh nên đã trực tiếp đến tập đoàn Thịnh Nghiên tìm cô.

Tần Nhã Khiết cũng không biết đối phương là ai, chỉ biết là một người phụ nữ, đối phương cũng không nói tìm anh có chuyện gì.

Lăng Túc Nhiên vốn dĩ không muốn để ý nhưng nghĩ tới đối phương đến tìm Tần Nhã Khiết, sợ sẽ xảy ra chuyện gì bất ngờ nên đã quyết định đi gặp mặt.

Nửa tiếng sau, Lăng Túc Nhiên đến đại sảnh tầng một của tập đoàn Thịnh Nghiên.

“Chồng ơi, ở bên này!”

Vừa bước vào đại sảnh đã nhìn thấy Tần Nhã Khiết đi ra khỏi quán cà phê ở bên cạnh.

“Vợ à, cô ta có gây rắc rối cho em không?”

Lăng Túc Nhiên nghênh đón.

“Không có chuyện gì cả, cô ấy không có ý đồ xấu gì với em, hơn nữa thái độ của cô ấy cũng rất khiêm tốn.”

Tần Nhã Khiết cười.

Hơi dừng lại một chút, cô nhìn Lăng Túc Nhiên với vẻ sâu xa.

"Là một cô gái cực kỳ xinh đẹp!" "Hơn nữa, nhìn phong thái của cô ấy thì chắc cô ấy là một cô chủ nhà giàu.

Có phải anh nên giải thích cho em một chút gì đó trước không?"
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận