Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu - Chương 283: Xin một bát nước uống

Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu Chương 283: Xin một bát nước uống
“Cô Hàn là bạn của Nhã Khiết thì cũng chính là bạn của tôi, không cần khách khí như vậy.” Lăng Túc Nhiên cười cười rồi nói sang chuyện khác.

“Chuyện của Khương Kiến cô đừng lo lắng, cậu ấy không có việc gì đâu!”

Tuy anh không biết tình huống hiện tại của Khương Kiến như thế nào nhưng từ lời của Phương Đạt Đông lúc nãy có thể nghe ra được cậu ấy không có xảy ra chuyện lớn, nếu không Phương Đạt Đông sẽ không nói như vậy.

“Cảm ơn cậu Lăng!” Hàn Đồng Linh cúi người tạ ơn Lăng Túc Nhiên, chẳng qua là vẻ mặt vẫn rất lo lắng.

“Chị Linh, chị đừng lo lắng, nếu chồng em đã nói là không có việc gì thì chắc chắn là không có việc gì.” Cuối cùng Tần Nhã Khiết cũng bình tĩnh lại.

Sau khi gặp được Lăng Túc Nhiên từ mấy tháng trước, cô cảm thấy trái tim bé nhỏ của bản thân đã liên tục bị đả kích, cô thực sự lo lắng một ngày nào đó chịu không nổi kích thích mà nổ mạnh.

Người chồng này của cô rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện lừa cô nữa chứ!

Tiếp tục như vậy không phải là cách, hôm nào đó cô phải dùng quả bom ôn nhu để nổ hết gốc gác của anh ra mới được!

“Cảm ơn Nhã Khiết!” Hàn Đồng Linh nhìn Tần Nhã Khiết đáp lại.

Cô ta mơ hồ cảm giác hình như Tần Nhã Khiết cũng không biết thân phận thật sự của chồng mình, nếu không thì không thể có phản ứng như lúc nãy được.

“Chị Linh đừng khách khí như vậy, rất xa lạ.” Tần Nhã Khiết nói xong thản nhiên cười: “Chị Linh, chị giúp em hỏi một chút, những món mà bọn em gọi chắc làm xong rồi chứ?”

“A?” Hàn Đồng Linh sửng sốt một chút rồi nhanh chóng nói: “Chắc là làm xong rồi, chị lập tức đi xem,”

Sau khi nói xong liền bước nhanh về phía phòng bếp.

Đinh linh linh!

Một tiếng sau, bốn người Lăng Túc Nhiên dùng cơm xong, đang chuẩn bị đi tới khách sạn thì Thương Lang gọi điện tới.

“Bà xã à, em với Trương Mai về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, anh với Huyền Bàn đi qua bên Thương Lang.” Sau khi cúp điện thoại, Lăng Túc Nhiên nhìn Tần Nhã Khiết nói.

“Ừm!” Tần Nhã Khiết gật gật đầu rồi lo lắng nói: “Các anh chú ý an toàn!”

Tất nhiên là cô biết Lăng Túc Nhiên vội đi xử lý chuyện của Khương Kiến.

“Bà xã yên tâm, không có việc gì đâu.” Lăng Túc Nhiên cho cô một ánh mắt an ủi rồi dẫn Huyền Bàn đi về phía cửa.

“Cậu Lăng, tôi… tôi có thể đi cùng với các anh không?” Hai người Lăng Túc Nhiên mới vừa đi tới cửa thì Hàn Đồng Linh đã bước nhanh tới đuổi theo, ngữ khí khẩn cầu.

“Bây giờ còn chưa rõ thực lực của đối phương, cô đi nhất định sẽ có nguy hiểm.” Lăng Túc Nhiên đáp lại.

“Tôi không sợ, tôi chỉ muốn được nhìn thấy Khương Kiến sớm một chút.” Trên mặt Hàn Đồng Linh tràn ngập lo lắng.

“Vậy được rồi, theo chúng tôi đi đi!” Lăng Túc Nhiên gật gật đầu.

“Cảm ơn cậu Lăng!” Hàn Đồng Linh khom người tạ ơn.

Căn cứ của Ảnh Môn ở Thân Khởi cách khách sạn khoảng hai mươi phút lộ trình chạy xe, ba người Lăng Túc Nhiên từ trên xe bước xuống, Thương Lang nhanh chóng đi lên đón.

“Đại ca!” Đi tới trước mặt, đầu tiên nhìn Hàn Đồng Linh một chút rồi gọi Lăng Túc Nhiên.

“Cô Hàn lo lắng cho an toàn của Khương Kiến cho nên cùng chúng ta đi nhìn xem.” Lăng Túc Nhiên giải thích với Thương Lang.

Sau đó hỏi tiếp: “Tình huống tìm hiểu như thế nào rồi?”

“Nhà họ Phương thực sự đáng chết!” Thương Lang hít sâu một hơi rồi nói cho hai người.

“Sở dĩ nhà họ Phương này trong một năm có thể phát triển nhanh như vậy ở Thân Khởi, từ một trong tứ đại gia tộc biến thành gia tộc giàu có nhất Thân Khởi, chính là vì sau lưng có dư nghiệt của Âm Hư Tông giúp bọn hắn bài trừ vật cản!”

“Mà đổi lại, nhà họ Phương sẽ cung cấp một lượng lớn kinh phí, càng đáng chết hơn là còn có thể thường xuyên tặng nữ đệ tử cho bọn họ.”

“Rất nhiều cô gái không rõ danh tính hoặc là bị cưỡng bức lợi dụng hoặc là bị bọn họ tẩy não rồi tặng cho tông môn đối phương!”

“Bọn họ thực sự khốn kiếp!” Hàn Đồng Linh vô cùng tức giận nói: “Hóa ra một năm nay nhân viên trung tâm của các gia tộc khác liên tục bị hại đều là do bọn họ làm!”

“Nhà họ Phương là đang tìm đường chết mà!” Huyền Bàn nhướng mày.

“Một tháng trước Khương Kiến nhận được cầu viện của các ngành khác liên quan ở Thân Khởi, hy vọng Ảnh Môn ra mặt điều tra chuyện này.” Thương Lang tiếp tục nói.

“Lúc ấy không biết là do dư nghiệt Âm Hư Tông phá rối cho nên cũng không quá để tâm.”

“Trong khoảng thời gian này chắc là cậu ấy đã tra ra được manh mối của địa điểm cụ thể cho nên đối phương mới ra tay với cậu ấy.”

“Ừm!” Lăng Túc Nhiên khẽ gật đầu: “Bây giờ người đang ở đâu?”

“Phương Đật Đông cũng không biết rõ, chắc là bị bắt về hang ổ của đối phương.” Thương Lang đáp lại.

“Đi thôi, đi gặp những dư nghiệt này!” Lăng Túc Nhiên gật đầu rồi tiếp tục nói.

“Mặt khác, cậu thông báo cho các anh em ở dưới bao vây nhà họ Phương lại cho tôi, không có lệnh của tôi thì không có bất cứ kẻ nào được ra vào.”

“Tuân mệnh!” Thương Lang mạnh mẽ gật đầu.

Dựa theo miêu tả của Phương Đạt Đông, hang ổ của dư nghiệt Âm Hư Tông ở một ngọn núi ngoại ô nhưng vị trí cụ thể thì ông ta không biết rõ.

Buổi tối tám giờ, ba người Lăng Túc Nhiên mang theo ngàn tên cẩm y binh sĩ đi tới dưới chân ngọn núi kia, phóng nhãn ra nhìn, phía trước chỉ có thôn nhỏ mấy chục hộ dân.

“Tôi với cô Hàn vào xem, hai người các cậu dẫn người ở tại chỗ đợi lệnh.” Lăng Túc Nhiên tự hỏi xong rồi nói với hai người Thương Lang.

“Tuân mệnh!” Hai người gật đầu đáp lại.

Sau đó, hai người Lăng Túc Nhiên đi tới cổng thôn, dọc theo đường đi, Lăng Hạo và Hàn Đồng Linh tán gẫu một phen.

Chí chốc lát sau, hai người tiến vào trong thôn, một vài người đàn ông ăn mặc giản dị đang đánh bài dưới ánh đèn đường, xung quanh có một vòng người vây quanh.

“Các người là ai? Có chuyện gì không?” Sau khi thấy hai người thì một đám người đồng thời nhìn qua, trên mặt lộ ra kinh ngạc.

Thôn này bình thường rất ít khi có người lạ tiến vào, huống chi bây giờ đã là buổi tối tám giờ, tất nhiên không bình thường.

“Thật ngại quá, chúng tôi đang lái xe quanh đây bằng ô tô. Chiếc xe bị hỏng phía trước và chúng tôi đang đợi công ty bảo dưỡng cử người tới.” Hàn Đồng Linh dừng một chút rồi nói tiếp.

“Chúng tôi uống hết nước trên xe rồi, nhìn thấy bên này mọi người có đèn cho nên mới lại đây xin chén nước uống.

“Hai người lái ô tô cũng thật vất vả, đã trễ thế này mới trở về thành phố, cũng không sợ xảy ra chuyện gì à.” Một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi mở miệng nói.

“Đoạn thời gian trước, có một đôi bạn trẻ giống như hai người, xe bị hư ở bên đường, bị người khác đoạt hết tiền tài trên người.”

Lúc nói chuyện đồng thời đứng dậy đi vào nhà trệt bên cạnh: “Vào nhà đi, nhà của tôi có nước!”

“Cảm ơn chú!” Hàn Đồng Linh cảm kích rồi liếc nhìn nhìn Lăng Túc Nhiên nhấc gót đi lên.

“Đây là lá trà mà chúng tôi tự gieo trồng, mùi vị cũng không tồi, hai người có thể nếm thử một chút.” Sau chốc lát tiến vào nhà, người đàn ông rót hai chén trà đưa cho hai người rồi nói.

“Cảm ơn!” Lăng Túc Nhiên nhận chén trà uống một ngụm: “Hương vị lá trà quả nhiên không tồi, trà ngon!”

Sau khi buông chén trà xuống, nhìn về phía Hàn Đồng Linh: “Có chút nóng, cô đợi lát nữa hẵng uống.”

“Ừm!” Hàn Đồng Linh khẽ gật đầu.

Người đàn ông trung niên nhìn thấy Lăng Túc Nhiên đang uống trà, trong mắt lóe lên tia sáng.

“Người của công ty bảo dưỡng chắc chưa đến nhanh như vậy đâu, hai người từ từ uống, không vội!”

“Trước ngày hôm nay chắc ông dùng loại phương pháp này hại không ít người nhỉ?” Đột nhiên Lăng Túc Nhiên hỏi đối phương một câu.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận