Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu - Chương 267: Lại rơi vào hiểm cảnh

Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu Chương 267: Lại rơi vào hiểm cảnh
“Mày thật sự rất đáng chết!” Sau đó, Luyện Ngục Cuồng Sư cúi đầu nhìn bảy tám vết đao trên người mình, phẫn nộ lạ thường.

Mình cao hơn đối phương những hai cấp bậc liền, vốn cho rằng có thể dùng một chiêu đã xử lý xong đối thủ, nhưng lại bị tên kia phản kháng lâu như vậy thì thôi đi, lại còn được tặng cho thêm vài vết thương.

Thật sự là quá mất mặt!

Sau khi nói xong, gã ta đi về phía Bạch Hổ, trên thân tràn ngập sát ý.

“Có thể khiến tao bị thương như thế này, mày có chết cũng đáng giá!” Khi còn cách Bạch Hổ hơn mười mét, gã ta gằn giọng nói.

Vừa mới dứt lời, gã cũng không nói nhảm nữa, đưa tay đánh một chưởng ra, cuốn lên một trận gió gào thét điên cuồng.

“Đội trưởng Bạch, cẩn thận đấy!” Thẩm Vượng Đạt cách đó không xa nhìn thấy thế bèn hô to lên.

“Bạch Hổ đại ca!” Huyết La Sát đang chiến đấu kịch liệt nhìn thấy vậy vội vàng lao đến, đồng thời roi dài cũng kéo ra một luồng kình phong nghênh đón chiêu thức của đối phương.

Đùng!

Chỉ là tu vi của cô ta kém Luyện Ngục Cuồng Sư một cảnh giới vô cùng lớn, hoàn toàn không cùng đẳng cấp, bị đối phương chưởng một cái bay, giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi.

“La Sát!” Lương Tiến giật mình hô lên, vội vàng đứng dậy bước tới.

“Mày cũng không tệ lắm nhỉ, lại có thể khiến cho một người đẹp như Huyết La Sát liều chết bảo vệ, xem ra quan hệ giữa chúng mày cũng không tầm thường!” Luyện Ngục Cuồng Sư nhìn lướt qua chỗ Huyết La Sát xong rồi lại nhìn Bạch Hổ.

“Chỉ đáng tiếc là, hôm nay hai người chúng mày chắc chắn sẽ âm dương tách biệt rồi.”

“Trước tiên tao sẽ giết mày, sau đó đưa Huyết La Sát về Luyện Ngục Môn của tao, phụ nữ đẹp như vậy tao không nỡ giết, chờ tao chơi chán rồi sẽ để lại cho các anh em cấp dưới vui vẻ chơi đùa!”

“Đợi các anh em của tao cũng chơi chán rồi, lúc đó tao sẽ để nó xuống dưới chơi với mày nhé!”

Gã vừa dứt lời, khí thế trên người lại một lần nữa được kéo lên, đánh một quyền về phía Bạch Hổ, âm thanh xé gió lại một lần nữa vang ra, ngập tràn sát ý.

“Đừng mà…” Cách đó không xa, Huyết La Sát bị thương không nhẹ cao giọng hô to.

“Bạch lão đại!” Lương Tiến cũng gào lên.

Hai người đều biết rõ, nếu như bị đánh trúng, Bạch Hổ chắc chắn sẽ khó mà sống nổi.

Có lòng muốn đi tới hỗ trợ nhưng bất đắc dĩ là không đủ sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn quyền thế kia đánh về phía Bạch Hổ.

Vù!

Ngay khi quyền kình của Luyện Ngục Cuồng Sư sắp đập trúng Bạch Hổ, Bạch Hổ vốn đang nằm trong hố đột nhiên lao lên như mãnh thú, khí thế trên người đột ngột tăng vọt, đồng thời, một chùm đao mang được chém ra.

Giờ phút này, khí thế trên người anh ta đã cao hơn mấy cấp so với lúc trước khi bị thương, tu vi đạt tới Chiến tôn đỉnh phong!

“Ừm?” Luyện Ngục Cuồng Sư vốn đang không phòng bị, trong nháy mắt con ngươi đã co lại nhỏ như một sợi chỉ, vội vàng tránh qua một bên.

Xùy!

Chỉ là gã đã chậm mất một chút, đao mang lóe lên chỗ bả vai gã ta, sau đó một cánh tay rơi xuống đất.

“A!” Luyện Ngục Cuồng Sư kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh.

Giây lát sau, gã nhìn về phía Bạch Hổ, gian nan mở miệng: “Mày… Mày lại có thể đột phá?”

“Rất bất ngờ sao? Cái này còn phải cảm ơn mày đấy. Nếu như không phải mày ép tao tới giới hạn thì tao cũng sẽ không thể đột phá nhanh như vậy được.” Bạch Hổ nhún vai.

Trước khi tới thế giới Ám Vực, lh đã giúp anh ta đột phá từ tiểu thành chiến tôn lên đại thành chiến tôn hậu kỳ cảnh, vốn chỉ còn cách đỉnh phong cảnh một cơ hội nữa thôi.

Cộng thêm việc suốt khoảng thời gian này cứ đánh đánh giết giết, đã vài lần anh ta nhìn thấy được ánh sáng dẫn tới cảnh giới Đỉnh phong, vừa rồi dưới sự kích thích của Luyện Ngục Cuồng Sư, anh ta đã thuận lợi xông vào được bình cảnh kia, chính thức thăng lên Chiến tôn Đỉnh phong!

“Phụt!”

Nghe Bạch Hổ nói như thế, Luyện Ngục Cuồng Sư phun ra một ngụm máu.

Mẹ nó, đánh một lúc lâu, cuối cùng chẳng khác nào mình giúp nó luyện tập!

“Bạch Hổ đại ca, anh thật sự không sao chứ?” Cách đó không xa, Huyết La Sát vô cùng kích động hô lên.

“Không có việc gì!” Bạch Hổ nhìn về phía cô ta, nhếch miệng cười một tiếng: “Cô nghỉ ngơi trước đi, đợi tôi giết cái tên tép riu này xong thì chúng ta lại nói chuyện tiếp!”

Sau khi nói xong, anh ta lại nhìn về phía Luyện Ngục Cuồng Sư: “Mày tự sát đi, tao có thể để cho mày được toàn thây!”

“Còn cánh tay kia thì đương nhiên là không thể giúp mày nối liền vào được rồi!”

“Đáng chết!” Gương mặt của Luyện Ngục Cuồng Sư âm u như phủ đầy mây đen.

Với tình huống trước mắt, đương nhiên là gã không thể nào chiến đấu với Bạch Hổ sau khi đột phá được.

Phù!

Gã ta không hề do dự mà quay người vọt ra ngoài, gã biết rõ rằng nếu còn ở lại thì chỉ có một con đường chết.

“Bây giờ mới muốn đi à, muộn rồi!”

Bạch Hổ gằn giọng nói, cơ thể cũng đồng thời vọt ra đuổi theo, đao mang như tia chớp chém về phía Luyện Ngục Cuồng Sư.

“Không!” Luyện Ngục Cuồng Sư sợ mất hồn, vội vàng tăng tốc.

Xùy!

Chỉ là gã đã trong thương nên đương nhiên không thể tránh khỏi đao kia, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên bên eo gã.

Rầm rầm!

Bởi vì quán tính lao về phía trước, nên cơ thể gã lần lượt rơi xuống đất, máu tươi điên cuồng phun ra.

“Đã nói là mày chậm rồi mà mày còn không tin!” Bạch Hổ nhìn lướt qua hai khúc cơ thể trên mặt đất xong bèn quay người đi về phía Huyết La Sát.

“Bạch Hổ đại ca, anh không sao chứ?” Huyết La Sát hơi lo lắng hỏi.

“Tôi không sao, hai người thế nào rồi?” Bạch Hổ lắc đầu.

“Chúng tôi cũng không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một lúc là được rồi.” Huyết La Sát lại một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, nói.

“Vậy hai người ngồi đây đi, tôi đi cứu Thẩm Vượng Đạt!” Bạch Hổ nhìn qua thương tích của hai người rồi quay người, lao tới vòng chiến của Huyết Vệ quân.

Rầm rầm!

Những nơi anh ta đi qua, môn đồ của Luyện Ngục Môn đều ngã xuống, tất cả đều vì một đao mà mất mạng.

Chỉ trong chốc lát, mười tên trông coi Thẩm Vượng Đạt đã cách anh ta không còn xa.

“Không muốn chết thì cút ngay!” Một luồng uy áp mạnh mẽ với khí thế như muốn quét sạch tất cả tỏa ra.

Keng keng!

Mười tên đó liếc nhìn nhau một cái, không hề do dự mà ném binh khí trong tay đi, vội vàng bỏ chạy.

“Thẩm Vực chủ, chúng ta đi!” Bạch Hổ đi tới chỗ Thẩm Vượng Đạt.

“Dám giết phó môn chủ của Luyện Ngục Môn bọn tao, mày đúng là đáng chết!” Đúng lúc này, sau lưng Bạch Hổ vang lên một giọng đàn ông khàn khàn.

Phù!

Cùng lúc đó, một luồng kình phong mang theo khí thế như dời non lấp biển đánh tới chỗ Bạch Hổ, cuồng phong gào thét, khí thế ngập trời.

“Chiến tông?” Cảm nhận được uy lực trong chiêu này của đối phương, con ngươi của Bạch Hổ co lại, nhanh chóng tránh sang một bên.

Đùng!

Mặc dù anh ta đã kịp phản ứng lại nhưng vẫn chậm một chút, bị dư chấn từ kình phong đánh ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Còn may là khoảng cách của đối phương ở rất xa, nếu không thì anh ta lại càng khổ sở hơn.

“Bạch Hổ!” Đương nhiên là Thẩm Vượng Đạt cũng cảm nhận được tu vi của người vừa tới, lập tức hô lên.

“Ông đừng lo cho tôi, mau dẫn người của ông rút lui đi, nếu không tất cả đều không trốn thoát được đâu!”

“Bạch Hổ đại ca!” Cách đó không xa, Huyết La Sát cũng giật mình hét lên, trái tim vừa bình tĩnh lại một lần nữa như bị ai đó bóp chặt.

Vẻ mặt Lương Tiến ở bên cạnh cũng vô cùng nghiêm trọng, đương nhiên là anh ta cũng cảm nhận được khí tức của Chiến tông.

Rất hiển nhiên là Môn chủ của Luyện Ngục Môn đã tới rồi!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận