Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu - Chương 177: Có mạnh thì mạnh đến cỡ nào

Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu Chương 177: Có mạnh thì mạnh đến cỡ nào
“Không thể bất cẩn!”

Người đàn ông tuấn tú trầm giọng mở miệng.

“Nước Đại Hạ tàng lòng ngọa hổ, ai biết anh ta có an bài cường giả bảo hộ bên cạnh đứa trẻ hay không.”

“Có mạnh đi chăng nữa thì có thể mạnh tới cỡ nào cơ chứ!”

Dáng vẻ người đàn ông khinh thường.

“Từ tình báo của chúng ta thì toàn bộ Đông Khởi, ngoại trừ anh ta thì cũng chỉ có hai gã chiến thần!”

Trước tiên không nói hai người kia có nguyện ý làm vệ sĩ cho đứa trẻ kia hay không, cho dù một trong số đó ở trong công viên thì mấy người chúng ta vẫn có thể thoải mái…”

“Được rồi, môn chủ đã nói rồi, hành động lần này sẽ không có chút sai lầm nào cả, chỉ cho phép thành công không được phép thất bại!”

Người đàn ông tuấn tú trầm giọng ngắt lời anh ta.

“Tất cả lấy lại tinh thần cho tôi, không được phép có ý nghĩ khinh thường đối phương!”

“Tuân mệnh!”

Năm người đàn ông đồng thời đáp lại.

“Quỷ Vương đại nhân, khi nào thì chúng ta ra tay?”

Sau khi dừng một chút thì một người đàn ông khác tiếp tục hỏi.

“Sắp tới lúc rồi, vào đi thôi!”

Người đàn ông tuấn tú nâng tay nhìn đông hồ.

“Nhận được!”

“Thật ngại quá, sợ là hôm nay các người không vào được cánh cửa này!”

Đúng lúc này, một âm thanh của đàn ông vang lên.

Sau đó liền thấy Lục Tần Nam dẫn theo bốn gã binh sĩ Ảnh Môn vững bước đi tới.

“Hửm?”

Đồng tử người đàn ông tuấn tú hơi co rụt lại: “Người nào đó?”

“Người lấy mạng của anh!”

Lục Tần Nam thản nhiên đáp lại.

“Chỉ bằng anh?”

Người đàn ông tuấn tú hừ lạnh: “Anh có biết tôi là ai hay không?”

“Anh nói xem?”

Lục Tần Nam mở miệng.

“Người ở Thế giới Ám Vực các người có trí nhớ thật ngắn, đã sớm nói cho các người là nước Đại Hạ không phải là nơi mà các người có thể đặt chân đến, sao các người lại không tin tưởng cơ chứ!”

“Hửm?”

Hiển nhiên người đàn ông tuấn tú không nghĩ tới Lục Tần Nam lại đoán ra lai lịch của bản thân.

“Vô liêm sỉ, xem ra anh là tới tìm chết!”

Một gã chiến thần trong đó tức giận hét lớn: “Một khi đã như vậy thì tôi sẽ thành toàn cho anh!”

Sau khi nói xong, giơ tay xông về phía Lục Tần nam.

“Ngu dốt!”

Lục Tần Nam đứng yên tại chỗ, tùy ý giơ tay lên, một cỗ kình phong tuôn ra tàn sát bừa bãi, tiếng xé gió vang lên.

Bang! Đối phương vừa vọt tới một nửa thân hình thì rất nhanh lại bay ngược ra ngoài, đạp mạnh vào một cây đại thụ bên đường rồi dừng lại.

Sau khi há miệng thở dốc, không thể nói ra một chữ, hai chân buông thõng đi đời nhà ma.

“Làm sao có thể?”

Thấy một màn như vậy, đồng tử người đàn ông tuấn tú co rút, vẻ mặt kinh hãi.

Anh ta biết thực lực thuộc hạ của bản thân, vô cùng nghiêm túc chính là cảnh giới chiến thần! Nhưng bây giờ lại bị đối phương tùy ý khoát tay là có thể giết chết! Đối phương chắc chắn chính là cường giả cảnh giới chiến tôn! Nhưng không phải nói ở Đông Khởi ngoại trừ Ngài sứ giả thì chỉ có hai gã chiến thần sao? Đây rốt cuộc là loại tình huống gì vậy chứ! Bốn gã đàn ông bên kia cũng mang vẻ mặt hoảng hốt, thân mình nhè nhẹ run lây.

“Có phải là rất ngoài ý muốn?”

Lục Tần Nam ảm đạm cười.

“Tôi còn có thể nói cho a một chuyện, tứ đại Quỷ Vương ở U Minh Môn của các người không chừng cũng chỉ còn một mình anh, những khác đều đã xuống dưới chờ anh!”

“Có ý gì?”

Đồng tử người đàn ông tuấn tú co rụt lại.

“Nghe không hiểu hay sao?’ Lục Tần nam lại cười: “Sau khi ngươi xuống thì sẽ biết!”

“Đáng chết!”

Người đàn ông tuấn tú nổi giận gầm lên: “Cùng nhau tiến lên giết anh ta!”

Vừa dứt lời, uy áp cảnh giới chiến tôn sơ kỳ phát ra từ trên người anh ta, ngay sau đó tựa như một đầu mãnh thú tàn bạo xông ra.

Hô! Hô! Hô! Hai tay đồng thời tách ra, từng quyền ẩn chứa khí thế dời núi lấp biển oanh tạc về phía Lục Tần Nam, khí thế ngập trời.

Bốn gã đàn ông cảnh giới chiến tướng khác cũng nghiến răng nghiến lợi thi triển công lực mạnh nhất của bản thân lao lên.

“Nước Đại Hạ không phải là nơi mà các người có thể làm càn, hãy ghi nhớ ở kiếp sau đi!”

Ánh mắt Lục Tần Nam nghiêm lại, giơ tay tấn công, khí thế to lớn quét ra như cơn lốc. Truyện Quân Sự

Bang! Bang! Bang! Không hề trì hoãn nhưng người đàn ông tuấn tú ở bên trong còn chưa vọt tới trước mặt Lục Tần Nam thì đã như chiếc lá rụng mùa thu mà bay ra ngoài.

Còn bay ra xa tới mấy chục thước rồi mới dừng lại, bốn gã đàn ông cảnh giới chiến tướng kia đã không còn hơi thở.

Tình huống của người đàn ông tuấn tú thì khá hơn một chút, sau khi dừng lại vẫn còn lại một chút hơi thở.

“Làm… Làm sao có thể… Anh vậy mà đã đột phá chiến tôn viên mãn…”

Mở miệng nói một câu, con ngươi nhanh chóng tan rã, cả người run rẩy vài cái rồi không còn động tĩnh gì nữa.

Ngay một khác sắp chết kia, trong lòng anh ta còn âm thầm cầu nguyện, hy vọng hai vị môn chủ đừng có tới đây.

Nếu không thì sau hôm nay e là Thế giới Ám Vực không còn có U Minh Môn nữa! “Dọn dẹp đi!”

Lục Tần Nam nhìn về bốn gã binh sĩ Ảnh Môn phía sau mở miệng nói.

“Tuân mệnh!”

Bốn người đồng thời gật đầu.

… Ngay lúc bốn gã Quỷ Vương của U Minh Môn bị tập kích.

Thân ảnh Lăng Túc Nhiên xuất hiện trên một mảnh đất trống ở phía Đông thành phố, từ trên người lấy ra một điếu thuốc lá châm lên rồi ngồi xuống một băng ghế dài.

Bùm! Bùm! Bùm! Chỉ trong chốc lát, một tiếng bước chân vang lên, chỉ thấy Viên Hoan bước nhanh tới.

“Ngài sứ giả, vừa lấy được tin tức, hai gã môn chủ của U Minh Môn đã tiến vào thành phố Đông Khởi.”

Sau khi đi tới trước mặt Lăng Túc Nhiên, Viên Hoan cung kính mở miệng.

“Cuối cùng cũng tới rồi, chờ bọn họ thật lâu!”

Khóe miệng Lắng Túc Nhiên giương lên: “Tình huống của mấy người Lục Tần Nam như thế nào rồi?”

Lúc nói chuyện đồng thời lấy điện thoại di động ra gửi cho Huyết La Sát một tin nhắn, nội dung chỉ có một chữ: “Giết!”

“Tôi vừa gọi điện thoại cho họ, đều đã giải quyết xong!”

Viên Hoan đáp lại.

“Tốt lắm!”

Lăng Túc Nhiên rít một hơi thuốc lá rồi vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh: “Ngồi đi!”

“Không dám!”

Viên Hoan cung kính đáp lại.

Từ lúc quyết định đi theo Lăng Túc Nhiên thì quan niệm cấp bậc của anh ta cũng đã hình thành, quân thần sao lại có thể cùng ngồi cùng ăn được chứ! Nhìn khắp lãnh thổ này, người có thể cùng ngồi cùng ăn với Ngài sứ giả cũng không có được mấy người! “Không cần câu nệ như vậy, ở chỗ của tôi không phân biệt cấp bậc cao thấp, chỉ có huynh đệ kề vai chiến đấu!”

Lăng Túc Nhiên lại cười.

“Tạ ơn Ngài sứ giả!”

Viên Hoan lại khom người: “Thuộc hạ đứng được rồi!”

“Vậy thì tùy anh!”

Lăng Túc Nhiên ảm đạm cười rồi nói tiếp: “Chờ xử lý xong chuyện của U Minh Môn thì tìm chút thời gian chúng ta đi Thủ đô một chuyến!”

Bụp! Viên Hoan quỳ xuống, cung kính mở miệng: “Viên Hoan thay lão môn chủ cảm tạ Ngài sứ giả!”

“Đứng lên rồi nói!”

Lăng Túc Nhiên nâng nâng tay: “Tôi có chuyện khác giao cho anh làm!”

“Mời Ngài sứ giả phân phó!”

Viên Hoan đứng dậy đáp lại.

“Anh là người cũ của Ảnh Môn, quen thuộc Ảnh Môn hơn tôi, hẳn là anh cũng biết rõ bên trong Ảnh Môn có vấn đề.”

Lăng Túc Nhiên híp mắt lại.

“Tuy tôi muốn năm người Phán Quan bọn họ dùng toàn lực điều tra ra u ác tính của Ảnh Môn nhưng bọn họ cũng giống tôi, mới đến Ảnh Môn hai năm, rất nhiều chuyện không biết được toàn bộ, tôi lo lắng không thể diệt trừ tận gốc vấn đề!”

“Ngài sứ giả là muốn thuộc hạ diệt trừ tận gốc?”

Đồng tử Viên Hoan hơi co rụt lại.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận