Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu - Chương 278: Nhà họ Phương giàu có

Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu Chương 278: Nhà họ Phương giàu có
"Anh ta nhất định muốn tổng giám đốc Tần cùng anh ta đi ăn một bữa tối thì mới chịu ký hợp đồng, tổng giám đốc Tần không đồng ý, cho nên hợp đồng không được ký." Trương Mai nói tiếp.

“Hả?” Lăng Túc Nhiên cau mày.

“Vốn dĩ tổng giám đốc Tần không muốn để ý đến anh ta, cho nên cũng không định làm dự án này nữa.” Trương Mai hít sâu một hơi.

"Nhưng sáng nay bên đối phương đã trực tiếp tìm đến văn phòng chi nhánh của chúng ta và nói nhiều điều không hay với tổng giám đốc Tần, anh ta còn đe dọa nếu tổng giám đốc Tần không cùng anh ta đi ăn tối, anh ta sẽ khiến văn phòng chi nhánh này phải đóng cửa."

“Cô gửi cho tôi địa chỉ chi nhánh, tôi sẽ tới ngay!” Toàn thân của Lăng Túc Nhiên toát ra một luồng không khí lạnh lùng.

“Được…được ạ!” Trương Mai ngừng một chút, rồi lại bổ sung thêm một câu.

"Đại ca Lăng, tổng giám đốc Tần không cho tôi gọi điện thoại cho anh, chị ấy nói anh đang bận việc quan trọng, sợ làm phiền anh nên đừng nói với chị ấy là tôi đã nói chuyện này với anh."

“Tôi hiểu rồi!” Lăng Túc Nhiên đáp ứng rồi cúp máy.

Một phút sau, tin nhắn của Trương Mai được gửi tới.

“Đại ca, chuyện gì xảy ra?” Huyền Bàn và Phán Quan nhìn về phía Lăng Túc Nhiên.

“Ha ha, có người chán ghét bản thân đang quá thoải mái!” Lăng Túc Nhiên thản nhiên nở nụ cười, sau đó giải thích ngắn gọn tình hình cho hai người.

“Thật sự cảm thấy cuộc sống này quá nhàm chán rồi chăng!” Phán Quan mắng lên một câu thô bạo.

“Không biết trong não của đám con cháu nhà giàu này nhét gì trong đầu cả ngày nữa!” Huyền Bàn nói không nên lời.

“Được rồi, Phán Quan, cậu trở về Ảnh Môn, tôi sẽ đi Thân Khởi cùng với Huyền Bàn một chuyến.” Lăng Túc Nhiên lại lần nữa thản nhiên lên tiếng.

“Đại ca, để tôi đi cùng anh!” Phán Quan nói.

"Không cần, Thân Khởi thuộc khu trung tâm, có việc gì thì tôi sẽ thông báo cho Thương Lang.” Lăng Túc Nhiên xua tay: "Cậu rời khỏi Đông Châu cũng hơn nửa tháng rồi, trở về Ảnh Môn xử lý công chuyện đi.”

“Vậy cũng được!” Phán Quan trả lời.

Năm giờ chiều.

Sau khi Lăng Túc Nhiên và Huyền Bàn ra khỏi sân bay Thân Khởi, họ liền bắt một chiếc taxi đến địa chỉ chi nhánh của tập đoàn Thịnh Nghiên.

Thân Khởi là một trong những thị trấn quan trọng của khu trung tâm, tổng dân số hơn mười triệu người, có vị trí trọng yếu ở khu trung tâm, chỉ đứng sau thủ phủ của khu trung là Thiên Khởi.

Ngay khi Lăng Túc Nhiên và Huyền Bàn đang trên đường đi, thì có hai chiếc xe dừng ở tầng dưới tại công ty chi nhánh Thân Khởi của tập đoàn Thịnh Nghiêm.

Một trong số đó là chiếc Lamborghini mui trần trị giá hơn ba mươi tỷ, chiếc còn lại là của thương vụ Mercedes-Benz.

Sau đó, có năm người bước xuống khỏi chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz, dẫn đầu là một lão giả khoảng sáu mươi tuổi, theo sau là bốn người đàn ông mặc đồ đen.

“Cậu Ngôn!” Mấy người đi tới trên xe Lamborghini, cúi đầu nói với người đàn ông ngồi trên ghế lái.

“Các người đã đặt nhà hàng theo lời dặn của tôi chưa?” Cậu ấm tên Phương Trung Ngôn châm một điếu xì gà và hít một ngụm.

"Báo cáo cậu Ngôn, mọi việc đã sắp xếp xong xuôi, bên phía nhà hàng đã đuổi đi hết rồi, ngoại trừ người phục vụ, đêm nay sẽ không có người đến quấy rầy nhã hứng của cậu Ngôn đâu ạ.” Lão giả cung kính đáp.

“Tốt lắm!” Phương Trung Ngôn hít một ngụm xì gà và gật đầu.

"Cậu Ngôn, như tôi đã nói, tại sao lại lãng phí nhiều sức lực như vậy? Để tôi trực tiếp kêu người trói người phụ nữ đó lại, sau đó mang đến phòng cho cậu Ngôn là được rồi.” Một tên đầu đinh trong đám đó lên tiếng.

"Thô bạo! Cậu cho rằng đó là một cô gái mại dâm sao?” Phương Trung Ngôn trừng mắt nhìn anh ta.

"Một người đẹp cực phẩm như cô ta, nhất định phải bằng lòng cởi quần áo mới có cảm giác thành tựu!"

“Cậu Ngôn dạy bảo đúng, là tôi quá nông cạn.” Khóe miệng của người đàn ông đầu đinh hơi co giật đáp lại.

Trong lòng bỗng nhiên không nói lên lời, từ khi nào mà cậu Ngôn lại trở nên lịch thiệp như vậy?

Nếu nhớ không lầm, thì tháng trước anh ta còn sai mình trói hai ngôi sao hạng hai không nghe lời mà. Hai người phụ nữ đó vẫn đang nằm trong bệnh viện đến tận bây giờ đó!

“Cậu Ngôn, cô ta ra rồi!” Một lúc sau, lão giả nhìn về phía cửa của tòa nhà văn phòng và nói.

“Chậc chậc chậc, sao có thể có một người đẹp đến như vậy, lây cô ta ra so sánh thì ngay cả những ngôi sao hạng nhất cũng phải gạt sang một bên!” Yết hầu của Phương Trung Ngôn không khỏi vặn vẹo khi nhìn dáng vẻ yêu kiều kia.

“Người phụ nữ này quả thực rất xinh đẹp, ngay cả người đẹp nhất Thân Khởi cũng kém cô ta một chút!” Người đàn ông đầu đinh lại liếm đôi môi khô khốc của mình và thốt lên.

“Cái con người thô bạo này, thì có thể thưởng thức cái gì chứ!” Phương Trung Ngôn đáp một câu, sau đó đẩy cửa xuống xe, mấy lão giả cũng vội vàng theo sau.

“Tổng giám đốc Tần, chào cô, tan sở rồi đấy à!” Anh ta vội vàng đi đến trước mặt Tần Nhã Khiết và nói.

“Sao anh lại tới nữa rồi!” Trương Mai nhíu mày: “Tổng giám đốc Tần của chúng tôi sẽ không ăn cơm với anh đâu, anh mau dập tắt cái suy nghĩ này đi!”

“Con mẹ nó, cô còn không câm miệng, thì tôi sẽ khiến cô mãi mãi không thể nói chuyện được!” Người đàn ông đầu đinh tức giận quát to.

"Anh..." Trương Mai lớn tiếng nói.

“Trương Mai!” Tần Nhã Khiết ngăn lại, sau đó nhìn về phía Phương Trung Ngôn, lạnh giọng nói.

"Cậu Ngôn, tôi chính thức thông báo với anh rằng công ty chúng tôi đã quyết định không thực hiện dự án đó, cũng sẽ không có mối quan hệ hợp tác nào giữa chúng ta trong tương lai, xin anh sau này đừng làm phiền tôi một lần nữa.”

“Ha ha, tổng giám đốc Tần, hôm nay tôi không ở đây để bàn chuyện hợp tác với cô, tôi tới đây để mời cô ăn tối!” Phương Trung Ngôn thản nhiên nở nụ cười.

“Tôi nhắc lại, tôi đã kết hôn rồi, sẽ không bao giờ đi ăn tối một mình với người đàn ông xa lạ!” Tần Nhã Khiết nhíu mày: “Hơn nữa, lát nữa tôi sẽ về Đông Khởi, nên không có thời gian ăn cơm cùng anh!”

“Ha ha, tổng giám đốc Tần, có lẽ cô vẫn chưa xác nhận rõ một chuyện.” Phương Trung Ngôn lại cười.

"Nếu không có sự đồng ý của tôi, cô rất khó rời khỏi Thân Khởi, dù đi máy bay, tàu hỏa hay tự mình lái xe, đều giống nhau cả!"

“Anh đúng là đồ khốn nạn, nếu anh còn như thế, chúng tôi sẽ gọi cảnh sát!” Trương Mai lại nói.

Bốp!

Cô ấy còn chưa nói dứt câu, người đàn ông đầu đinh kia đã tiến lên hai bước, tát cho cô ấy một cái tát, Trương Mai bị đánh ngã xuống đất ngay lập tức.

"Con mẹ nó, cô có nghe tôi nói vừa rồi nói gì không hả? Cô còn muốn gọi cảnh sát, có cần tôi cho cô số cá nhân của người phụ trách không?"

“Sao anh lại đánh người!” Tần Nhã Khiết đỡ Trương Mai dậy, lại nhìn Phương Trung Ngôn: “Tôi khuyên anh đừng có quá đáng, nếu không anh nhất định phải hối hận!”

“Ha ha, phải vậy không?” Phương Trung Ngôn lại hút một ngụm xì gà: “Tôi lớn từng này rồi, cũng chưa có mấy chuyện khiến tôi đây phải hối hận đấy, ngược lại tôi lại muốn xem thử tổng giám đốc Tần làm thế nào để khiến tôi phải hối hận.”

“Đừng tưởng rằng nhà họ Phương của các người có thể hô mưa gọi gió ở Thân Khởi, nếu như xảy ra chuyện lớn, thì nhà họ Phương của các người cũng không bảo vệ nổi anh đâu!” Tần Nhã Khiết hít sâu một hơi.

Bóng dáng của Lăng Túc Nhiên không khỏi hiện lên trong đầu, cô tin tưởng chồng mình thật sự có khả năng đó!

"Ha ha ha..." Phương Trung Ngôn và một số tùy tùng cùng nhau bật cười.

“Tôi nói này, người đẹp này thật sự hài hước!” Người đàn ông đầu đinh vừa bật cười thật to vừa nói.

"Cô có biết nhà họ Phương ở Thân Khởi có ý nghĩa gì không? Nếu cô không biết, thì tôi khuyên cô nên tìm hiểu kỹ trước khi nói những điều như thế này với cậu Ngôn."

"Tôi không cần thiết phải tìm hiểu gì cả, nếu các người cứ khăng khăng cố chấp như thế thì tùy các người!” Tần Nhã Khiết nắm lấy tay Trương Mai nói xong: "Trương Mai, đi thôi!"

“Tôi đã nói rồi, các người không được đi đâu nếu không có sự đồng ý của tôi!” Phương Trung Ngôn bước lên hai bước chặn ngay trước mặt hai người.

Anh ta hơi ngập ngừng một hồi rồi tiếp tục nói: "Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi khuyên cô tốt nhất là đừng ép tôi phải dùng đến sức mạnh!”

“Tránh ra!” Tần Nhã Khiết lại hít một hơi thật rồi rồi vòng qua phía bên cạnh.

“Cô đúng là kiểu người rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!” Sự kiên nhẫn của Phương Trung Ngôn kiên dường như đã cạn kiệt, quay đầu sang phía người đàn ông đầu đinh nói với giọng điệu vô cùng nghiêm trọng: “Nếu tổng giám đốc Tần đã không nhận lấy vinh dự này, thì các người liền giúp cô ta đi!"

“Được ạ!” Dường như người đàn ông đầu đinh đã kìm nén quá lâu rồi.

Sau khi lớn tiếng đáp lại, anh ta bước nhanh tới chỗ Tần Nhã Khiết, vươn tay nắm lấy Tần Nhã Khiết.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận