Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu - Chương 178: Chết cũng không từ

Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu Chương 178: Chết cũng không từ
“Có tự tin không?”

Lăng Túc Nhiên hỏi.

“Chỉ cần Ngài sứ giả quyết tâm thì thuộc hạ nhất định sẽ toàn lực ứng phó, không chết không từ!”

Viên Hoan mạnh mẽ gật đầu.

“Được!”

Lăng Túc Nhiên gật đầu: “Chờ sau khi từ Thủ đô trở về, anh toàn lực xử lý chuyện này, tôi cho anh thời gian ba tháng, nhất định phải làm cho Ảnh Môn trong suốt thấy được đáy!”

“Cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Viên hoan cúi người đáp lại.

“Hửm?”

Thanh âm của anh vẫn chưa dứt, đồng tử hơi co rụt lại.

Anh cảm nhận được hai cỗ uy áp cực kì khủng bố đang quét về phía này.

“Ha ha, đến cũng thật nhanh!”

Lăng Túc Nhiên cười nhạt đứng lên.

Hô! Hô! Chỉ trong chốc lát, hai đạo tàn ảnh như quỷ mị xuất hiện cách hai người chừng trăm mét, một cao một thấp.

Người đàn ông vóc dáng cao lớn thoạt nhìn không tới bốn mươi tuổi, hai tay như da bí, làn da nõn nà, ngũ quan còn tinh xảo hơn cả phụ nữ.

Đây là một người đàn ông rất đẹp! Người đàn ông bên cạnh anh ta ngũ quan thô ráp, mày rậm mắt to, lưng hùm vai gấu, trên vai vác một thanh đao lớn, trên người còn có một cỗ huyết khí nồng đậm.

Tình huống giống như báo cáo của Huyết La Sát, thực lực của hai người này không hề yếu, người đàn ông xinh đẹp cư nhiên lại là cảnh giới chiến tôn viên mãn, người kia cũng sắp đột phá chiến tôn đỉnh phong.

“Đã sớm nghe nói Ngài sứ giả của nước Đại Hạ là mỹ nam khí độ bất phàm, hôm nà vừa thấy quả nhiên không phải là giả!”

Người đàn ông ông có vóc dáng cao lớn có danh xưng U Mộng thư sinh là môn chủ của U Minh Môn.

“Ha ha, phải không?”

Lăng Túc Nhiên cười nhạt.

“Nhưng anh cũng thật làm cho tôi ngoài ý muốn, không nghĩ tới môn chủ của U Minh Môn lại là một người đàn ông xinh đẹp như vậy!”

“Anh nói cái gì?”

Phó môn chủ U Minh Môn nhướng mày.

“Ha ha, không có gì!”

U Mộng thư sinh ngăn lại rồi cười cười, ánh mắt nhìn lướt qua Viên Hoan.

“ngài sứ giả, hình như tôi đã xem nhẹ người bên cạnh anh, không nghĩ tới ở Đông Khởi ngoài anh ra lại còn có một tên chiến tôn.”

“Xem ra hệ thống tình báo của chúng tôi đã xảy ra vấn đề lớn!”

“Sợ sao?”

Lăng Túc Nhiên cười nhạt.

“Ngài sứ giả cứ đùa!”

U Mộng thư sinh cũng cười cười nói sang chuyện khác: “Ngài sứ giả, chắc hẳn là anh biết tại sao tôi đến lần này chứ?”

“Tôi thật sự không biết, không bằng anh nói cho tôi biết đi?”

Lăng Túc Nhiên thản nhiên đáp lại.

“Loại người như Quỷ Huyết Ma Vương anh còn giết được, kỳ thật cũng không mang được phiền toái gì đến cho anh.”

U Mộng thư sinh tiếp tục nói.

“Nhưng anh ngàn không nên vạn không nên chính là giết sứ giả Ám Vực.

Hôm nay, cho dù U Minh Môn ta không đến thì vẫn có người của thế lực khác đến!”

“Quyền uy của Ám Vực Thánh điện là tuyệt đối không cho phép người khác khiêu khích, cho nên anh đã phạm vào một sai lầm vô cùng to lớn!”

“Phải không?”

Lăng Túc Nhiên hít một hơi thuốc lá: “Vậy anh có biết anh đã phạm vào sai lầm gì không?”

“Có phải Ngài sứ giả muốn nói tôi không nên tiếp tục nhiệm vụ này, đặc biệt vượt qua ngàn dặm xa xôi đến nước Đại Hạ để chịu chết?”

U Mộng thư sinh cười cười đáp lại.

“Anh thật thông minh giống như trong tưởng tượng của tôi.”

Lăng Túc Nhiên rũ mắt cười nhạt.

“Ha ha, Ngài sứ giả thật hài hước!”

U Mộng thư sinh lại cười.

“Ngài sứ giả, đột nhiên tôi có một đề nghị, không biết Ngài sứ giả có thể cân nhắc một chút hay không?”

“A? Nói nghe một chút?”

“Dựa vào năng lực của Ngài sứ giả mà an phận ở nước Đại Hạ làm một người gọi là Vua vùng Tây Lưu, thật sự rất không được trọng dụng!”

U Mộng thư sinh cười nói.

“Sân khấu trên thế giới này rất lớn, lớn tới mức anh không thể tưởng tượng được, thế giới mà anh biết lúc này chỉ là một góc của núi băng!”

“Nếu Ngài sứ giả nguyện ý tới Ám Vực Thánh điện phát triển thì tôi đảm bảo, thành tựu sau này của anh chắc chắn cao hơn nhiều so với ở lại nước Đại Hạ!”

“Tôi có thể đề cử anh tiến vào đoàn trưởng lão của Ám Vực Thánh điện, chỉ có đi tới đó thì anh mới biết được thế giới này lớn tới mức nào, anh cũng biết được cường giả trên thế giới này mạnh tới mức nào!”

“Đề nghị này nghe qua thực sự không tồi!”

Khóe miệng Lăng Túc Nhiên giương lên.

“Vậy thì không biết Ngài sứ giả có cân nhắc hay không?”

U Mộng thư sinh nhìn về phía Lăng Túc Nhiên mở miệng nói.

“Anh có biết là anh nói những thứ này ra thì chứng tỏ kiến thức của anh thực sự quá hạn hẹp.”

Lăng Túc Nhiên lại mở miệng.

“Những thứ mà anh biết về nước Đại Hạ chỉ sợ là một góc của tảng băng cũng không tới!”

“Nước Đại Hạ có truyền thừa mấy ngàn năm, trong lịch sử toàn cầu có gần một nửa thời gian đã lấy Đại hạ vi tôn.

Ánh sáng của Đại Hạ đã chiếu sáng từng góc trên địa cầu!”

“Mà cái anh gọi là Thế giới Ám Vực chẳng qua là con rối của một số quốc gia bụng dạ khó lường mà thôi, đối với đại hạ mà nói thì căn bản là khinh thường!”

“Nếu thực sự muốn động tới các người thì nước Đại Hạ chỉ cần lôi một chi đội ngũ ra là có thể san bằng toàn bộ Thế giới Ám Vực.”

“Nhưng bây giờ anh lại dõng dạc mời tôi đi tới Ám Vực Thánh điện làm trưởng lão, anh có biết là bản thân rất buồn cười không?”

“Ha ha, xem ra Ngài sứ giả rất có lòng tin đối với nước Đại Hạ!”

Ánh mắt U Mộng thư sinh hơi nheo lại.

“Anh nói sai rồi, không phải là tôi có lòng tin đối với nước Đại Hạ mà là Thế giới Ám Vực của các người quá mức mù quáng tự tin!”

Lăng Túc Nhiên thản nhiên đáp lại: “Rốt cuộc thì các người cũng chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng đáng thương mà thôi!”

“Đáng chết, anh nói chuyện kiểu gì vậy?”

Phó môn chủ U Minh Môn tức giận mở miệng.

“Đáng chết chính là anh!”

Viên Hoan trầm giọng đáp lại, một cỗ hơi thở không hề thua kém tuôn ra tràn ngập.

“Hửm?”

Phó môn chủ U Minh Môn quay đầu nhìn về phía Viên Hoan: “Một con kiến nho nhỏ mà dám xuất khẩu cuồng ngôn, xem ra là anh muốn chết!”

Trong lúc nói chuyện đồng thời phóng xuất ra một cỗ uy áp khủng bố, cực kỳ nhanh bao phủ về phía Viên Hoan.

Hô! Lăng Túc Nhiên tùy tiện giơ tay lên, hóa giải khí thế của đối phương không còn một mảnh, sau đó nhìn về phía đối phương thản nhiên mở miệng nói.

“Nếu anh còn nói thêm một câu vô nghĩa thì tôi sẽ tiễn anh đi xuống gặp mặt với tứ đại Quỷ Vương của các người.”

“Hửm?”

Nghe được lời này của Lang Túc Nhiên, U Mộng thư sinh khẽ nhíu mày.

“Đúng rồi, chắc hẳn là anh còn chưa biết nhỉ?”

Lăng Túc Nhiên chuyển hướng qua U Mộng thư sinh.

“Người mà U Minh Môn các người phái tới lần này, cho tới bây giờ cũng chỉ còn có hai người còn sống, những người khác đã trở thành u minh thực sự rồi.”

“Anh có ý gì?”

Vẻ mặt của U Mộng thư sinh đã không còn vân đạm phong khinh nữa.

“Lúc nãy không phải đã nói là hệ thống tình báo của các người đã xảy ra vấn đề lớn sao?”

Lăng Túc Nhiên cười cười: “Chúc mừng anh đã trả lời chính xác, tôi cho anh mười điểm!”

“Những người mà anh mang tới lần này, ngoại trừ hai người ra thì tất cả đều đã bị người của tôi giết chết rồi!”

“Hừ! Không biết xấu hổ!”

Phó môn chủ U Minh Môn hừ lạnh: “Một cái Đông Khởi nho nhỏ, ngoại trừ anh thì còn có ai có thể giết được tứ đại Quỷ Vương bọn họ chứ!”

“Không tin sao?”

Khóe miệng Lăng Túc Nhiên giương lên: “Rất nhanh thôi thì anh cũng sẽ tin tưởng!”

Hô! Hô! Hô! Ngay lúc Lăng Túc Nhiên vừa dứt lời, một đoàn bóng đen từ mặt cỏ bay lại đây.

Sau đó đều dừng lại ở xung quanh cách bốn người không xa, phát ra một trận thanh âm nặng nề.

Bóng đen này chính là những người được tứ đại Quỷ Vương dẫn dắt.

Đều không ngoại lệ, tất cả sớm đã chết đến không thể chết thêm được nữa!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận