Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu - Chương 224: Tài phiệt Sở Thị, diệt!

Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu Chương 224: Tài phiệt Sở Thị, diệt!
“Sao… sao cậu lại có thể mạnh như thế..”

Sở Quân đứng nguyên tại chỗ, sau khi khó khăn mở miệng nói ra mấy chữ, một tơ máu kéo dài từ giữa chân mày kéo đến phần eo.

“Ầm! Ầm!”

Ngay sau đó, hai nửa thân thể lần lượt ngã trên đất, máu thịt be bét.

Thấy cảnh này, trong mắt các binh sĩ Ảnh Môn và Huyết Vệ đều hiện lên từng trận cuồng nhiệt.

Đây, chính là tín ngưỡng trong lòng bọn họ, một kì tài Kỳ Lần ngàn năm khó gặp!

Có thể đi theo bên cạnh một nhân vật tuyệt thế như vậy, quả thật là có phúc ba đời!

“Cha!”

Trong quảng trường trung tâm khu nhà, Sở Hành co quắp trên đất, phát ra một âm thanh xé ruột xe gan, trên mặt là tuyện vọng vô tận.

“Đại ca!” Cùng lúc đó, Lục Tần Nam dẫn người đi đến trước mặt.

“Ừ!” Lăng Túc nhiên khẽ gật đầu, nhìn lướt qua Sở Hành và Quốc Công của Thiên Âm Quốc, sau đó trầm giọng mở miệng: “Chém!”

“Đừng mà…” Hai người sợ mất mật.

“Vù! Vù!”

Thanh Long và Dạ Cơ không nói nhiều thêm nữa, thân hình hai người lần lượt lóe lên, cổ tay khẽ đảo, đao mang chợt hiện.

“Phụt! Phụt!”

Một khắc sau, đầu của Sở Hành và Quốc Công nước Thiên Âm đồng thời bay lên tận trời

Từ đó về sau.

Tài phiệt Sở Thị đã triệt để bị xóa tên khỏi danh sách những gia đình tài phiệt của nước Đại Hạ.

Một tiếng sau.

Bóng dáng Lăng Túc nhiên xuất hiện ở sân bay của Trịnh Thạc.

Trên bãi đáp máy bay, ngoại trừ ba ngàn binh sĩ Ảnh Môn cùng các Huyết Vệ quân được Lục Tần Nam dẫn đầu ra, thì còn có các nhân viên nòng cốt của các bộ các ngành khác, Tạ Vân Hàn và Hạ Vân Bác cũng thình lình xuất hiện.

“Tạ Sở, Hạ Tư, thật ngại quá, gây thêm phiền phức cho hai người rồi!” Lăng Túc Nhiên nhìn về phía Tạ Vân Hàn, cươi nhạt một tiếng.

“Lăng Soái quá lời rồi!” Tạ Vân Hàn và Hạ Vân Bác nhanh chóng khom người đáp lời.

“Lần sau có thời gian đi Tây Lưu, tôi sẽ chuẩn bị rượu ngon tiếp đãi hai vị!” Lang7 Túc Nhiên lại cười một tiếng.

“Cảm tạ Lăng Soái!” Hai người run rẩy cả người, lại cúi chào lần nữa.

Tây Lưu, chỗ đó, nếu không có việc gì thì tốt nhất đừng nên đi!

Nếu như bị mấy trăm ngàn chiến đội Huyết Ảnh biết lần trước bọn họ dẫn người nửa đường chặn Lăng Soái, còn không biết là có về được hay không nữa!

“Phó Đốc Soái Trịnh, quấy rầy rồi!” Lăng Túc Nhiên lại nhin về phía Trịnh Thạc.

“Lăng Soái khách sáo rồi!” Ánh mắt Trịnh Thạc nhìn về phía Lăng Túc Nhiên tràn đầy kính nể.

“Khi về nhớ nói với Lương Soái rằng có thời gian thì đi Tây Lưu một chút, phong cảnh bên kia đẹp hơn Bắc Lưu đấy!” Lăng Túc Nhiên cười nói.

“Thuộc hạ nhất định chuyển lời!” Trịnh Thạc khom người đáp lời.

“Các vị, quấy rầy rồi!” Lăng Túc Nhiên nhìn về phía các thành viên nòng cốt của các bộ các ngành, nói xong thì xoay người lên máy bay.

“Cung tiễn Lăng Soái!” Mọi người đồng thời hô to.

Tảng đá trong lòng tất cả mọi người xem như đã được tháo xuống, đồng thời thở ra một hơi.

Bọn họ thật sự lo lắng Lăng Soái lần này không chỉ muốn đối phó với tài phiệt Sở Thị, nhưng nhà tài phiệt khác có liên quan đều sẽ gặp nạn theo.

Bởi vì như thế thì sẽ thật sự là chuyện lớn, mấy đại tài phiệt của thủ đô có quan hệ rắc rối phức tạp với các nơi, diệt đi một nhà, cũng không đến mức gây nên biến động quá lớn.

Nhưng nếu đồng thời diệt đi vài nhà, thì đó cũng không phải là chuyện đùa, sẽ liên lụy toàn bộ Đại Hạ thương gân động cốt.

“Oành!”

Năm phút sau, máy bay chiến đấu bay thẳng lên trời, bay về phía Đông Khởi.

Sau đó, Viên Uy dẫn đầu Huyết Vệ đợi, leo lên một chiếc máy bay quân dụng khác, bay trở về Tây Lưu.

Hai người Lục Tần Nam và Thanh Long thì ở lại, hai người họ còn chưa xử lý xong chuyện gia phòng, hai người chào hỏi Trịnh Thạc sau đó rời đi cùng các binh sĩ Ảnh Môn.

Chuyện tài phiệt Sở Thị bị diệt, ngay lập tức lan truyền khắp các nơi trong nước, cả nước trên dưới đều xôn xao.

Gia đình tài phiệt truyền thừa mấy trăm năm, lại bị lật đổ, tin tức này thực sự quá mức rung động, đến cùng là ai có năng lực lớn đến như thế!

Khi nghe nói là Vua vùng Tây Cảnh động tay, tất cả mọi người đều bình thường trở lại, năng lực của Vua vùng Tây Cảnh, muốn lật đổ một nhà tài phiêt, thật sự là chuyện dễ như trở bàn tay!

Sau cơn chấn động, mọi người lần lượt thăm dò được nguồn cơn sự việc đã xảy ra, khiến cho Vua vùng Tây Cảnh tức giận đến như thế.

Chân tướng sự việc được nổi lên mặt nước, tuyệt đại đa số người đều đã quay đầu tán tưởng, đồng thời cũng lôi tổ tông mười tám đời của Sở Thị ra thăm hỏi mấy lần, lại còn dám cấu kết với kẻ địch ám sát Kỳ Lân của quốc gia, thật đúng là chết chưa hết tội!

Mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu, Phiệt Chủ của các nhà tài phiệt khác ở thủ đô, sau khi xác nhận được Lăng Túc Nhiên đã rời khỏi thủ đô, lúc này đã tụ họp lại với nhau.

Bọn họ vô cùng rõ ràng, Lăng Túc Nhiên lật đổ Sở Thị một cách nghênh ngang như thế, hiển nhiên là đang cảnh cáo bọn họ.

Nhưng người của nhà tài phiệt, trời sinh có cảm giác ưu việt cao cao tại thượng, xem thường chúng sinh, hiển nhiên sẽ không vì chuyện của tài phiệt Sở Thị mà kiêng kị Lăng Túc Nhiên.

Tụ lại cùng một chỗ, đương nhiên không phải vì để thảo luận chuyện phòng thủ bị động như thế nào, mà là chủ động xuất kích như thế nào

Trưa hôm đó.

Nam Lưu của nước Đại Hạ, nghênh đón một nhân vật nặng kí.

Chỉ huy tối cao của Chiến bộ, Mục Kỳ Thiên!

Thời gian ông ta và Lăng Túc Nhiên đến thủ đô vừa vặn lệch nhau, lúc Lăng Túc Nhiên đến thủ đô thì cũng là lúc ông ta lên máy bay chiến đấu bay đến Nam Lưu.

Mục Kỳ Thiên chỉ ở Nam Lưu không đến một tiếng đồng hồ đã trở về, trên đường về, ngoại trừ những nhân viên theo bên cạnh, còn nhiều thêm một người.

Phó Đốc Soái Nam Lưu, Trương Mão!

Sau đó, một tin tức được truyền ra từ Chiến bộ của nước Đại Hạ.

Phó Đốc Soái Nam Lưu bị cách chức điều tra, toàn bộ Đội trưởng của Tứ Đại Quân rời khỏi cương vị vốn có, Đốc Soái khu Nam Lưu về thủ đô báo cáo công tác, nghe nói bị đoàn trưởng lão của Chiến bộ hung hăng dạy dỗ một ngày một đêm!

Về phần dưới trướng các Đội trưởng quân đoàn có ai bị phán quyết hay không, thì không có tin tức truyền ra.

Có điều, loại chuyện này, người sáng suốt nhìn vào đều hiểu được, một chuyện quan trọng như thế, không xử quyết một nhóm người thì chắc chắn sẽ không ngừng lại, cũng không có cách nào ăn nói với Lăng Soái.

Vào ban đêm.

Đông Khởi, biệt thự Hà Cảnh, trong đại sảnh.

“Lão đại, bên phía Chiến bộ, xem ra là vẫn có chỗ lo lắng!” Phán Quan ngữ phí tức giận bất bình nhìn về phía Lăng Túc Nhiên, lên tiếng: “Chuyện lớn như thế, Đốc Soái khu Nam Lưu chỉ bị dạy dỗ miệng một trận, phó Đốc Soái cũng chỉ bị cách chức điều tra xử lí!”

“Bọn họ làm như thế mà cũng không thấy ngại!”

“Theo tôi được biết, Đốc Soái khu Nam Lưu hẳn là họ Đàm nhỉ?” Hắc Công ở một bên lên tiếng: “Đoán không sai, ông ta hẳn là người của tại phiệt Đàm Thị nhỉ?”

“Hừ! Tài phiệt thì không tầm thường à!” Phán Quan hừ lạnh một tiếng: “Theo ý tôi, hai vị chính phó của Nam Lưu, cũng nên chém, nếu như tài phiệt sau lưng bọn họ không phục, thì cùng diệt luôn!”

“Khụ!”

Hắc Công bị sặc nước bọt một chút, bình ổn cảm xúc, sau đó lên tiếng nói.

“Chuyện lần này, Chiến bộ đã điều tra rõ, là một vị phó tướng dưới trướng Trương Mão thông đồng cùng tài phiệt Sở Thị, hai vị chính phó Đốc Soái chỉ bị chịu tội lãnh đạo không có cách quản giáo mà thôi, rất khó chịu tội chết!”

“Hừ!” Phán Quan lại hừ lạnh lần nữa: “Có quỷ mới tin đấy! Cách vứt xe giữ xe, ai lại không biết làm chứ!”

“Mặt khác, bốn lão già nửa bước Chiến Tông sáng hôm nay đi tập kích Lục lão đại khẳng định là người của các nhà tài phiệt khác!”

“Được rồi, việc này ngừng ở đây đi, không cần bàn lại nữa!” Lăng Túc Nhiên đặt chén trà trong tay xuống, nhàn nhạt mở miệng.

Với anh mà nói, mục đích của việc này đã đạt được, về chuyện của hai vị chính phó Đốc Soái của Nam Lưu, không nằm trong phạm vi lo lắng của anh!

Mà những nhà tài phiệt khác, đương nhiên muốn động, nhưng không phải hiện tại, việc này cần thời gian và thời cơ.

Tiếp sau đó, anh nhìn về phía Huyền Bàn: “Trong những thứ dược liệu mà Thiên Âm Quốc đưa đến lần này, hẳn là có không ít đồ tốt, anh đừng lãng phí!”

“Hề hề, đại ca cứ yên tâm, tuyệt đối tận dụng triệt để!” Huyền Bàn nhếch miệng cười một tiếng: “Cho tôi một tháng, tôi đưa món quà lớn cho đại ca!”

“Được!” Lăng Túc Nhiên cười gật đầu, nói: “Nếu như không thành công, anh ngoan ngoãn về Huyền Môn bế quan cho tôi!”

“Tuyệt đối đừng mà!” Huyền Bàn giật cả mình, nhanh chóng vỗ ngực cam đoan: “Nhất định sẽ không làm đại ca thất vọng!”

“Chờ tin tức tốt của anh!” Lăng Túc Nhiên lại cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Viên Hoan.

“Hắc Công, chuyện lần trước tôi nói cho anh, có thể bắt đầu được rồi, từ ngày mai, toàn bộ người trong Chấp Pháp Đường của Ảnh Môn đều sẽ do anh quản lí, khu phía Đông có thể không cần để ý đến, quan trọng là bốn khu vực còn lại!”

“Nhận lệnh!” Hắc Công trịnh trọng trả lời: “Nhất định sẽ không phụ lòng kì vọng của Đốc Soái!”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận