Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu - Chương 83: Thời Gian Một Tháng

Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu Chương 83: Thời Gian Một Tháng
“Lăng Soái, anh có biện pháp gì không?” Lạc Bảo Vũ hỏi.

“Thương thế rất nghiêm trọng.” Lăng Túc Nhiên không phủ định.

“Ngũ tạng hao tổn, kinh mạch tắc nghẽn, thậm chí khí hải cũng có tổn thương nhất định, có thể kiên trì đến bây giờ đã xem như kỳ tích rồi!”

Sau khi nói xong, lại quay sang nhìn Huyết La Sát: “Trước đó có người trị liệu thương tổn cho cô chưa?”

“Nghe Lăng Soái nói vậy thì hôm trước có một vị ngự y ở Thủ đô xem qua.” Huyết La Sát đáp.

“Khó trách!” Lăng Túc Nhiên gật đầu.

“Tuy người đó đã khống chế không để lục phủ ngũ tạng của cô tiếp tục chuyển biến xấu, nhưng ở một khía cạnh khác mà nói thì khiến tình trạng kinh mạch của cô càng nặng thêm, hại nhiều hơn lợi.”

“Ngự y cũng đề cập đến việc này với tôi, nhưng lần đó không còn biện pháp nào khác.” Huyết La Sát đáp.

“Được rồi, cô nằm xuống ghế sô pha đi, tôi châm cứu cho cô.” Lăng Túc Nhiên nói.

“Cảm ơn Lăng Soái!” Huyết La Sát gật đầu rồi đến ghế sô pha nằm xuống.

Sau đó, Lăng Túc Nhiên lấy ngân châm ra bắt đầu thi châm cho Huyết La Sát. Chín cây ngân châm như có linh tính, lần lượt rời khỏi tay Lăng Túc Nhiên đâm vào chín huyệt vị quan trọng trên người Huyết La Sát.

Thủ pháp của Lăng Túc Nhiên khiến ba người Lạc Bảo Vũ hít một hơi thật sâu, trên mặt đầy kinh hãi.

Dùng khí điều khiển châm?

Vậy mà Lăng Soái lại sử dụng công pháp châm cứu trong truyền thuyết này.

Ba người bắt đầu tin tưởng lời nói của Lục Tần Nam, y đạo của Lăng Soái còn mạnh hơn cả võ đạo. Không hổ là đứa con được trời ưu ái!

“Ừm…” Khi chín cây châm trở về vị trí cũ, mặt Huyết La Sát hiện lên vẻ đau đớn. Hai tay nắm chặt, toàn thân run nhè nhẹ, chỉ trong chốc lát mồ hôi lạnh thấm ướt vạt áo, phong cảnh tuyệt đẹp như ẩn như hiện.

Ba người Lạc Bảo Vũ vội vàng nhìn sang hướng khác.

“Kiên nhẫn một chút, rất nhanh sẽ ổn thôi.” Tiếng Lăng Túc Nhiên vang lên, anh đặt tay trên phần bụng của Huyết La Sát, một luồng chân khí chí cương chí dương lập tức rót vào cơ thể của cô ta, sau đó khuếch tán ra kỳ kinh bát mạch.

“Ừm…” Huyết La Sát rên rỉ, tần suất run rẩy càng tăng, gân xanh trên trán nổi lên, ngón tay bấu vào ghế sô pha tạo ra vài vết rách.

Phụt!



Giằng co ước chừng một phút, Huyết La Sát há miệng phun một ngụm máu tụ ra, cả người yếu ớt ngồi phịch trên ghế sô pha.

“Được rồi.” Sau đó, Lăng Túc Nhiên rút từng cây ngân châm ra: “Cô ngồi xuống vận chuyển chu thiên, tôi giúp cô khai thông kinh mạch.”

“Được.”

Huyết La Sát hít thở sâu một hơi rồi ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, bắt đầu vận công. Lăng Túc Nhiên đi về phía sau đặt tay lên huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu, đồng thời rót một luồng chân khí vào trong cơ thể Huyết La Sát.

Oành!

Mười phút sau, một luồng khí thế vô cùng cuồng bạo toát ra từ trên người Huyết La Sát, những đồ vật làm bằng gốm sứ và thủy tinh đều bị vỡ nát.

Uy áp của cảnh giới Chiến thần Đại thành bộc lộ ra! Hiển nhiên, Huyết La Sát đã khôi phục chiến lực. Lúc này, ba người Lạc Bảo Vũ có cảm giác như bị Thái Sơn đè xuống, khiến người khác hít thở không thông, bọn họ kìm lòng không được mà rùng mình.

Uy áp Chiến Thần, chỉ phần khí thế này thôi cũng đủ khiến Chiến Tướng sinh ra tuyệt vọng.

Sau một khắc, Huyết La Sát đứng lên rồi quỳ xuống trước mặt Lăng Túc Nhiên: “Lăng Soái, anh không chỉ giúp tôi chữa trị thương thế mà còn giúp tôi đột phá một cảnh giới võ đạo, ơn lớn như vậy suốt đời khó báo. Từ hôm nay trở đi, mạng của Huyết La Sát tôi chính là của Lăng Soái anh, nếu anh có bất kỳ phân phó nào thì dù là núi đao biển lửa, tôi nhất quyết không chối từ!”

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt cô ta tràn đầy cảm kích. Trước đây, cô ta cảm thấy mình không chống đỡ được bao lâu nữa, đừng nói là khôi phục tu vi, chỉ sợ cái mạng này còn khó giữ được.

Nhưng bây giờ, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cô ta không chỉ khôi phục thương thế bảy, tám phần, mà còn đột phá một đẳng cấp tu vi nữa!

Phải biết là, sau khi tiến vào cảnh giới Chiến thần, mỗi lần đột phá một cấp bậc là khó như lên trời, rất nhiều cường giả Chiến thần đều tốn vài năm, thậm chí hơn mười năm cũng không thể tăng lên một cấp bậc.

Lăng Soái không chỉ cho cô ta một sinh mạng thứ hai, mà còn tặng một món quà lớn cho cô ta nữa!

“Đứng lên đi!” Lăng Túc Nhiên khoát tay.

“Thương thế của cô cũng chưa khỏi hẳn, còn cần thêm chút thời gian. Tôi kê cho cô một phương thuốc, uống liên tục trong một tháng là được.”

“Cảm ơn Lăng Soái.” Huyết La Sát dập đầu cảm ơn rồi đứng dậy.

“Thừa dịp trong một tháng này, cô củng cố tu vi một chút.” Lăng Túc Nhiên tiếp nhận giấy bút trong tay Lạc Bảo Vũ, sau đó viết phương thuốc xuống rồi đưa cho Huyết La Sát.

“Cảnh giới Chiến thần, mỗi lần đột phá không có đường tắt, sở dĩ tôi có thể giúp cô đột phá là có liên quan đến tích lũy thường ngày của cô. Nhưng bây giờ cô chỉ có thể xem như đang ở cảnh giới Đại thành tạm thời mà thôi, cô cần phải mau chóng củng cố tu vi, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.”

“La Sát đã hiểu.” Huyết La Sát gật đầu thật mạnh.



“Được rồi, cứ như vậy đi.” Lăng Túc Nhiên khoát tay, nói.

“Cho cô thời gian một tháng, sau khi thương thế khỏi hẳn thì mau rời khỏi đây, Đông Khởi không chịu nổi vài lần công kích của Thế giới Ám Vực đâu. Tòa thành này có hơn một vạn nhân khẩu, không thể bởi vì một người mà đối mặt với nguy hiểm được.”

“La Sát tuân mệnh.” Huyết La Sát lại gật đầu.

… “Lăng Túc Nhiên, tối nay anh có rảnh không?”

Một buổi chiều nọ, Lăng Túc Nhiên đang ở nhà vui đùa cùng Nhụy Lam thì Tần Nhã Khiết gọi điện, nói.

“Có rảnh, sao vậy?” Lăng Túc Nhiên cười nói.

“Em có hai người bạn, họ biết em quay về Đông Khởi nên nhất định kéo em đi ăn cơm, nhưng lại bảo em phải mang bố của Nhụy Lam đến. Em vốn không muốn đi, nhưng quan hệ giữa em và hai người họ cũng không tệ lắm, bọn họ là một trong số ít những người bạn không có bất hòa với em trong mấy năm qua, thỉnh thoảng sẽ đến Tiêu Châu thăm em và Nhụy Lam.”

Tần Nhã Khiết dừng một chút, sau đó khó xử nói: “Nhưng mà, nếu anh không muốn đi thì em sẽ từ chối…”

“Đi chứ, sao lại không đi, bạn bè hẹn nhau, đương nhiên anh phải đi rồi.” Lăng Túc Nhiên cười ngắt lời cô.

“Cảm ơn anh.” Trên mặt Tần Nhã Khiết hiện lên vẻ vui mừng.

“Lại còn cảm ơn gì chứ.” Lăng Túc Nhiên cười rồi nhìn về phía Nhụy Lam.

“Nhụy Lam, bố và mẹ ra ngoài có chút việc, con ở nhà phải nghe lời bà ngoại và dì nhỏ nha.”

“Có phải bố mẹ đi gặp dì Chu và dì Tào không… con cũng muốn đi, con cũng muốn đi, các dì ấy rất thích con.” Nhụy Lam lớn tiếng nói.

“Nhụy Lam nghe lời, bố và mẹ sẽ nhanh chóng quay về.” Tần Nhã Khiết nói.

“Con ở nhà vui chơi một chút, đợi hôm nào đó mẹ dẫn con đi gặp hai dì nhé, được không?”

“Vậy được rồi.” Nhụy Lam vểnh môi nói.

Năm phút sau, hai người Lăng Túc Nhiên đi ô tô đến điểm hẹn.

“Lăng Túc Nhiên, chuyện biệt thự em vẫn chưa nói cảm ơn anh.” Xe chạy ra khỏi đó trong chốc lát, Tần Nhã Khiết nhìn Lăng Túc Nhiên một cách thâm tình: “Hai ngày nay mẹ của em vô cùng vui vẻ, bà ấy cười không khép miệng được.”

“Ha ha, chỉ cần mẹ em vui là được.” Lăng Túc Nhiên cười nói.

“Chẳng qua anh bỏ ra nhiều tiền như vậy… em…” Tần Nhã Khiết nói.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận