Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu - Chương 14
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16: Xin Đốc Soái Chỉ Thị
- Chương 17: Đã Lâu Không Gặp
- Chương 18: Chém
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21: Thậm Chí Tôi Còn Không Được Tính Là Con Kiến Hôi
- Chương 22: Thu Tiền Lãi
- Chương 23: Tự Các Người Quyết Định Đi
- Chương 24: Một Người Đàn Ông Thô Kệch
- Chương 25: Cuộc Gọi Từ Thủ Đô
- Chương 26: Mánh Khóe Của Nhà Phát Triển
- Chương 27: Anh Ấy Là Vị Hôn Phu Của Tôi
- Chương 28: Bộ Mặt Của Người Nhà Họ Tần
- Chương 29: Bố Sẽ Không Lừa Người Đâu
- Chương 30: Người Của Tào Tùng Quân
- Chương 31: Bát Gia Ở Đông Khởi
- Chương 32: Cấp Bậc Chiến Tướng Sao?
- Chương 33: Báo Cáo Từ Chức
- Chương 34: Không Được Phê Chuẩn
- Chương 35: Lòng Biết Ơn Của Hàng Xóm
- Chương 36: Nhà Họ Triệu Tìm Ra Manh Mối
- Chương 37: Chuyện Tốt Ngất Trời
- Chương 38: Vẻ Mặt Ngơ Ngác
- Chương 39: Tần Trung Thiên Đến Nhà
- Chương 40: Gặp Chuyện Rồi
- Chương 41: Bọn Người Lỗ Đức Quân
- Chương 42: Nỗi Sợ Hãi Của Lỗ Đức Quân
- Chương 43: Sự Nghi Ngờ Của Tần Nhã Khiết
- Chương 44: Rác Rưởi Ngự Đường
- Chương 45: Không Chịu Khuất Phục
- Chương 46: Ức Hiếp Người Quá Đáng
- Chương 47: Xin Cậu Lăng Thứ Tội
- Chương 48: Tôi Giết Đấy
- Chương 49: Y Thuật Huyền Môn Rầm!
- Chương 50: Thế Mà Là Ngài Ấy
- Chương 51: Qua Cầu Rút Ván
- Chương 52: Tần Trung Thiên Tức Điên Lên
- Chương 53: Cô Sẽ Bị Thất Nghiệp Nhanh Thôi
- Chương 54: Sự Tuyệt Vọng Của Cậu Quang
- Chương 55: Liễu Bội Mai Thăng Quan Tiến Chức Thuận Lợi
- Chương 56: Nỗi Sợ Của Liễu Bội Mai
- Chương 57: Bà Sẽ Không Cô Đơn Quá Lâu Đâu
- Chương 58: Khu Nhà Nhà Họ Triệu
- Chương 59: Chỉ Một Chiêu Thức
- Chương 60: Cậu Cả Nhà Họ Triệu Đến Nơi
- Chương 61: Nói Cho Anh Ta Biết Tôi Là Ai
- Chương 62: Còn Có Ẩn Tình Khác
- Chương 63: Ba Gia Tộc Lớn Hạ Màn
- Chương 64: Em Tin Anh
- Chương 65: Ngự Đường Tìm Đến Tận Cửa
- Chương 66: Tự Cắt Một Cánh Tay Phù!
- Chương 67: Chắc Là Thuê?
- Chương 68: Tôi Đã Trả Tiền
- Chương 69: Chúng Ta Là Người Một Nhà
- Chương 70: Manh Mối
- Chương 71: Múa Rìu Qua Mắt Thợ
- Chương 72: Hắc Sơn Điêu
- Chương 73: Manh Mối Quan Trọng
- Chương 74: Đi Mua Quần Áo Với Nhã Khiết
- Chương 75: Cậu Chủ Nhà Họ Chu
- Chương 76: Cô Đã Bị Sa Thải
- Chương 77: Sự Kinh Sợ Của Nhà Họ Chu
- Chương 78: Khí Huyết Nồng Đậm
- Chương 79: Có Động Tĩnh Lớn
- Chương 80: Mưu Đồ Của Đối Phương
- Chương 81: Các Người Vượt Qua Giới Hạn Rồi
- Chương 82: Huyết La Sát
- Chương 83: Thời Gian Một Tháng
- Chương 84: Sự Thay Đổi Của Tần Nhã Khiết
- Chương 85: Ếch Ngồi Đáy Giếng
- Chương 86: Đạo Tặc Ngoài Biên Cảnh
- Chương 87: Chán Không Muốn Sống
- Chương 88: Anh Có Mặt Mũi Sao?
- Chương 89: Như Ông Mong Muốn!
- Chương 90: Thân Phận Của Viên Quản
- Chương 91: Tin Tức Báo Về
- Chương 92: Sự Bối Rối Của Phán Quan
- Chương 93: Giới thượng lưu của thành phố Hải Trung
- Chương 94: Hoàn Vũ Chi Tâm
- Chương 95: Tình huống đột nhiên xảy ra
- Chương 96: Lại là anh
- Chương 97: Nhiệm vụ đặc thù
- Chương 98: Cuộc phỏng vấn của Tần Nhã Khiết
- Chương 99: Người tạo nghiệp
- Chương 100: Không thể sống
- Chương 101: Ông chủ nhà họ Hoàng
- Chương 102: Muôn người mong đợi
- Chương 103: Tâm tư của Tần Nhã Khiết
- Chương 104: Thật trùng hợp
- Chương 105: Khung cảnh nên thơ đẹp như tranh vẽ
- Chương 106: Được dư luận chú ý nhất
- Chương 107: Không một tiếng động
- Chương 108: Hai vị Chiến Thần
- Chương 109: Cảm ơn vì không giết
- Chương 110: Tin tức từ bà Mẫu Dung
- Chương 111: Rất là phách lối
- Chương 112: Chưa từng nghe bao giờ
- Chương 113: Sứ giả thế giới Ám Vực
- Chương 114: Hỏa Mỹ của Huyết Sát Đường
- Chương 115: Nỗi sợ hãi của Hỏa Mỹ
- Chương 116: Các người là Chiến Thần thật sao?
- Chương 117: Huyết Ảnh Cuồng Đao
- Chương 118: Xuất phát đến thế giới Ám Vực
- Chương 119: Quỷ Huyết Ma Vương
- Chương 120: Sứ giả Ám Vực
- Chương 123: Càng xa càng mặn nồng
- Chương 122: Bố cục của thế giới Ám Vực
- Chương 124: Kiêu ngạo
- Chương 125: Tất cả đều đưa đi hết
- Chương 126: Ông hai nhà họ Mã
- Chương 127: Chống lưng của Mã Hồng Khương
- Chương 128: Tội phạm truy nã cấp độ S
- Chương 129: Mặc Hương Xuân
- Chương 130: Mặt tràn đầy hoảng sợ
- Chương 131: Bà Mẫu Dung
- Chương 132: Bảo vệ người đẹp
- Chương 133: Sự thật rất tàn khốc
- Chương 134: Vô cùng căm hận
- Chương 135: Ai dám đối đầu
- Chương 136: Đúng thật là anh ấy rất ưu tú
- Chương 137: Văn phòng hội nghị
- Chương 138: Không làm cũng thế
- Chương 139: Hai người đã bị sa thải
- Chương 140: Vụ án lớn ba năm trước
- Chương 141: Khó bề phân biệt
- Chương 142: Đồ Tể Lý
- Chương 143: Chiến thần viên mãn
- Chương 144: Mời ba anh về cho
- Chương 145: Gián điệp của Ảnh Môn
- Chương 146: Gặp được người quen
- Chương 147: Cơ hội cuối cùng
- Chương 148: Sự ỷ lại của Ngô Kiến Tường
- Chương 149: Muốn giết người ở bãi đỗ xe
- Chương 150: Năm thanh đao nhọn
- Chương 151: Hầu Gia ở Trung Châu
- Chương 152: Cậu hại tôi
- Chương 153: Tai nạn của nhà họ Lý
- Chương 154: Sâu mọt trong Ảnh Môn
- Chương 155: Khu nhà của nhà họ Trương
- Chương 156: Hiện thân của sâu mọt
- Chương 157: Sâu mọt trong Ảnh Môn
- Chương 158: Tần Nhã Lệ xảy ra chuyện
- Chương 159: Khu nhà của nhà họ Ngô
- Chương 160: Tuyệt vọng
- Chương 161: Đến nơi kịp thời
- Chương 162: Cái chết của Ngô Thiên Quyết
- Chương 163: Gặp lại Hắc Công
- Chương 164: Sự thật của ba năm trước
- Chương 165: Tần Nhã Khiết được thăng chức
- Chương 166: Con nhà giàu gây chuyện
- Chương 167: Cậu cả nhà giàu có
- Chương 168: Lại gặp kẻ xấu
- Chương 169: Đặc Tuần Tư muốn dẫn người đi
- Chương 170: Không hiểu quy củ
- Chương 171: Người của Thế giới Ám Vực đến
- Chương 172: Người giết các người
- Chương 173: Lãnh Nguyệt Đao Pháp
- Chương 174: Tuần phủ Ảnh Môn
- Chương 175: Trời sinh quyến rũ
- Chương 176: Anh cả của tôi là bác sĩ
- Chương 177: Có mạnh thì mạnh đến cỡ nào
- Chương 178: Chết cũng không từ
- Chương 179: Chỉ vẻn vẹn một đao
- Chương 180: Năm người tiên phong
- Chương 181: Có người đẹp đến tìm
- Chương 182: Xuất phát đến Thủ đô
- Chương 183: Bị chặn giữa đường
- Chương 184: Như vậy cũng được sao?
- Chương 185: Phạm phải tội gì
- Chương 186: Chim đầu đàn cũng chém
- Chương 187: Chỉ huy tối cao của Chiến bộ
- Chương 188: Chiến trận không nhỏ
- Chương 189
- Chương 190: Lãnh Nguyệt Trảm
- Chương 191: Thực sự dám giết
- Chương 192: Vodka
- Chương 193: Tôi không làm
- Chương 194: Chú phải giảm cân
- Chương 195: Khu Đông xảy ra chuyện rồi
- Chương 196: Thánh Quang Tông
- Chương 197: Đập thẳng vào con rồng vàng
- Chương 198: Công bằng một trận
- Chương 199: Nhị Nguyên lão điên rồi
- Chương 200: Đóng quân ở Đông Lưu trong ba tháng
- Chương 201: Mọi chuyện đều nghe theo đại ca sắp xếp
- Chương 202: Tổng giám đốc từ chức
- Chương 203: Tham dự tiệc rượu
- Chương 204: Dường như lai lịch không nhỏ
- Chương 205: Bị dọa sợ
- Chương 206: Tổng giám đốc mới nhậm chức
- Chương 207: Có người nhận ra Tần Nhã Khiết
- Chương 208: Cảnh giết đêm khuya
- Chương 209: Không thuốc nào cứu được
- Chương 210: Muốn nước bị diệt
- Chương 211: Trở về Tây Lưu
- Chương 212: Có người dám cản trở, chém
- Chương 213: Tôi chiến với anh
- Chương 214: Tông chủ Vu Độc Tông
- Chương 215: Kẻ mưu loạn
- Chương 216: Cấm vệ quân Huyết Ảnh
- Chương 217: Có bỏ qua không
- Chương 218: Lại đến tài phiệt Sở Thị
- Chương 219: Tiềm năng của tài phiệt
- Chương 220: Chiến lực Huyết Vệ quân
- Chương 221: Bốn chết một bị thương
- Chương 222: Lão quái vật ra tay!
- Chương 223: Muốn thấy át chủ bài của Tây Vương
- Chương 224: Tài phiệt Sở Thị, diệt!
- Chương 225: Công ty xảy ra chuyện
- Chương 226: Tình huống rất nghiêm trọng
- Chương 227: Là ai sai khiến ông
- Chương 228: Thi thể bị trộm
- Chương 229: Đầu sỏ gây tội
- Chương 230: Người nhà họ Nghiêm đến
- Chương 231: Tội không đáng chết?
- Chương 232: Lại xảy ra chuyện
- Chương 233: Chị cả của Hải Trung
- Chương 234: Kẻ ra tay
- Chương 235: Thư sinh Ngọc Diện
- Chương 236: Lựa chọn của Tường Vi
- Chương 237: Phật Gia đó
- Chương 238: Lão quái Vu Sơn
- Chương 239: Bước đường cùng của điêu hùng
- Chương 240: Phản ứng của nhà họ Phan
- Chương 241: Đúng là điếc không sợ súng!
- Chương 242: Lời nhắn nhủ của Tường Vi
- Chương 243: Tôi nói không đúng sao?
- Chương 244: Cô ta có quan hệ bất chính với anh rể?
- Chương 245: Tạo ra sấm chớp
- Chương 246: Hồng Môn Yến
- Chương 247: Không bước được ra khỏi cánh cửa này
- Chương 248: Tiết Trung Thụy xuất hiện
- Chương 249: Sát ý bao trùm
- Chương 250: Anh là Ngài sứ giả?
- Chương 251: Vẫn còn con bài cuối cùng
- Chương 252: Rút lui khỏi hàng ngũ tài phiệt
- Chương 253: Đầu sỏ, diệt
- Chương 254: Người đàn ông ngay thẳng cứng nhắc
- Chương 255: Người chồng lưu manh
- Chương 256: Tà thuật Âm Sát
- Chương 257: Tìm tới cửa
- Chương 258: Sức mạnh thực sự
- Chương 259: Tru di tam tộc
- Chương 260: Người giúp đỡ của nhà họ Viên
- Chương 261: Lăng Túc Nhiên, Tần Nhã Khiết (1)
- Chương 262: Lăng Túc Nhiên, Tần Nhã Khiết (2)
- Chương 263: Lăng Túc Nhiên, Tần Nhã Khiết (3)
- Chương 264: Đến doanh trại
- Chương 265: Chắc chắn có mai phục
- Chương 266: Tình thế đáng lo
- Chương 267: Lại rơi vào hiểm cảnh
- Chương 268: Chỉ cần một đao
- Chương 269: Dùng quân pháp để xét xử
- Chương 270: Tất cả tập hợp
- Chương 271: Dọn sạch đường
- Chương 272: Phàn Thiên Môn hiện thân
- Chương 273: Phàn Thiên Ma Tôn
- Chương 274: Di vật của cường giả
- Chương 275: Thế giới khác
- Chương 276: Cường giả Chiến hoàng, chết đi
- Chương 277: Dường như lại gặp chuyện
- Chương 278: Nhà họ Phương giàu có
- Chương 279: Ít nhất cũng vài trăm triệu
- Chương 280: Nhà họ Phương điều động người
- Chương 281: Ngăn bọn họ lại
- Chương 282: Tông môn tà ác tác loạn
- Chương 283: Xin một bát nước uống
- Chương 284: Hang ổ của Âm Hư Tông
- Chương 285: Anh em kì ba
- Chương 286: Diệt Âm Hư Tông
- Chương 287: Ngày tận thế của nhà họ Phương
- Chương 288: Cô ta tên Tiêu Ngọc My
- Chương 289: Chết người không đền mạng
- Chương 290: Có một số việc nên xử lý
- Chương 291: Lăng Túc Nhiên, Tần Nhã Khiết
- Chương 292: Lái xe thẳng vào đi
- Chương 293: Dép lê của ai?
- Chương 294: Tình hình bên trong của tài phiệt Tiêu Thiết
- Chương 295: Bốn vị chiến tông
- Chương 296: Thực lực của Mộ Dung Thần Túc
- Chương 297: Tất cả đều là báo ứng
- Chương 298: Thật sự không nhận ra anh rồi sao?
- Chương 299: Kẻ thù năm xưa
- Chương 300: Phía quan chức dẫn người đến
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu
Chương 14
“Ừm?” Sau khi nghe được giọng nói của Nhụy Lam, cả người Lăng Túc Nhiên run lên, không thể không dừng bước.
“Kỳ Hân, tình hình thế nào rồi?” Lôi Kim Minh ở đầu điện thoại bên kia mở miệng cất giọng trầm trầm hỏi, mí mắt phải của ông ta cũng đang nhảy lên điên cuồng.
“Bố ơi… Cứu con…” Lôi Kỳ Hân hét lên với đầu microphone: “Anh ta… Anh ta muốn giết con…”
“Con đưa điện thoại di động cho cậu ta đi!” Lôi Kim Minh thở ra một hơi khí đục sau đó mở miệng nói.
“Được… Được rồi…” Lôi Kỳ Hân vội vàng gật đầu đưa điện thoại di động cho Lăng Túc Nhiên: “Con… Con gái cậu muốn nói chuyện với cậu…”
Hô!
Lăng Túc Nhiên hít sâu một hơi, sau đó nhận lấy điện thoại di động nhìn qua.
“Thằng nhãi, nếu cậu dám động đến Kỳ Hận thì cậu cũng đừng nghĩ đến việc nhìn thấy con gái của cậu nữa!” Lôi Kim Minh nói xong liền quay ống kính về phía Nhụy Lam.
Bốp!
Ngay sau đó, ông ta giơ tay lên giáng một cái tát về phía Nhụy Lam, trên mặt Nhụy Lam lúc này liền xuất hiện một dấu bàn tay rõ ràng.
“Đồ con hoang, không phải mày nhớ bố của mày lắm sao? Chào bố mày đi!” Lôi Kim Minh lạnh lùng mở miệng.
Ầm!
Nhìn thấy một màn này, một luồng sát ý điên cuồng bùng nổ không có giới hạn từ trên người Lăng Túc Nhiên tỏa ra xa, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ quán trà, trong ánh mắt anh là sự sắc bén lạnh lẽo vô cùng.
Lôi Kỳ Hân đứng trước mặt anh cứ thế hai chân mềm nhũn ra, thẳng thừng co quắp lại.
“Bố ơi… Nhụy Lam cuối cùng cũng được thấy bố… Bố thật sự là bố của con…” Sau khi Nhụy Lam nhìn thấy Lăng Túc Nhiên, lập tức khóc lóc kêu lên.
“Bố ơi… Nhụy Lam rất sợ hãi… Khi nào bố mới tới cứu con…”
“Nhụy Lam, đừng sợ…” Lăng Túc Nhiên mới nói ra mấy chữ liền nghẹn ngào khó có thể lên tiếng được, nước mắt không thể khống chế được mà tuôn ra.
“Bố ơi… Bố đừng khóc… Bố là một anh hùng mà… Mẹ nói anh hùng xưa này không khóc…” Nhụy Lam tiếp tục khóc kêu lên.
“Được, bố đồng ý với con, bố không khóc!” Lăng Túc Nhiên cố ép mình ổn định lại cảm xúc: “Nhụy Lam đừng sợ, bố đồng ý với con, rất nhanh là có thể dẫn con về nhà!”
“Ừm… Nhụy Lam tin tưởng bố… Bố chắc chắn sẽ đưa Nhụy Lam về nhà…”
Bốp!
Lời của Nhụy Lam còn chưa nói xong, Lôi Kim Minh đã tát thêm một cái nữa, khuôn mặt nhỏ bé của Nhụy Lam lập tức sưng vù lên.
“A…” Nhụy Lam thét lên một tiếng, cơ thể nhỏ yếu không ngừng run rẩy.
“Nếu như ông dám động tới Nhụy Lam thêm lần nữa, tôi sẽ lập tức giết một con trai một con gái của ông!” Lăng Túc Nhiên đã đến bờ vực phẫn nộ, hai mắt đỏ tươi.
“Vậy sao?” Lôi Kim Minh lạnh lùng hừ một tiếng.
Sau đó, ông ta lấy một con dao găm ở bên cạnh lắc lư trước mắt Nhụy Lam: “Cậu có thể thử nhìn xem một chút!”
“Oa…” Nhụy Lam sợ đến nỗi khóc rống lên: “Bố ơi… Con rất sợ… Bố mau tới đây cứu con… Tôi thực sự rất sợ hãi…”
Bốp!
Tiếng của một cái tát nữa lại vang lên.
“Đồ con hoang, mày câm miệng cho tao, ầm ĩ chết mất, nếu mày còn khóc nữa, tao sẽ cắt lưỡi mày!”
“Hức hức…” Nhụy Lam bị dọa sợ tới mức cả người run rẩy, trong mắt đầy hoảng sợ, cố hết sức ngậm miệng lại.
Shh!
Lăng Túc Nhiên hít sâu một hơi lần nữa, làm cho mình bình tĩnh lại, lúc này nếu anh quá xúc động, người bị thương chỉ có thể là Nhụy Lam.
Sau đó, anh nhìn về phía Lôi Kim Minh nói từng câu từng chữ: “Ông muốn như thế nào?”
“Không phải cậu rất kiêu ngạo sao? Nhanh như vậy mà đã sợ hãi rồi?” Sau khi Lôi Kim Minh nói xong thì giọng điệu trầm xuống.
“Lập tức thả Kỳ Hân với Đức Phú ra, nếu không cậu đừng nghĩ đến việc nhìn thấy con gái của cậu nữa!”
“Ông nghĩ rằng chuyện này có thể xảy ra sao?” Sát ý quấn quanh thân người Lăng Túc Nhiên.
“Ha ha, cậu có thể lựa chọn không thả!” Sau khi Lôi Kim Minh cười khẩy một tiếng, thẳng thừng dùng con dao găm rạch trên cánh tay Nhụy Lam một vết thương.
“A…” Nhụy Lam bởi vì sợ hãi quá mức, sau khi hét lớn một tiếng, lại ngất xỉu.
“Tôi cho cậu thời gian một phút để cân nhắc, nếu như không thả người, thì tới đây mà nhặt xác con gái của cậu đi!” Lôi Kim Minh tiếp tục lạnh lùng mở miệng.
“A…” Nhìn thấy tình hình của Nhụy Lam, Lăng Túc Nhiên ngửa mặt lên trời đau khổ kêu lên một tiếng.
Phụt!
Anh tức giận quá mức, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở cả người trở nên rối loạn bất thường.
“Đốc soái, xin giữ gìn thân thể!” Khuôn mặt Lục Tần Nam đầy vẻ lo lắng đi tới, thoáng dừng lại sau đó tiếp tục nói.
“Thả bọn họ đi đi, lát nữa chúng ta đi tới nhà họ Lôi chờ Nhụy Lam, khu nhà họ Lôi nhiều người như vậy, Lôi Kim Minh không thể nào mặc kệ sống chết của những người đó!
“Ừm!”
Lăng Túc Nhiên nặng nề thở ra một hơi khí đục, hai mắt đỏ tươi nhìn về phía Lôi Kim Minh nói ra từng câu từng chữ.
“Tôi chờ ông ở khu nhà họ Lôi, nếu như Nhụy Lam có chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ làm cho tất cả mọi người trong nhà họ Lôi của ông chôn cùng con bé!”
Răng rắc! Răng rắc!
Lời nói vừa dứt, lực nắm trên tay đột nhiên tăng lên, lúc này điện thoại di động biến thành một đống bột mịn nhẹ nhàng rơi xuống.
“Chúng tôi có thể đi rồi chứ?” Nhìn đến đây, khí thế của Lôi Kỳ Hân dường như lại được sạc đầy trở lại, lạnh lùng hỏi.
“Cút!” Lục Tần Nam giận dữ quát một tiếng.
Ào ào!
Một đám người nằm trên mặt đất như được tha tội, vội vàng bò dậy từ trên mặt đất.
Trong đó có hai người đàn ông khập khiễng tới dìu đỡ Lôi Đức Phú dậy rồi đi tới cửa, những người khác đi theo sát phía sau.
Sau đó Lôi Kỳ Hân liếc mắt nhìn lướt qua hai người Lăng Túc Nhiên: “Chúng tôi đợi cậu ở khu nhà họ Lôi, hy vọng cậu đừng có làm con rùa rụt đầu!”
Ầm!
Lời nói của cô ta còn chưa dứt, một luồn kình phong từ bàn tay Lăng Túc Nhiên cuốn ra, thẳng thừng ném cô ta ra khỏi cửa lớn.
Sau khi đập xuống đất ầm ầm, cơ thể tiếp xúc thân mật với mặt đất, đồng thời trên người cô ta ít nhất cũng bị gãy tầm mấy cái xương sườn.
“A…” Ngay sau đó cô ta phát ra một tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, lập tức ngất xỉu: “Cô chủ!” Mọi người lập tức kêu lên, sau đó vội vàng đỡ Lôi Kỳ Hân lên xe.
Đối mặt với hai vị thần chết Lăng Túc Nhiên, những người này không hề muốn ở lại đây thêm nữa dù chỉ là một giây.
Cùng lúc đó.
Người phụ trách đứng đầu của chiến khu Tiêu Châu, Mục Bội Cường, ngồi ngay ngắn ở trên ghế lớn của mình suy nghĩ một vấn đề.
Một điếu thuốc trong tay, khói tỏa ra lượn lờ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Một tiếng bước chân dồn dập vang lên, sau đó liền thấy một người đàn ông cường tráng vạm vỡ lưng hùm vai gấu, xông thẳng vào phòng làm việc ngay cả cửa cũng không thèm gõ, gương mặt trắng bệch.
“Từ Nam Hải, có phải cậu lại ngứa ngáy rồi không, cảnh cáo cậu bao nhiêu lần rồi, đi vào thì phải gõ cửa!” Mục Bội Cường trừng mắt nhìn anh ta một cái.
“Lão đại, xảy ra chuyện lớn rồi!” Từ Nam Hải đi tới bên cạnh bàn trà, cầm lấy một chai nước khoáng rót xuống lộc cộc lộc cộc.
“Tốt xấu gì cậu cũng là một trong hai cánh tay của chiến khu Tiêu Châu, có thể chững chạc chút được không!” Mục Bội Cường giận dữ quát lớn một tiếng.
“Thật sự xảy ra chuyện lớn rồi!” Từ Nam Hải nhịn lại một phần sức mạnh: “Tôi nhận được tin tức, vừa rồi, có gần một ngàn người từ bốn phương tám phương tụ tập đến Tiêu Châu!”
“Đầu óc cậu có phải là bị úng nước rồi không?” Mục Bội Cường lại trợn mắt liếc nhìn anh ta một cái.
“Mặc dù Tiêu Châu không được coi là thành phố lớn gì, nhưng mỗi ngày số người thông qua các phương thức khác nhau vào thành ít nhất cũng phải tới mấy trăm ngàn người.”
“Mà bây giờ cậu lại nói với tôi, bởi vì mới vừa rồi có một ngàn người tụ tập đến Tiêu Châu, cho nên coi như là xảy ra chuyện lớn sao?”
“Lão đại, sao anh không chịu hỏi xem bọn họ là những người nào, người đứng đầu là ai?” Từ Nam Hải tiếp tục mở miệng.
“Có cái khỉ gì mau phun ra!”
“Phán Quan!”
“Phán Quan là ai? Anh ta…” Mục Bội Cường mới nói được một nửa, cổ tay đã run lên, điếu thuốc lá rơi xuống bàn làm việc.
Sắc mặt anh ta thay đổi nhanh chóng, nhìn chằm chằm Từ Nam Hải: “ĐM cậu nói lại lần nữa tôi xem?”
“Một trong năm người tiên phong của Ảnh Môn, người phụ trách khu đông, Phán Quan!” Từ Nam Hải chật vật nuốt một ngụm nước miếng.
“Anh ta mang theo gần một ngàn người của Ảnh Môn tới Tiêu Châu!”
“Thật sao?” Cả người Mục Bội Cường giật một cái đứng dậy khỏi ghế mà xông tới: “Tin tức chính xác chứ?”
“Anh nghĩ tôi có thể lấy chuyện này ra nói đùa được sao?”
“Có điều tra được nguyên nhân cụ thể là gì không?”
“Không có!” Từ Nam Hải lắc đầu.
“Vậy động tĩnh của bọn họ thì sao?” Mục Bội Cường lại hỏi.
Tích! Tích!
Lúc này, chuông báo tin nhắn từ điện thoại di động của Từ Nam Hải vang lên, cầm lên xem, sắc mặt anh ta thay đổi nhanh chóng.
Hít một hơi thật sâu sau đó nhìn về phía Mục Bội Cường: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, điểm đến của bọn họ hẳn là nhà họ Lôi!”
“Ừm?” Mục Bội Cường nhíu mày: “Hai ngày nay nhà họ Lôi đã xảy ra chuyện gì đặc biệt sao?”
“Tôi cũng không rõ nữa!” Từ Nam Hải lắc đầu.
Hô!
Mục Bội Cường thở ra một hơi khí đục sau đó cất giọng trầm trầm dặn dò nói: “Lập tức thông báo cho người của chiến đội đặc biệt chờ lệnh, toàn bộ tập hợp, lập tức đi theo tôi tới nhà họ Lôi xem thử!”
Không thể trách được chuyện này khiến anh ta căng thẳng, với tư cách là người phụ trách của chiến khu Tiêu Châu, anh ta đương nhiên biết rõ Ảnh Môn có ý nghĩa gì!
Ngày bình thường, hễ mà nơi nào có người của Ảnh Môn xuất hiện, thì có nghĩa là ở đó chắc chắn có chuyện xảy ra.
Mà bây giờ, lại có hơn một nghìn người của Ảnh Môn tập trung tới Tiêu Châu!
Anh ta có dùng ngón chân mà suy nghĩ cũng biết chắc chắn là xảy ra chuyện lớn, hơn nữa tuyệt đối là loại chuyện lớn có thể đâm thủng trời!
“Rõ!” Từ Nam Hải chào sau đó xoay người đi.
Năm phút sau.
Mười chiếc xe tải của chiến khu, mười chiếc xe việt dã của chiến khu, ầm ầm một hồi, đều chạy tới hướng của nhà họ Lôi.
“Kỳ Hân, tình hình thế nào rồi?” Lôi Kim Minh ở đầu điện thoại bên kia mở miệng cất giọng trầm trầm hỏi, mí mắt phải của ông ta cũng đang nhảy lên điên cuồng.
“Bố ơi… Cứu con…” Lôi Kỳ Hân hét lên với đầu microphone: “Anh ta… Anh ta muốn giết con…”
“Con đưa điện thoại di động cho cậu ta đi!” Lôi Kim Minh thở ra một hơi khí đục sau đó mở miệng nói.
“Được… Được rồi…” Lôi Kỳ Hân vội vàng gật đầu đưa điện thoại di động cho Lăng Túc Nhiên: “Con… Con gái cậu muốn nói chuyện với cậu…”
Hô!
Lăng Túc Nhiên hít sâu một hơi, sau đó nhận lấy điện thoại di động nhìn qua.
“Thằng nhãi, nếu cậu dám động đến Kỳ Hận thì cậu cũng đừng nghĩ đến việc nhìn thấy con gái của cậu nữa!” Lôi Kim Minh nói xong liền quay ống kính về phía Nhụy Lam.
Bốp!
Ngay sau đó, ông ta giơ tay lên giáng một cái tát về phía Nhụy Lam, trên mặt Nhụy Lam lúc này liền xuất hiện một dấu bàn tay rõ ràng.
“Đồ con hoang, không phải mày nhớ bố của mày lắm sao? Chào bố mày đi!” Lôi Kim Minh lạnh lùng mở miệng.
Ầm!
Nhìn thấy một màn này, một luồng sát ý điên cuồng bùng nổ không có giới hạn từ trên người Lăng Túc Nhiên tỏa ra xa, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ quán trà, trong ánh mắt anh là sự sắc bén lạnh lẽo vô cùng.
Lôi Kỳ Hân đứng trước mặt anh cứ thế hai chân mềm nhũn ra, thẳng thừng co quắp lại.
“Bố ơi… Nhụy Lam cuối cùng cũng được thấy bố… Bố thật sự là bố của con…” Sau khi Nhụy Lam nhìn thấy Lăng Túc Nhiên, lập tức khóc lóc kêu lên.
“Bố ơi… Nhụy Lam rất sợ hãi… Khi nào bố mới tới cứu con…”
“Nhụy Lam, đừng sợ…” Lăng Túc Nhiên mới nói ra mấy chữ liền nghẹn ngào khó có thể lên tiếng được, nước mắt không thể khống chế được mà tuôn ra.
“Bố ơi… Bố đừng khóc… Bố là một anh hùng mà… Mẹ nói anh hùng xưa này không khóc…” Nhụy Lam tiếp tục khóc kêu lên.
“Được, bố đồng ý với con, bố không khóc!” Lăng Túc Nhiên cố ép mình ổn định lại cảm xúc: “Nhụy Lam đừng sợ, bố đồng ý với con, rất nhanh là có thể dẫn con về nhà!”
“Ừm… Nhụy Lam tin tưởng bố… Bố chắc chắn sẽ đưa Nhụy Lam về nhà…”
Bốp!
Lời của Nhụy Lam còn chưa nói xong, Lôi Kim Minh đã tát thêm một cái nữa, khuôn mặt nhỏ bé của Nhụy Lam lập tức sưng vù lên.
“A…” Nhụy Lam thét lên một tiếng, cơ thể nhỏ yếu không ngừng run rẩy.
“Nếu như ông dám động tới Nhụy Lam thêm lần nữa, tôi sẽ lập tức giết một con trai một con gái của ông!” Lăng Túc Nhiên đã đến bờ vực phẫn nộ, hai mắt đỏ tươi.
“Vậy sao?” Lôi Kim Minh lạnh lùng hừ một tiếng.
Sau đó, ông ta lấy một con dao găm ở bên cạnh lắc lư trước mắt Nhụy Lam: “Cậu có thể thử nhìn xem một chút!”
“Oa…” Nhụy Lam sợ đến nỗi khóc rống lên: “Bố ơi… Con rất sợ… Bố mau tới đây cứu con… Tôi thực sự rất sợ hãi…”
Bốp!
Tiếng của một cái tát nữa lại vang lên.
“Đồ con hoang, mày câm miệng cho tao, ầm ĩ chết mất, nếu mày còn khóc nữa, tao sẽ cắt lưỡi mày!”
“Hức hức…” Nhụy Lam bị dọa sợ tới mức cả người run rẩy, trong mắt đầy hoảng sợ, cố hết sức ngậm miệng lại.
Shh!
Lăng Túc Nhiên hít sâu một hơi lần nữa, làm cho mình bình tĩnh lại, lúc này nếu anh quá xúc động, người bị thương chỉ có thể là Nhụy Lam.
Sau đó, anh nhìn về phía Lôi Kim Minh nói từng câu từng chữ: “Ông muốn như thế nào?”
“Không phải cậu rất kiêu ngạo sao? Nhanh như vậy mà đã sợ hãi rồi?” Sau khi Lôi Kim Minh nói xong thì giọng điệu trầm xuống.
“Lập tức thả Kỳ Hân với Đức Phú ra, nếu không cậu đừng nghĩ đến việc nhìn thấy con gái của cậu nữa!”
“Ông nghĩ rằng chuyện này có thể xảy ra sao?” Sát ý quấn quanh thân người Lăng Túc Nhiên.
“Ha ha, cậu có thể lựa chọn không thả!” Sau khi Lôi Kim Minh cười khẩy một tiếng, thẳng thừng dùng con dao găm rạch trên cánh tay Nhụy Lam một vết thương.
“A…” Nhụy Lam bởi vì sợ hãi quá mức, sau khi hét lớn một tiếng, lại ngất xỉu.
“Tôi cho cậu thời gian một phút để cân nhắc, nếu như không thả người, thì tới đây mà nhặt xác con gái của cậu đi!” Lôi Kim Minh tiếp tục lạnh lùng mở miệng.
“A…” Nhìn thấy tình hình của Nhụy Lam, Lăng Túc Nhiên ngửa mặt lên trời đau khổ kêu lên một tiếng.
Phụt!
Anh tức giận quá mức, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở cả người trở nên rối loạn bất thường.
“Đốc soái, xin giữ gìn thân thể!” Khuôn mặt Lục Tần Nam đầy vẻ lo lắng đi tới, thoáng dừng lại sau đó tiếp tục nói.
“Thả bọn họ đi đi, lát nữa chúng ta đi tới nhà họ Lôi chờ Nhụy Lam, khu nhà họ Lôi nhiều người như vậy, Lôi Kim Minh không thể nào mặc kệ sống chết của những người đó!
“Ừm!”
Lăng Túc Nhiên nặng nề thở ra một hơi khí đục, hai mắt đỏ tươi nhìn về phía Lôi Kim Minh nói ra từng câu từng chữ.
“Tôi chờ ông ở khu nhà họ Lôi, nếu như Nhụy Lam có chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ làm cho tất cả mọi người trong nhà họ Lôi của ông chôn cùng con bé!”
Răng rắc! Răng rắc!
Lời nói vừa dứt, lực nắm trên tay đột nhiên tăng lên, lúc này điện thoại di động biến thành một đống bột mịn nhẹ nhàng rơi xuống.
“Chúng tôi có thể đi rồi chứ?” Nhìn đến đây, khí thế của Lôi Kỳ Hân dường như lại được sạc đầy trở lại, lạnh lùng hỏi.
“Cút!” Lục Tần Nam giận dữ quát một tiếng.
Ào ào!
Một đám người nằm trên mặt đất như được tha tội, vội vàng bò dậy từ trên mặt đất.
Trong đó có hai người đàn ông khập khiễng tới dìu đỡ Lôi Đức Phú dậy rồi đi tới cửa, những người khác đi theo sát phía sau.
Sau đó Lôi Kỳ Hân liếc mắt nhìn lướt qua hai người Lăng Túc Nhiên: “Chúng tôi đợi cậu ở khu nhà họ Lôi, hy vọng cậu đừng có làm con rùa rụt đầu!”
Ầm!
Lời nói của cô ta còn chưa dứt, một luồn kình phong từ bàn tay Lăng Túc Nhiên cuốn ra, thẳng thừng ném cô ta ra khỏi cửa lớn.
Sau khi đập xuống đất ầm ầm, cơ thể tiếp xúc thân mật với mặt đất, đồng thời trên người cô ta ít nhất cũng bị gãy tầm mấy cái xương sườn.
“A…” Ngay sau đó cô ta phát ra một tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, lập tức ngất xỉu: “Cô chủ!” Mọi người lập tức kêu lên, sau đó vội vàng đỡ Lôi Kỳ Hân lên xe.
Đối mặt với hai vị thần chết Lăng Túc Nhiên, những người này không hề muốn ở lại đây thêm nữa dù chỉ là một giây.
Cùng lúc đó.
Người phụ trách đứng đầu của chiến khu Tiêu Châu, Mục Bội Cường, ngồi ngay ngắn ở trên ghế lớn của mình suy nghĩ một vấn đề.
Một điếu thuốc trong tay, khói tỏa ra lượn lờ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Một tiếng bước chân dồn dập vang lên, sau đó liền thấy một người đàn ông cường tráng vạm vỡ lưng hùm vai gấu, xông thẳng vào phòng làm việc ngay cả cửa cũng không thèm gõ, gương mặt trắng bệch.
“Từ Nam Hải, có phải cậu lại ngứa ngáy rồi không, cảnh cáo cậu bao nhiêu lần rồi, đi vào thì phải gõ cửa!” Mục Bội Cường trừng mắt nhìn anh ta một cái.
“Lão đại, xảy ra chuyện lớn rồi!” Từ Nam Hải đi tới bên cạnh bàn trà, cầm lấy một chai nước khoáng rót xuống lộc cộc lộc cộc.
“Tốt xấu gì cậu cũng là một trong hai cánh tay của chiến khu Tiêu Châu, có thể chững chạc chút được không!” Mục Bội Cường giận dữ quát lớn một tiếng.
“Thật sự xảy ra chuyện lớn rồi!” Từ Nam Hải nhịn lại một phần sức mạnh: “Tôi nhận được tin tức, vừa rồi, có gần một ngàn người từ bốn phương tám phương tụ tập đến Tiêu Châu!”
“Đầu óc cậu có phải là bị úng nước rồi không?” Mục Bội Cường lại trợn mắt liếc nhìn anh ta một cái.
“Mặc dù Tiêu Châu không được coi là thành phố lớn gì, nhưng mỗi ngày số người thông qua các phương thức khác nhau vào thành ít nhất cũng phải tới mấy trăm ngàn người.”
“Mà bây giờ cậu lại nói với tôi, bởi vì mới vừa rồi có một ngàn người tụ tập đến Tiêu Châu, cho nên coi như là xảy ra chuyện lớn sao?”
“Lão đại, sao anh không chịu hỏi xem bọn họ là những người nào, người đứng đầu là ai?” Từ Nam Hải tiếp tục mở miệng.
“Có cái khỉ gì mau phun ra!”
“Phán Quan!”
“Phán Quan là ai? Anh ta…” Mục Bội Cường mới nói được một nửa, cổ tay đã run lên, điếu thuốc lá rơi xuống bàn làm việc.
Sắc mặt anh ta thay đổi nhanh chóng, nhìn chằm chằm Từ Nam Hải: “ĐM cậu nói lại lần nữa tôi xem?”
“Một trong năm người tiên phong của Ảnh Môn, người phụ trách khu đông, Phán Quan!” Từ Nam Hải chật vật nuốt một ngụm nước miếng.
“Anh ta mang theo gần một ngàn người của Ảnh Môn tới Tiêu Châu!”
“Thật sao?” Cả người Mục Bội Cường giật một cái đứng dậy khỏi ghế mà xông tới: “Tin tức chính xác chứ?”
“Anh nghĩ tôi có thể lấy chuyện này ra nói đùa được sao?”
“Có điều tra được nguyên nhân cụ thể là gì không?”
“Không có!” Từ Nam Hải lắc đầu.
“Vậy động tĩnh của bọn họ thì sao?” Mục Bội Cường lại hỏi.
Tích! Tích!
Lúc này, chuông báo tin nhắn từ điện thoại di động của Từ Nam Hải vang lên, cầm lên xem, sắc mặt anh ta thay đổi nhanh chóng.
Hít một hơi thật sâu sau đó nhìn về phía Mục Bội Cường: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, điểm đến của bọn họ hẳn là nhà họ Lôi!”
“Ừm?” Mục Bội Cường nhíu mày: “Hai ngày nay nhà họ Lôi đã xảy ra chuyện gì đặc biệt sao?”
“Tôi cũng không rõ nữa!” Từ Nam Hải lắc đầu.
Hô!
Mục Bội Cường thở ra một hơi khí đục sau đó cất giọng trầm trầm dặn dò nói: “Lập tức thông báo cho người của chiến đội đặc biệt chờ lệnh, toàn bộ tập hợp, lập tức đi theo tôi tới nhà họ Lôi xem thử!”
Không thể trách được chuyện này khiến anh ta căng thẳng, với tư cách là người phụ trách của chiến khu Tiêu Châu, anh ta đương nhiên biết rõ Ảnh Môn có ý nghĩa gì!
Ngày bình thường, hễ mà nơi nào có người của Ảnh Môn xuất hiện, thì có nghĩa là ở đó chắc chắn có chuyện xảy ra.
Mà bây giờ, lại có hơn một nghìn người của Ảnh Môn tập trung tới Tiêu Châu!
Anh ta có dùng ngón chân mà suy nghĩ cũng biết chắc chắn là xảy ra chuyện lớn, hơn nữa tuyệt đối là loại chuyện lớn có thể đâm thủng trời!
“Rõ!” Từ Nam Hải chào sau đó xoay người đi.
Năm phút sau.
Mười chiếc xe tải của chiến khu, mười chiếc xe việt dã của chiến khu, ầm ầm một hồi, đều chạy tới hướng của nhà họ Lôi.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16: Xin Đốc Soái Chỉ Thị
- Chương 17: Đã Lâu Không Gặp
- Chương 18: Chém
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21: Thậm Chí Tôi Còn Không Được Tính Là Con Kiến Hôi
- Chương 22: Thu Tiền Lãi
- Chương 23: Tự Các Người Quyết Định Đi
- Chương 24: Một Người Đàn Ông Thô Kệch
- Chương 25: Cuộc Gọi Từ Thủ Đô
- Chương 26: Mánh Khóe Của Nhà Phát Triển
- Chương 27: Anh Ấy Là Vị Hôn Phu Của Tôi
- Chương 28: Bộ Mặt Của Người Nhà Họ Tần
- Chương 29: Bố Sẽ Không Lừa Người Đâu
- Chương 30: Người Của Tào Tùng Quân
- Chương 31: Bát Gia Ở Đông Khởi
- Chương 32: Cấp Bậc Chiến Tướng Sao?
- Chương 33: Báo Cáo Từ Chức
- Chương 34: Không Được Phê Chuẩn
- Chương 35: Lòng Biết Ơn Của Hàng Xóm
- Chương 36: Nhà Họ Triệu Tìm Ra Manh Mối
- Chương 37: Chuyện Tốt Ngất Trời
- Chương 38: Vẻ Mặt Ngơ Ngác
- Chương 39: Tần Trung Thiên Đến Nhà
- Chương 40: Gặp Chuyện Rồi
- Chương 41: Bọn Người Lỗ Đức Quân
- Chương 42: Nỗi Sợ Hãi Của Lỗ Đức Quân
- Chương 43: Sự Nghi Ngờ Của Tần Nhã Khiết
- Chương 44: Rác Rưởi Ngự Đường
- Chương 45: Không Chịu Khuất Phục
- Chương 46: Ức Hiếp Người Quá Đáng
- Chương 47: Xin Cậu Lăng Thứ Tội
- Chương 48: Tôi Giết Đấy
- Chương 49: Y Thuật Huyền Môn Rầm!
- Chương 50: Thế Mà Là Ngài Ấy
- Chương 51: Qua Cầu Rút Ván
- Chương 52: Tần Trung Thiên Tức Điên Lên
- Chương 53: Cô Sẽ Bị Thất Nghiệp Nhanh Thôi
- Chương 54: Sự Tuyệt Vọng Của Cậu Quang
- Chương 55: Liễu Bội Mai Thăng Quan Tiến Chức Thuận Lợi
- Chương 56: Nỗi Sợ Của Liễu Bội Mai
- Chương 57: Bà Sẽ Không Cô Đơn Quá Lâu Đâu
- Chương 58: Khu Nhà Nhà Họ Triệu
- Chương 59: Chỉ Một Chiêu Thức
- Chương 60: Cậu Cả Nhà Họ Triệu Đến Nơi
- Chương 61: Nói Cho Anh Ta Biết Tôi Là Ai
- Chương 62: Còn Có Ẩn Tình Khác
- Chương 63: Ba Gia Tộc Lớn Hạ Màn
- Chương 64: Em Tin Anh
- Chương 65: Ngự Đường Tìm Đến Tận Cửa
- Chương 66: Tự Cắt Một Cánh Tay Phù!
- Chương 67: Chắc Là Thuê?
- Chương 68: Tôi Đã Trả Tiền
- Chương 69: Chúng Ta Là Người Một Nhà
- Chương 70: Manh Mối
- Chương 71: Múa Rìu Qua Mắt Thợ
- Chương 72: Hắc Sơn Điêu
- Chương 73: Manh Mối Quan Trọng
- Chương 74: Đi Mua Quần Áo Với Nhã Khiết
- Chương 75: Cậu Chủ Nhà Họ Chu
- Chương 76: Cô Đã Bị Sa Thải
- Chương 77: Sự Kinh Sợ Của Nhà Họ Chu
- Chương 78: Khí Huyết Nồng Đậm
- Chương 79: Có Động Tĩnh Lớn
- Chương 80: Mưu Đồ Của Đối Phương
- Chương 81: Các Người Vượt Qua Giới Hạn Rồi
- Chương 82: Huyết La Sát
- Chương 83: Thời Gian Một Tháng
- Chương 84: Sự Thay Đổi Của Tần Nhã Khiết
- Chương 85: Ếch Ngồi Đáy Giếng
- Chương 86: Đạo Tặc Ngoài Biên Cảnh
- Chương 87: Chán Không Muốn Sống
- Chương 88: Anh Có Mặt Mũi Sao?
- Chương 89: Như Ông Mong Muốn!
- Chương 90: Thân Phận Của Viên Quản
- Chương 91: Tin Tức Báo Về
- Chương 92: Sự Bối Rối Của Phán Quan
- Chương 93: Giới thượng lưu của thành phố Hải Trung
- Chương 94: Hoàn Vũ Chi Tâm
- Chương 95: Tình huống đột nhiên xảy ra
- Chương 96: Lại là anh
- Chương 97: Nhiệm vụ đặc thù
- Chương 98: Cuộc phỏng vấn của Tần Nhã Khiết
- Chương 99: Người tạo nghiệp
- Chương 100: Không thể sống
- Chương 101: Ông chủ nhà họ Hoàng
- Chương 102: Muôn người mong đợi
- Chương 103: Tâm tư của Tần Nhã Khiết
- Chương 104: Thật trùng hợp
- Chương 105: Khung cảnh nên thơ đẹp như tranh vẽ
- Chương 106: Được dư luận chú ý nhất
- Chương 107: Không một tiếng động
- Chương 108: Hai vị Chiến Thần
- Chương 109: Cảm ơn vì không giết
- Chương 110: Tin tức từ bà Mẫu Dung
- Chương 111: Rất là phách lối
- Chương 112: Chưa từng nghe bao giờ
- Chương 113: Sứ giả thế giới Ám Vực
- Chương 114: Hỏa Mỹ của Huyết Sát Đường
- Chương 115: Nỗi sợ hãi của Hỏa Mỹ
- Chương 116: Các người là Chiến Thần thật sao?
- Chương 117: Huyết Ảnh Cuồng Đao
- Chương 118: Xuất phát đến thế giới Ám Vực
- Chương 119: Quỷ Huyết Ma Vương
- Chương 120: Sứ giả Ám Vực
- Chương 123: Càng xa càng mặn nồng
- Chương 122: Bố cục của thế giới Ám Vực
- Chương 124: Kiêu ngạo
- Chương 125: Tất cả đều đưa đi hết
- Chương 126: Ông hai nhà họ Mã
- Chương 127: Chống lưng của Mã Hồng Khương
- Chương 128: Tội phạm truy nã cấp độ S
- Chương 129: Mặc Hương Xuân
- Chương 130: Mặt tràn đầy hoảng sợ
- Chương 131: Bà Mẫu Dung
- Chương 132: Bảo vệ người đẹp
- Chương 133: Sự thật rất tàn khốc
- Chương 134: Vô cùng căm hận
- Chương 135: Ai dám đối đầu
- Chương 136: Đúng thật là anh ấy rất ưu tú
- Chương 137: Văn phòng hội nghị
- Chương 138: Không làm cũng thế
- Chương 139: Hai người đã bị sa thải
- Chương 140: Vụ án lớn ba năm trước
- Chương 141: Khó bề phân biệt
- Chương 142: Đồ Tể Lý
- Chương 143: Chiến thần viên mãn
- Chương 144: Mời ba anh về cho
- Chương 145: Gián điệp của Ảnh Môn
- Chương 146: Gặp được người quen
- Chương 147: Cơ hội cuối cùng
- Chương 148: Sự ỷ lại của Ngô Kiến Tường
- Chương 149: Muốn giết người ở bãi đỗ xe
- Chương 150: Năm thanh đao nhọn
- Chương 151: Hầu Gia ở Trung Châu
- Chương 152: Cậu hại tôi
- Chương 153: Tai nạn của nhà họ Lý
- Chương 154: Sâu mọt trong Ảnh Môn
- Chương 155: Khu nhà của nhà họ Trương
- Chương 156: Hiện thân của sâu mọt
- Chương 157: Sâu mọt trong Ảnh Môn
- Chương 158: Tần Nhã Lệ xảy ra chuyện
- Chương 159: Khu nhà của nhà họ Ngô
- Chương 160: Tuyệt vọng
- Chương 161: Đến nơi kịp thời
- Chương 162: Cái chết của Ngô Thiên Quyết
- Chương 163: Gặp lại Hắc Công
- Chương 164: Sự thật của ba năm trước
- Chương 165: Tần Nhã Khiết được thăng chức
- Chương 166: Con nhà giàu gây chuyện
- Chương 167: Cậu cả nhà giàu có
- Chương 168: Lại gặp kẻ xấu
- Chương 169: Đặc Tuần Tư muốn dẫn người đi
- Chương 170: Không hiểu quy củ
- Chương 171: Người của Thế giới Ám Vực đến
- Chương 172: Người giết các người
- Chương 173: Lãnh Nguyệt Đao Pháp
- Chương 174: Tuần phủ Ảnh Môn
- Chương 175: Trời sinh quyến rũ
- Chương 176: Anh cả của tôi là bác sĩ
- Chương 177: Có mạnh thì mạnh đến cỡ nào
- Chương 178: Chết cũng không từ
- Chương 179: Chỉ vẻn vẹn một đao
- Chương 180: Năm người tiên phong
- Chương 181: Có người đẹp đến tìm
- Chương 182: Xuất phát đến Thủ đô
- Chương 183: Bị chặn giữa đường
- Chương 184: Như vậy cũng được sao?
- Chương 185: Phạm phải tội gì
- Chương 186: Chim đầu đàn cũng chém
- Chương 187: Chỉ huy tối cao của Chiến bộ
- Chương 188: Chiến trận không nhỏ
- Chương 189
- Chương 190: Lãnh Nguyệt Trảm
- Chương 191: Thực sự dám giết
- Chương 192: Vodka
- Chương 193: Tôi không làm
- Chương 194: Chú phải giảm cân
- Chương 195: Khu Đông xảy ra chuyện rồi
- Chương 196: Thánh Quang Tông
- Chương 197: Đập thẳng vào con rồng vàng
- Chương 198: Công bằng một trận
- Chương 199: Nhị Nguyên lão điên rồi
- Chương 200: Đóng quân ở Đông Lưu trong ba tháng
- Chương 201: Mọi chuyện đều nghe theo đại ca sắp xếp
- Chương 202: Tổng giám đốc từ chức
- Chương 203: Tham dự tiệc rượu
- Chương 204: Dường như lai lịch không nhỏ
- Chương 205: Bị dọa sợ
- Chương 206: Tổng giám đốc mới nhậm chức
- Chương 207: Có người nhận ra Tần Nhã Khiết
- Chương 208: Cảnh giết đêm khuya
- Chương 209: Không thuốc nào cứu được
- Chương 210: Muốn nước bị diệt
- Chương 211: Trở về Tây Lưu
- Chương 212: Có người dám cản trở, chém
- Chương 213: Tôi chiến với anh
- Chương 214: Tông chủ Vu Độc Tông
- Chương 215: Kẻ mưu loạn
- Chương 216: Cấm vệ quân Huyết Ảnh
- Chương 217: Có bỏ qua không
- Chương 218: Lại đến tài phiệt Sở Thị
- Chương 219: Tiềm năng của tài phiệt
- Chương 220: Chiến lực Huyết Vệ quân
- Chương 221: Bốn chết một bị thương
- Chương 222: Lão quái vật ra tay!
- Chương 223: Muốn thấy át chủ bài của Tây Vương
- Chương 224: Tài phiệt Sở Thị, diệt!
- Chương 225: Công ty xảy ra chuyện
- Chương 226: Tình huống rất nghiêm trọng
- Chương 227: Là ai sai khiến ông
- Chương 228: Thi thể bị trộm
- Chương 229: Đầu sỏ gây tội
- Chương 230: Người nhà họ Nghiêm đến
- Chương 231: Tội không đáng chết?
- Chương 232: Lại xảy ra chuyện
- Chương 233: Chị cả của Hải Trung
- Chương 234: Kẻ ra tay
- Chương 235: Thư sinh Ngọc Diện
- Chương 236: Lựa chọn của Tường Vi
- Chương 237: Phật Gia đó
- Chương 238: Lão quái Vu Sơn
- Chương 239: Bước đường cùng của điêu hùng
- Chương 240: Phản ứng của nhà họ Phan
- Chương 241: Đúng là điếc không sợ súng!
- Chương 242: Lời nhắn nhủ của Tường Vi
- Chương 243: Tôi nói không đúng sao?
- Chương 244: Cô ta có quan hệ bất chính với anh rể?
- Chương 245: Tạo ra sấm chớp
- Chương 246: Hồng Môn Yến
- Chương 247: Không bước được ra khỏi cánh cửa này
- Chương 248: Tiết Trung Thụy xuất hiện
- Chương 249: Sát ý bao trùm
- Chương 250: Anh là Ngài sứ giả?
- Chương 251: Vẫn còn con bài cuối cùng
- Chương 252: Rút lui khỏi hàng ngũ tài phiệt
- Chương 253: Đầu sỏ, diệt
- Chương 254: Người đàn ông ngay thẳng cứng nhắc
- Chương 255: Người chồng lưu manh
- Chương 256: Tà thuật Âm Sát
- Chương 257: Tìm tới cửa
- Chương 258: Sức mạnh thực sự
- Chương 259: Tru di tam tộc
- Chương 260: Người giúp đỡ của nhà họ Viên
- Chương 261: Lăng Túc Nhiên, Tần Nhã Khiết (1)
- Chương 262: Lăng Túc Nhiên, Tần Nhã Khiết (2)
- Chương 263: Lăng Túc Nhiên, Tần Nhã Khiết (3)
- Chương 264: Đến doanh trại
- Chương 265: Chắc chắn có mai phục
- Chương 266: Tình thế đáng lo
- Chương 267: Lại rơi vào hiểm cảnh
- Chương 268: Chỉ cần một đao
- Chương 269: Dùng quân pháp để xét xử
- Chương 270: Tất cả tập hợp
- Chương 271: Dọn sạch đường
- Chương 272: Phàn Thiên Môn hiện thân
- Chương 273: Phàn Thiên Ma Tôn
- Chương 274: Di vật của cường giả
- Chương 275: Thế giới khác
- Chương 276: Cường giả Chiến hoàng, chết đi
- Chương 277: Dường như lại gặp chuyện
- Chương 278: Nhà họ Phương giàu có
- Chương 279: Ít nhất cũng vài trăm triệu
- Chương 280: Nhà họ Phương điều động người
- Chương 281: Ngăn bọn họ lại
- Chương 282: Tông môn tà ác tác loạn
- Chương 283: Xin một bát nước uống
- Chương 284: Hang ổ của Âm Hư Tông
- Chương 285: Anh em kì ba
- Chương 286: Diệt Âm Hư Tông
- Chương 287: Ngày tận thế của nhà họ Phương
- Chương 288: Cô ta tên Tiêu Ngọc My
- Chương 289: Chết người không đền mạng
- Chương 290: Có một số việc nên xử lý
- Chương 291: Lăng Túc Nhiên, Tần Nhã Khiết
- Chương 292: Lái xe thẳng vào đi
- Chương 293: Dép lê của ai?
- Chương 294: Tình hình bên trong của tài phiệt Tiêu Thiết
- Chương 295: Bốn vị chiến tông
- Chương 296: Thực lực của Mộ Dung Thần Túc
- Chương 297: Tất cả đều là báo ứng
- Chương 298: Thật sự không nhận ra anh rồi sao?
- Chương 299: Kẻ thù năm xưa
- Chương 300: Phía quan chức dẫn người đến
- bình luận