Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu - Chương 37: Chuyện Tốt Ngất Trời

Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu Chương 37: Chuyện Tốt Ngất Trời
“Người đàn ông đó trông như thế nào?” Triệu Đức Văn hút một hơi thuốc rồi lạnh lùng nói.

“Bởi… bởi vì khoảng cách quá xa, thời gian quá ngắn, hơn nữa mặt của người đàn ông đó đầy máu, vì vậy tôi không thể nhìn rõ, chỉ biết là một người đàn ông…”

Phù!

Nghe đến đây, Triệu Đức Văn nặng nề phả ra một luồng khói đục, ánh mắt khẽ nheo lại.

Hoá ra, thực sự là cá lọt lưới!

“Tôi… tôi chỉ biết có như vậy thôi, làm… làm ơn hãy tha cho tôi, tôi hứa sẽ không nói ra đâu…” Người đàn ông gầy gò lại phun ra một ngụm máu rồi nói.

Răng rắc! Răng rắc!

Vẫn chưa nói xong thì bất thình lình, Triệu Huy Chấn một chân giẫm lên ngực anh ta và vang lên một tiếng xương gãy.

“Em trai, cậu khẳng định người ở khách sạn Vương Miện ngày hôm đó không phải là người của nhà họ Trịnh?” Triệu Đức Văn liếc nhìn người đàn ông nằm ở dưới đất một cái rồi lên tiếng.

“Chắc chắn!” Triệu Huy Chấn mạnh mẽ gật đầu: “Người của nhà họ Trịnh, tôi toàn bộ đều nhận ra, người đó chắc chắn là một người lạ!”

“Xem ra, tàn dư của nhà họ Trịnh có lẽ đã bám lấy nhân vật nào rồi!” Triệu Đức Văn khẽ gật đầu.

“Vâng!” Triệu Huy Chấn đồng thời gật đầu: “Anh cả, chuyện này rất đơn giản, tôi lập tức đem người đi bắt con gái của Tần Doanh Bác về hỏi là biết ngay thôi!”

“Chuyện này, người của nhà họ Triệu chúng ta đừng nên ra mặt!” Triệu Đức Văn nói tiếp sau một hồi suy nghĩ.

“Vào ngày hôm đó ở khách sạn Vương Miện, đối phương chỉ nhắc đến chuyện con gái của nhà họ Trịnh bị ép nhảy sông chứ không hề nhắc đến chuyện nhà họ Trịnh bị diệt môn.”

“Hơn nữa, đã nhiều ngày trôi qua rồi, anh ta cũng không kiếm đến tận cửa, rất có thể anh ta hoàn toàn không biết chuyện của nhà họ Trịnh là do ai làm!”

“Hiểu rồi!” Triệu Huy Chấn suy nghĩ một hồi liền gật đầu.

“Cậu giao cho Lỗ Đức Quân đi làm đi!” Triệu Đức Văn lại một lần nữa hút điếu xì gà và nói thêm: “Dặn ông ta, chuyện này phải đích thân ông ta ra tay, càng ít người biết càng tốt!”

“Vâng ạ!” Triệu Huy Chấn gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra và gọi điện.

Mười một giờ sáng, toà nhà trụ sở chính của công ty tập đoàn Tần Cường.

Tần Trung Thiên và con trai thứ của mình, Tần Doanh Vũ cùng với Tần Nhã Kỳ đang thảo luận về hợp đồng cao ốc Đông Khởi ở trong văn phòng của ông ấy.

Vốn dĩ ông ấy thường ngày đã rất ít đến công ty, vị trí tổng giám đốc công ty cũng sớm giao cho Tần Doanh Vũ, ông ấy chỉ có chức danh là chủ tịch thôi.

Chỉ là vì trong khoảng thời gian này, chuyện của hợp đồng cao ốc Đông Khởi rất quan trọng, nên ông ấy thường sẽ đến công ty mở cuộc thảo luận.

“Này Kỳ, bên phía cậu Quang rốt cuộc nói gì? Có tiến triển mới không?” Tần Trung Thiên cầm ly trà lên và uống một ngụm.



“Ông nội, ông đừng lo, sẽ sớm thôi ạ.” Tần Nhã Kỳ gật đầu nói.

“Cậu Quang nói, anh ta vào tối hôm qua đã nhờ bố của anh ta tìm một người phụ trách bộ phận của cao ốc Đông Khởi, đối phương đã đồng ý giúp giành lấy cho chúng ta.”

“Nếu mọi thứ suôn sẻ thì sẽ có câu trả lời trong hôm nay hoặc ngày mai!”

“Thật sao? Tuyệt vời!” Tần Trung Thiên mặt mày rạng rỡ.

“Nếu chuyện này thành công, Nhã Kỳ chính là đại công thần của nhà họ Tần chúng ta, đến lúc đấy trực tiếp cho cháu thăng chức lên phó tổng giám đốc quản lý marketing của tập đoàn!”

“Cám ơn ông nội, đây là điều cháu nên làm ạ!” Tần Nhã Kỳ vui mừng.

“Đúng rồi, quan hệ của cháu với cậu Quang tiến triển đến đâu rồi?” Tần Trung Thiên tiếp tục nói.

“Gia đình họ mặc dù không phải là một trong tứ đại gia tộc của Đông Khởi, nhưng mạnh hơn rất nhiều so với nhà họ Tần chúng ta, nếu cháu có thể kết hôn với anh ta, cũng xem là tìm được một mái ấm tốt.”

“Ông nội, cháu vẫn chưa suy nghĩ về chuyện này, không vội!” Tần Nhã Kỳ cười và trả lời.

Nghe cô ta nói vậy nghĩa là cô ta hoàn toàn không có ý định kết hôn với Tiền Bội Quang, chỉ vì bây giờ cần dùng đến đối phương nên mới tạm thời làm bạn gái của anh ta.

Cô ta rất rõ mục tiêu kết hôn của mình, chắc chắn phải gả vào tứ đại gia tộc!

Còn về cụ thể gả cho ai thì không hề quan trọng, chỉ cần là huyết thống trực hệ của tứ đại gia tộc là được!

Reng reng reng!

Lúc này, điện thoại của Tần Trung Thiên vang lên, là do thư ký gọi đến.

“Không biết tôi đang họp sao?” Sau khi nhấn nút nghe máy thì Tần Trung Thiên trầm giọng nói: “Có chuyện gì?”

“Chủ tịch Tần, người của bộ Chiêu thị cao ốc Đông Khởi đến rồi, nói là đến đây để ký hợp đồng với công ty chúng ta, hơn nữa còn chỉ định phải đích thân cô chủ đi ký.” Giọng nói của thư ký hơi phấn khích.

“Thật sao?” Nghe đến đây, Tần Trung Thiên suýt chút nhảy cẫng lên vì phấn khhởi.

“Đúng vậy ạ, tôi vừa dẫn họ đến phòng họp lớn.” Thư ký trả lời.

“Được, nói với bọn họ rằng, cô chủ đến ngay lập tức!” Tần Trung Thiên vui mừng nói.

“Bố, có chuyện gì mà vui như vậy ạ?” Đến khi Tần Trung Thiên ngắt mày thì Tần Doanh Vũ cười và hỏi, đã lâu rồi không thấy ông cụ vui mừng như vậy.

“Ha ha, chuyện tốt, một chuyện tốt ngất trời!” Tần Trung Thiên bật cười ha hả và quay sang nhìn Tần Nhã Kỳ: “Cô bé Kiều, cháu đúng là phúc tinh của nhà họ Tần chúng ta mà!”

“Ông nội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ?” Tần Nhã Kỳ kinh ngạc.

“Người của bộ Chiêu thị cao ốc Đông Khởi đã đến thẳng công ty, và chỉ đích danh cháu đến ký hợp đồng!” Tần Trung Thiên tiếp tục cười lớn.

“Cháu mau gọi điện cho cậu Quang và cảm ơn anh ta, ngoài ra, tối nay chúng ta sẽ mời anh ta ăn cơm, kêu anh ta nhất định phải đến!”



“Hả!” Hai bố con Tần Doanh Vũ đồng thời kêu lên.

“Ông nội, có thật không ạ?” Tần Nhã Kỳ khẽ sững sờ rồi lớn tiếng hỏi.

“Đương nhiên là thật rồi, người của đối phương hiện đang ở phòng họp rồi, còn có thể là giả sao?” Tần Trung Thiên cười và trả lời.

“Tuyệt quá!” Tần Nhã Kỳ hoan hô.

“Ha ha, có phải là một chuyện tuyệt vời không?” Tần Trung Thiên lại cười và nói.

“Không hổ là nhà họ Tiền mà, mối quan hện này chắc chắn là thích hợp, người của cao ốc Đông Khởi còn cất công đến đây, đúng là quả nể mặt rồi!”

Ông ấy vừa nói vừa đứng dậy nhìn sang Tần Doanh Vũ: “Con cũng mau về văn phòng chuẩn bị đi, chúng ta lát nữa sẽ cùng nhau đi gặp đối phương để thể hiện sự coi trọng của chúng ta!”

“Dạ được, thưa bố! “Tần Doanh Vũ mặt mày rạng rỡ.

“Cô bé Kiều, cháu đi gọi điện trước, ông cũng về văn phòng chuẩn bị một chút!” Tần Trung Thiên nhìn Tần Nhã Kỳ cười, sau khi nói xong thì bước ra ngoài.

“Dạ vâng ạ!” Tần Nhã Kỳ mạnh mẽ gật đầu.

Cô ta không ngờ rằng, chuyện mà nhà họ Tần đã vướng bận hơn nửa năm trời lại giải quyết dễ dàng như vậy, Tiền Bội Quang quả đúng có chút tài cán mà!”

Sau khi ổn định cảm xúc của mình thì cô ta lấy điện thoại ra và gọi cho Tiền Bội Quang.

“Anh yêu à, cám ơn anh!” Sau khi cuộc gọi được kết nối thì cô ta nói với giọng điệu nhẹ nhàng.

“Hả?” Tiền Bội Quang ở đầu dây bên kia sững sờ: “Sao đột nhiên lại cám ơn anh?”

“Đáng ghét, còn ở đấy giả vờ với em.” Tần Nhã Kỳ nũng nịu nói.

“Thì do mối quan hệ của bố anh quá mạnh, người của cao ốc Đông Khởi đã chủ động đến công ty em, em lập tức sẽ đi ký hợp đồng với họ.”

“Hả?” Tiền Bội Quang ngạc nhiên ra tiếng.

Đến ngày hôm nay, anh ta vẫn chưa nói với bố về chuyện của nhà họ Tần dù chỉ một lần!

Nhưng bây giờ, Tần Nhã Kỳ lại nói với anh ta rằng, người của cao ốc Đông Khởi đã chủ động đến tập đoàn Tần thị để ký hợp đồng!

Đùa sao!

“Có phải anh cũng rất ngạc nhiên không?” Tần Nhã Kỳ lại cười nũng nịu.

“Được rồi, em khoan nói với anh trước, em phải đi ký hợp đồng ngay lập tức, tối nay em sẽ đến chỗ anh, tư thế mà anh đã luôn muốn giải mã thì đêm nay sẽ thoả mãn anh đấy!”

Sau khi nói xong, không đợi đối phương trả lời thì trực tiếp ngắt máy.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận