Không Khoan Nhượng - Chương 107
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Không Khoan Nhượng
Chương 107
Philippe Roussard đứng cuối cầu tàu dẫn ra chiếc thuyền riêng của hắn và nhìn ra mặt hồ sâu thẳm. Nhắm mắt lại, hắn cảm nhận được ngọn gió lướt qua. Vẳng đâu đó từ xa vọng lại, hắn nghe thấy điệp khúc tiếng dây leo và leng keng vào cột buồm bằng nhôm mỗi lúc dây chão đung đưa theo nhịp tàu.
Roussard đã nói chuyện với người quản lí của hắn và một lần nữa cuộc nói chuyện vẫn không đạt được kết quả tốt đẹp. Họ đã tranh cãi nhau về cuộc tấn công thất bại tại quán bar ở bãi biển Virginia. Người quản lí đổ lỗi cho hắn về thất bại đó vì hắn chính là người đã thay đổi kế hoạch vào phút chót. Chiếc RV gây ảnh hưởng quá lớn, giống như lượng dầu Diezen và phân hoá học. Lẽ ra Roussard không nên tống lên thùng xe với số lượng quá nhiều như thé. Nếu hắn làm theo hướng dẫn, thì mọi sự đã thành công.
Cả hai vẫn tiếp tục tranh cãi về cách thức diễn ra của cuộc tấn công vừa qua, cũng như là cách Scot Harvath bị giết sau đó.
Roussard mệt mỏi với cuộc tranh cãi. Hắn là người trong cuộc và hắn sẽ quyết định theo cách hắn thấy phù hợp. Hắn có cách ra khỏi đất nước này khi nào xong việc và hắn còn đủ tiền để hoàn thành công việc. Cuộc tranh luận không dứt đã gây ra phản tác dụng. Đơn giản là vì họ là những kẻ xa lạ với nhau. Một khoảng thời gian trôi qua, chỉ riêng máu thôi thì chưa đủ đến lắp đầy cách biệt giữa họ.
Roussard mở mắt và châm điếu thuốc. Hắn biết hắn sẽ làm được điều hắn muốn. Cuộc tấn công vừa qua thật ấn tượng. Đó là một cuộc tấn công hết sức táo bạo và là một kết thúc phù hợp với những gì đã được dự đoán trước đó.
Hắn rít một hơi dài và nghĩ xem mình sẽ đi đâu khi mọi chuyện chấm dứt. Vào chuỗi ngày hắn có mặt tại Irắc và sau đó là khoảng thời gian dài vô vọng ở nhà tù Guantanamo, hắn chưa bao giờ nghĩ tới giờ phút tiếp theo đó, chứ đừng nói gì đến ngày tiếp theo, tuần tiếp theo, tháng tiếp theo, hay thậm chí là năm tiếp theo. Nhưng điều đó đã bắt đầu thay đổi con người hắn. Hắn thấy ý nghĩa của việc chuẩn bị cho tương lai, đặt mục tiêu cho bản thân.
Hắn đã trải qua công việc đích thực và hắn thấy thích thú. Hắn không sợ bị bắt giữ, mặc dù hắn thông minh để nhận ra những ngày hắn ở Mỹ nhiều vô kể. Hắn cần sớm rời khỏi đây, không phải là khi mọi việc chưa được hoàn tất.
Nâng ống nhòm nhìn xuyên đêm lên ngang tầm mắt, hắn nhìn mục tiêu lần cuối và bước lại gần cầu tàu, rồi lui về ngôi nhà thuê của hắn. Đã đến lúc phải ngủ một giấc. Ngày mai sẽ là một ngày vô cùng bận rộn.
Roussard đã nói chuyện với người quản lí của hắn và một lần nữa cuộc nói chuyện vẫn không đạt được kết quả tốt đẹp. Họ đã tranh cãi nhau về cuộc tấn công thất bại tại quán bar ở bãi biển Virginia. Người quản lí đổ lỗi cho hắn về thất bại đó vì hắn chính là người đã thay đổi kế hoạch vào phút chót. Chiếc RV gây ảnh hưởng quá lớn, giống như lượng dầu Diezen và phân hoá học. Lẽ ra Roussard không nên tống lên thùng xe với số lượng quá nhiều như thé. Nếu hắn làm theo hướng dẫn, thì mọi sự đã thành công.
Cả hai vẫn tiếp tục tranh cãi về cách thức diễn ra của cuộc tấn công vừa qua, cũng như là cách Scot Harvath bị giết sau đó.
Roussard mệt mỏi với cuộc tranh cãi. Hắn là người trong cuộc và hắn sẽ quyết định theo cách hắn thấy phù hợp. Hắn có cách ra khỏi đất nước này khi nào xong việc và hắn còn đủ tiền để hoàn thành công việc. Cuộc tranh luận không dứt đã gây ra phản tác dụng. Đơn giản là vì họ là những kẻ xa lạ với nhau. Một khoảng thời gian trôi qua, chỉ riêng máu thôi thì chưa đủ đến lắp đầy cách biệt giữa họ.
Roussard mở mắt và châm điếu thuốc. Hắn biết hắn sẽ làm được điều hắn muốn. Cuộc tấn công vừa qua thật ấn tượng. Đó là một cuộc tấn công hết sức táo bạo và là một kết thúc phù hợp với những gì đã được dự đoán trước đó.
Hắn rít một hơi dài và nghĩ xem mình sẽ đi đâu khi mọi chuyện chấm dứt. Vào chuỗi ngày hắn có mặt tại Irắc và sau đó là khoảng thời gian dài vô vọng ở nhà tù Guantanamo, hắn chưa bao giờ nghĩ tới giờ phút tiếp theo đó, chứ đừng nói gì đến ngày tiếp theo, tuần tiếp theo, tháng tiếp theo, hay thậm chí là năm tiếp theo. Nhưng điều đó đã bắt đầu thay đổi con người hắn. Hắn thấy ý nghĩa của việc chuẩn bị cho tương lai, đặt mục tiêu cho bản thân.
Hắn đã trải qua công việc đích thực và hắn thấy thích thú. Hắn không sợ bị bắt giữ, mặc dù hắn thông minh để nhận ra những ngày hắn ở Mỹ nhiều vô kể. Hắn cần sớm rời khỏi đây, không phải là khi mọi việc chưa được hoàn tất.
Nâng ống nhòm nhìn xuyên đêm lên ngang tầm mắt, hắn nhìn mục tiêu lần cuối và bước lại gần cầu tàu, rồi lui về ngôi nhà thuê của hắn. Đã đến lúc phải ngủ một giấc. Ngày mai sẽ là một ngày vô cùng bận rộn.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- bình luận