Không Khoan Nhượng - Chương 52
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Không Khoan Nhượng
Chương 52
Khi vợ Al-Tal và đứa con 20 tuổi từ nhà thờ trở về, Harvath đang đợi họ.
Đeo một chiếc mặt nạ trượt tuyết đen, mỏng, anh trườn từ cầu thang vào hành lang ánh sáng mờ mờ và gí khẩu súng giảm thanh đường kính 45 ly Taurus 24/7 OSS vào gáy cậu con trai.
Bà mẹ đang định mở miệng hét lên thì bị Harvath bóp cổ. “Bà mà kêu, tôi sẽ giết cả hai”. Anh nói bằng tiếng Arab.
Khi hai mẹ con họ bị trói giật tay ra phía sau và dán băng dính vào miệng anh bắt họ đưa chìa khóa và dẫn anh vào căn nhà. Trước khi vào, Harvath đọc qua bộ hồ sơ, ghi nhớ những chi tiết thực tế về tệ xá của Al-Tal và những người chủ của nó.
Anh đã đọc đủ để biết rằng vệ sỹ của hắn cực kỳ nguy hiểm. Nguyên là một tay lấy cung của Cảnh sát mật Syria, gã này thường trị những đối tượng cứng đầu cứng cổ bằng cách đánh đập dã man và bắt họ phải xem hắn hãm hiếp và hành hạ vợ con họ.
Khi Harvath vào nhà, anh thấy tên vệ sỹ to con đó đang đeo một bao súng bằng da vắt qua một chiếc áo sơ-mi hoen ố vì mồ hôi. Hắn đang trông một chảo thịt cừu trên bếp. Vừa nhìn lên hắn bị ăn luôn hai phát súng của Harvath vào trán.
Cái chảo nóng lăn xuống nền nhà và Harvath biến nó thành một cái hành lang ngắn ngay khi y tá của Al-Tal xuất hiện. Rõ ràng, Al-Tal đã chọn hắn vì khổ người to đùng của hắn. Nếu cần phải xô đẩy có lẽ điệp viên tình báo khôn ngoan này có thể sử dụng hắn để có thêm lực.
Harvath dùng báng súng đánh mạng vào mặt và hắn rũ ra.
Bước qua tên y tá, Harvath nhún nhảy đi vào phòng ngủ ở đằng sau. Anh tìm thấy Al-Tal nằm trên giường, trong trạng thái bị gây mê. Như thế, mới có thể điều tiết được lượng morphin để làm dịu những cơn đau do ung thư thông qua một thiết bị nhỏ trong bàn tay như móng vuốt của hắn.
“Anh là ai?” khi Harvath bước vào, một người đàn ông hỏi bằng tiếng Arab.
Chưa kịp trả lời thì Harvath để ý thấy tay phải của người đàn ông có mái tóc màu xám đang lần bên dưới chăn. Harvath để ba cái vòng vào giường và ngay lập tức, Al-Tal rụt tay lại.
Harvath nhìn qua cái giường và kéo chăn lên. Anh thấy một khẩu súng lục và một khẩu AK-47.
“Anh là ai?” Al-Tal lại thều thào khi Harvath lấy vũ khí. Đôi mắt của hắn nhỏ và sẫm lại, giọng nói giận dữ.
“Mày sẽ nhanh chóng tìm ra tao là ai”, Harvath nói, anh biết rằng hắn biết một chút tiếng Anh.
Trói chân và tay hắn vào giường, Harvath bịt cả miệng lại rồi rời khỏi căn phòng.
Đeo một chiếc mặt nạ trượt tuyết đen, mỏng, anh trườn từ cầu thang vào hành lang ánh sáng mờ mờ và gí khẩu súng giảm thanh đường kính 45 ly Taurus 24/7 OSS vào gáy cậu con trai.
Bà mẹ đang định mở miệng hét lên thì bị Harvath bóp cổ. “Bà mà kêu, tôi sẽ giết cả hai”. Anh nói bằng tiếng Arab.
Khi hai mẹ con họ bị trói giật tay ra phía sau và dán băng dính vào miệng anh bắt họ đưa chìa khóa và dẫn anh vào căn nhà. Trước khi vào, Harvath đọc qua bộ hồ sơ, ghi nhớ những chi tiết thực tế về tệ xá của Al-Tal và những người chủ của nó.
Anh đã đọc đủ để biết rằng vệ sỹ của hắn cực kỳ nguy hiểm. Nguyên là một tay lấy cung của Cảnh sát mật Syria, gã này thường trị những đối tượng cứng đầu cứng cổ bằng cách đánh đập dã man và bắt họ phải xem hắn hãm hiếp và hành hạ vợ con họ.
Khi Harvath vào nhà, anh thấy tên vệ sỹ to con đó đang đeo một bao súng bằng da vắt qua một chiếc áo sơ-mi hoen ố vì mồ hôi. Hắn đang trông một chảo thịt cừu trên bếp. Vừa nhìn lên hắn bị ăn luôn hai phát súng của Harvath vào trán.
Cái chảo nóng lăn xuống nền nhà và Harvath biến nó thành một cái hành lang ngắn ngay khi y tá của Al-Tal xuất hiện. Rõ ràng, Al-Tal đã chọn hắn vì khổ người to đùng của hắn. Nếu cần phải xô đẩy có lẽ điệp viên tình báo khôn ngoan này có thể sử dụng hắn để có thêm lực.
Harvath dùng báng súng đánh mạng vào mặt và hắn rũ ra.
Bước qua tên y tá, Harvath nhún nhảy đi vào phòng ngủ ở đằng sau. Anh tìm thấy Al-Tal nằm trên giường, trong trạng thái bị gây mê. Như thế, mới có thể điều tiết được lượng morphin để làm dịu những cơn đau do ung thư thông qua một thiết bị nhỏ trong bàn tay như móng vuốt của hắn.
“Anh là ai?” khi Harvath bước vào, một người đàn ông hỏi bằng tiếng Arab.
Chưa kịp trả lời thì Harvath để ý thấy tay phải của người đàn ông có mái tóc màu xám đang lần bên dưới chăn. Harvath để ba cái vòng vào giường và ngay lập tức, Al-Tal rụt tay lại.
Harvath nhìn qua cái giường và kéo chăn lên. Anh thấy một khẩu súng lục và một khẩu AK-47.
“Anh là ai?” Al-Tal lại thều thào khi Harvath lấy vũ khí. Đôi mắt của hắn nhỏ và sẫm lại, giọng nói giận dữ.
“Mày sẽ nhanh chóng tìm ra tao là ai”, Harvath nói, anh biết rằng hắn biết một chút tiếng Anh.
Trói chân và tay hắn vào giường, Harvath bịt cả miệng lại rồi rời khỏi căn phòng.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- bình luận