Không Khoan Nhượng - Chương 93
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Không Khoan Nhượng
Chương 93
"Là mày" một tên nói tiếng Anh rất chuẩn.
Hắn vừa nói vừa rút khẩu súng lại, Harvath nhìn vào phía dưới nòng súng. Y như là anh đang nhìn thẳng vào khuôn mặt của cậu thanh niên Abu Nidal, đôi mắt đen và đầy thù hận. Harvath nhận ra Philippe Roussard ngay lập tức.
Một thoáng bối rối trên gương mặt của tên giết người, hắn cố đoán xem chuyện gì đang xảy ra. Harvath cố vắt óc nghĩ cách đối phó.
"Gã Lùn đâu?" Cuối cùng Roussard cất tiếng hỏi trong lúc tên còn lại tước vũ khí của Harvath và đứng lùi lại. "Bọn tao biết hắn ta không ở trên xuồng. Chiếc xuồng đang đi lòng vòng trên vịnh".
"Thằng khốn", Harvath nói, lòng đầy căm giận. Kẻ anh đang săn tìm đang đứng ngay trước mặt anh mà anh chẳng thể làm gì. Trong đời chưa bao giờ Harvath thấy bất lực đến vậy.
"Vậy mày biết tao là ai", Roussard mỉm cười trước khi dùng báng súng đạp vào quai hàm Harvath. "Tao hỏi mày lần nữa. Hắn ta đâu?".
Harvath ngẩng đầu lên nhìn hắn đáp "Và tao sẽ nói lại với mày lần nữa, thằng khốn".
Một lần nữa nụ cười khó hiểu hiện lên khuôn mặt của Roussard, kèm theo đó là một cú đánh khác.
"Sức chịu đựng của mày không lớn bằng khát khao và khả năng điều khiển của tao đâu. Gã Lùn đâu?"
Đầu Harvath như có hàng triệu đốm lửa lập lập lòe. "Ừm", anh đáp, mắt mờ hẳn đi. "Tao nhớ rồi, thằng khốn".
Roussard rút khẩu súng lại và đột nhiên hắn nghĩ ra cách khác. Đặt họng súng vào trán Harvath, hắn thì thào "Tao chỉ quan tâm đến gã Lùn. Cho tao biết hắn ta đang ở đâu và tao sẽ để mày sống".
"Mày không có tư cách đàm phán".
"Hay đấy" Roussard nói. "Tao tưởng tao là người duy nhất cầm súng".
"Vì những người lính hải quân mày đã sát hại ở Irắc", Harvath đáp, "Cũng như là những gì mày đã làm với những người tao quan tâm và yêu quí, tao sẽ chứng kiến mày chết".
Nụ cười trở lại với khuôn mặt của Roussard. "Trả thù là động cơ cao cả. Thật tiếc mày lại không có cơ hội ấy".
Roussard xốc lại khẩu súng trên vai và chuẩn bị nhả đạn. "Trong chúng ta, kẻ duy nhất phải chết ngày hôm nay sẽ là mày".
Harvath liếc mắt sang trái, sau đó sang phải để tìm một hòn đá, một cành cây, bất cứ thứ gì để có thể hạ kẻ đang bắt giữ mình. Chẳng có gì hết. Chẳng kẻ nào trong hai tên đứng đủ gần để anh ngáng chân chúng ngã. Anh gần như không có lựa chọn.
Harvath nhìn vào mặt Roussard và đinh nói thì ngón tay của tên giết người xiết chặt cò súng và Haravth nhìn thấy một đốm sáng lóe lên.
Hắn vừa nói vừa rút khẩu súng lại, Harvath nhìn vào phía dưới nòng súng. Y như là anh đang nhìn thẳng vào khuôn mặt của cậu thanh niên Abu Nidal, đôi mắt đen và đầy thù hận. Harvath nhận ra Philippe Roussard ngay lập tức.
Một thoáng bối rối trên gương mặt của tên giết người, hắn cố đoán xem chuyện gì đang xảy ra. Harvath cố vắt óc nghĩ cách đối phó.
"Gã Lùn đâu?" Cuối cùng Roussard cất tiếng hỏi trong lúc tên còn lại tước vũ khí của Harvath và đứng lùi lại. "Bọn tao biết hắn ta không ở trên xuồng. Chiếc xuồng đang đi lòng vòng trên vịnh".
"Thằng khốn", Harvath nói, lòng đầy căm giận. Kẻ anh đang săn tìm đang đứng ngay trước mặt anh mà anh chẳng thể làm gì. Trong đời chưa bao giờ Harvath thấy bất lực đến vậy.
"Vậy mày biết tao là ai", Roussard mỉm cười trước khi dùng báng súng đạp vào quai hàm Harvath. "Tao hỏi mày lần nữa. Hắn ta đâu?".
Harvath ngẩng đầu lên nhìn hắn đáp "Và tao sẽ nói lại với mày lần nữa, thằng khốn".
Một lần nữa nụ cười khó hiểu hiện lên khuôn mặt của Roussard, kèm theo đó là một cú đánh khác.
"Sức chịu đựng của mày không lớn bằng khát khao và khả năng điều khiển của tao đâu. Gã Lùn đâu?"
Đầu Harvath như có hàng triệu đốm lửa lập lập lòe. "Ừm", anh đáp, mắt mờ hẳn đi. "Tao nhớ rồi, thằng khốn".
Roussard rút khẩu súng lại và đột nhiên hắn nghĩ ra cách khác. Đặt họng súng vào trán Harvath, hắn thì thào "Tao chỉ quan tâm đến gã Lùn. Cho tao biết hắn ta đang ở đâu và tao sẽ để mày sống".
"Mày không có tư cách đàm phán".
"Hay đấy" Roussard nói. "Tao tưởng tao là người duy nhất cầm súng".
"Vì những người lính hải quân mày đã sát hại ở Irắc", Harvath đáp, "Cũng như là những gì mày đã làm với những người tao quan tâm và yêu quí, tao sẽ chứng kiến mày chết".
Nụ cười trở lại với khuôn mặt của Roussard. "Trả thù là động cơ cao cả. Thật tiếc mày lại không có cơ hội ấy".
Roussard xốc lại khẩu súng trên vai và chuẩn bị nhả đạn. "Trong chúng ta, kẻ duy nhất phải chết ngày hôm nay sẽ là mày".
Harvath liếc mắt sang trái, sau đó sang phải để tìm một hòn đá, một cành cây, bất cứ thứ gì để có thể hạ kẻ đang bắt giữ mình. Chẳng có gì hết. Chẳng kẻ nào trong hai tên đứng đủ gần để anh ngáng chân chúng ngã. Anh gần như không có lựa chọn.
Harvath nhìn vào mặt Roussard và đinh nói thì ngón tay của tên giết người xiết chặt cò súng và Haravth nhìn thấy một đốm sáng lóe lên.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- bình luận