Không Khoan Nhượng - Chương 28
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Không Khoan Nhượng
Chương 28
Khi Ron Parker gọi Harvath và bảo muốn gặp anh ở phòng ăn lúc đó là giữa buổi sáng.
Harvath tắm qua một chút và cuối cùng anh mở vòi nước lạnh cho tỉnh ngủ hẳn và thoát khỏi cơn ác mộng khủng khiếp mà đêm nào anh cũng gặp kể từ khi Tracy bị bắn.
Sau khi mặc bộ quần áo Finney đã cho người chuẩn bị sẵn cho anh, Harvath gọi điện thoại đến cả hai bệnh viện để kiểm tra xem mẹ anh và Tracy thế nào rồi.
Tại nhà hàng, Parker đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho họ. Harvath rót một tách cà-phê và hỏi, “Tim đâu rồi?”.
“Sáng nay ông ấy theo dõi thị trường. Ông ấy đang để mắt đến một mã chứng khoán ở Nam Mỹ”.
Harvath đã hiểu và không hỏi thêm nữa. Ăn xong bữa sáng, Parker đưa anh tới Sargasso ngay lập tức. Khi vào phòng họp, Tim Finney và Tom Morgan đã đang chờ họ ở đó.
“Thời tiết đã khá hơn rồi”, Morgan nói khi Harvath tự rót cho anh một tách cà-phê và ngồi xuống. “Sẽ biết tin của anh bạn chúng ta ngay thôi”.
“Mẹ anh thế nào rồi?” Finney vừa kéo ghế ra cạnh Harvath vừa hỏi anh.
“Tệ lắm”.
“Tôi rất tiếc khi nghe thấy như vậy. Tracy thế nào?”.
“Không có gì thay đổi”, anh trả lời. Vì muốn lái những câu hỏi ra khỏi hàng loạt bất hạnh anh đang phải gánh chịu, Harvath tự đặt câu hỏi của mình. “Cái túi nhỏ đó đã di chuyển tí nào chưa?”.
“Chưa”, Parker đứng trước chiếc máy tính xách tay, vừa trả lời, vừa nhâm nhi một ngụm cà-phê.
“Đã có ai tới hòn đảo đó để gặp hắn chưa?”
“Tiêu cực lắm”.
Harvath tựa vào chiếc ghế, hai tay xoa mặt, “Vậy chúng ta lại chờ đợi”.
Finney gõ bút vào bàn. “Đúng”.
Những màn hình trong phòng đều sáng lên và phòng chát hiện lên tin nhắn cuối cùng của gã Lùn cho biết rằng gã đã có thông tin cho Harvath, nhưng phải chờ đến khi cơn mưa qua đi.
“Trông Alison thế nào?” Parker hỏi, phá vỡ bầu không khí yên lặng đang bao trùm căn phòng. “Tốt chứ?”.
Harvath mỉm cười. Dù xung quanh có sang trọng đến thế nào, nhưng nằm chờ vẫn cứ là nằm chờ và cảnh sát cũng như quân đội, lúc nào mà chẳng nói giống nhau.
“Vâng”, Harvath trả lời. “Trông cô ấy rất được”.
“Nếu tôi có thể thuyết phục cô ấy chuyển tới đây làm việc cả ngày có thể chúng ta sẽ tìm ra thứ gì đó”.
Finney khụt khịt nhạo báng. “Và để anh khỏi chú ý tới vị khách nữ nào của khu nghỉ mát chứ gì?”.
Parker cười. “Có vấn đề gì đâu. San Diego là sự nghiệp của cô ấy. Cô ấy sẽ không bao giờ bỏ. Nói gì đến tôi”.
Harvath đang định nói thì Tom Morgan bật ngón tay và chỉ lên một trong số những màn hình. Gã Lùn đã trở lại.
Harvath tắm qua một chút và cuối cùng anh mở vòi nước lạnh cho tỉnh ngủ hẳn và thoát khỏi cơn ác mộng khủng khiếp mà đêm nào anh cũng gặp kể từ khi Tracy bị bắn.
Sau khi mặc bộ quần áo Finney đã cho người chuẩn bị sẵn cho anh, Harvath gọi điện thoại đến cả hai bệnh viện để kiểm tra xem mẹ anh và Tracy thế nào rồi.
Tại nhà hàng, Parker đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho họ. Harvath rót một tách cà-phê và hỏi, “Tim đâu rồi?”.
“Sáng nay ông ấy theo dõi thị trường. Ông ấy đang để mắt đến một mã chứng khoán ở Nam Mỹ”.
Harvath đã hiểu và không hỏi thêm nữa. Ăn xong bữa sáng, Parker đưa anh tới Sargasso ngay lập tức. Khi vào phòng họp, Tim Finney và Tom Morgan đã đang chờ họ ở đó.
“Thời tiết đã khá hơn rồi”, Morgan nói khi Harvath tự rót cho anh một tách cà-phê và ngồi xuống. “Sẽ biết tin của anh bạn chúng ta ngay thôi”.
“Mẹ anh thế nào rồi?” Finney vừa kéo ghế ra cạnh Harvath vừa hỏi anh.
“Tệ lắm”.
“Tôi rất tiếc khi nghe thấy như vậy. Tracy thế nào?”.
“Không có gì thay đổi”, anh trả lời. Vì muốn lái những câu hỏi ra khỏi hàng loạt bất hạnh anh đang phải gánh chịu, Harvath tự đặt câu hỏi của mình. “Cái túi nhỏ đó đã di chuyển tí nào chưa?”.
“Chưa”, Parker đứng trước chiếc máy tính xách tay, vừa trả lời, vừa nhâm nhi một ngụm cà-phê.
“Đã có ai tới hòn đảo đó để gặp hắn chưa?”
“Tiêu cực lắm”.
Harvath tựa vào chiếc ghế, hai tay xoa mặt, “Vậy chúng ta lại chờ đợi”.
Finney gõ bút vào bàn. “Đúng”.
Những màn hình trong phòng đều sáng lên và phòng chát hiện lên tin nhắn cuối cùng của gã Lùn cho biết rằng gã đã có thông tin cho Harvath, nhưng phải chờ đến khi cơn mưa qua đi.
“Trông Alison thế nào?” Parker hỏi, phá vỡ bầu không khí yên lặng đang bao trùm căn phòng. “Tốt chứ?”.
Harvath mỉm cười. Dù xung quanh có sang trọng đến thế nào, nhưng nằm chờ vẫn cứ là nằm chờ và cảnh sát cũng như quân đội, lúc nào mà chẳng nói giống nhau.
“Vâng”, Harvath trả lời. “Trông cô ấy rất được”.
“Nếu tôi có thể thuyết phục cô ấy chuyển tới đây làm việc cả ngày có thể chúng ta sẽ tìm ra thứ gì đó”.
Finney khụt khịt nhạo báng. “Và để anh khỏi chú ý tới vị khách nữ nào của khu nghỉ mát chứ gì?”.
Parker cười. “Có vấn đề gì đâu. San Diego là sự nghiệp của cô ấy. Cô ấy sẽ không bao giờ bỏ. Nói gì đến tôi”.
Harvath đang định nói thì Tom Morgan bật ngón tay và chỉ lên một trong số những màn hình. Gã Lùn đã trở lại.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- bình luận