Không Khoan Nhượng - Chương 68
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Không Khoan Nhượng
Chương 68
BẮC VIRGINIA
Philippe Roussard khinh miệt nước Mỹ và người Mỹ vì rất nhiều lý do, vì sự tham lam, lười biếng và kiêu ngạo. Hầu hết trong số họ chưa bao giờ đi vượt ra khỏi biên giới nước mình, ấy vậy mà vẫn coi mình là trung tâm của thế giới và lối sống của họ là duy nhất đúng đắn.
Hắn khinh miệt họ vì những gì mà hắn xem là sự mưu đồ quyền lực của họ - việc họ luôn can thiệp vào chuyện nội bộ của các quốc gia khác. Hắn khinh miệt họ không chỉ vì hành động mà cả ý tưởng toàn cầu hóa. Nếu Mỹ không dừng lại, hắn biết thuốc độc của họ sẽ gây ảnh hưởng tới mọi quốc gia trên hành tinh này cho tới khi chủ nghĩa tự do và chủ nghĩa tư bản bùng lên ở khắp mọi nơi. Chính nhược điểm của Mỹ, ý tưởng rằng trên thế giới này chỉ có hai loại người đó là người Mỹ và những người họ muốn cho là ai thì cho.
Tuy nhiên, dù thù ghét nước Mỹ nhiều như vậy, nhưng hắn cũng rất thích thú cảnh đẹp ở miền quê. Hạ cánh cửa sổ xe xuống, Roussard lái xe qua miền nông thôn Virginia và chiêm ngưỡng vẻ đẹp dân dã. Nhiều lúc, Roussard thấy không hiểu tại sao thánh Allah lại yêu quý những kẻ không theo đạo Hồi, đặc biệt là Mỹ và các đồng minh phương Tây của chúng, để chúng thật thịnh vượng, giàu có và đẹp đẽ đến nhường ấy, trong khi Người lại để lại cho những tín đồ thật sự của Người, những người tin tưởng tuyệt đối vào tín ngưỡng Đạo Hồi, lại phải thường xuyên sống trong cảnh nghèo khổ ở những nơi hoang vu nhất của Trái đất.
Roussard biết trách cứ thánh Allah như vậy là không phải nhưng câu hỏi ấy luôn thường trực trong đầu hắn ta. Chúa trời của hắn thật vĩ đại và Người rất nhân từ. Với sự thông thái của Người, Người đã giao cho những thần dân của mình những ngày ăn kiêng trong cuộc đời để họ có thể chiến đấu nhân danh Người và chứng tỏ bản thân mình xứng đáng được người công nhận.
Ngày của những tín đồ Đạo Hồi sắp đến. Chẳng bao lâu nữa, cuộc chiến đấu của họ, của những Jihad cần cù, sẽ đến ngày ra hoa kết trái, sẽ chín mọng những cây trái sum suê ngọt ngào, sẽ quét hết kẻ thù và những kẻ ngoại đạo ra khỏi Trái đất.
Tên khủng bố nhớ lại một lời tuyên cáo rằng những tín đồ của Mohamed sẽ không để yên cho tới khi nào họ có thể nhảy múa trên nóc Nhà Trắng. Hình ảnh này luôn khiến hắn mỉm cười.
Hắn đang suy nghĩ miên man xem liệu hắn có được chứng kiến bước phát triển rực rỡ ấy trong cuộc đời mình hay không thì chiếc điện vừa mua hôm trước rung lên bần bật trong túi. Hắn chỉ cho một người số điện thoại.
"Vâng", Roussard đưa chiếc điện thoại lên tai và nói.
"Tôi đã đọc thông tin cập nhật anh gửi cho tôi", tên quản lý nói.
"Rồi?".
Mặc dù sau mỗi cuộc nói chuyện cả hai đều đổi số nhưng người quản lý của hắn vẫn không thích liên lạc theo kiểu này. Không thể đánh giá thấp người Mỹ và chương trình nghe trộm của chúng. "Tôi đã mất khá nhiều thời gian để lên lịch trình cho chuyến viếng thăm của anh. Anh thay đổi..."
"Thì sao?" Roussard giận giữ hỏi. Hắn không quan tâm đến việc người quản lý suy đoán xem hắn làm gì. Hắn đâu phải một đứa trẻ. Hắn thừa biết những nguy hiểm hắn đang đối mặt.
Im lặng một chút và Roussard biết người quản lý hắn đang suy nghĩ. Không được phạm sai lầm ở California - hắn đã phạm sai lầm ở bên ngoài nhà Harvath. Đáng ra phải giết Tracy Hastings rồi. Đáng ra, đến giờ cô ta phải chết rồi chứ không phải nằm cả đời trên giường bệnh như thế. Nhưng đến phút cuối, cô ta lại di chuyển. Con chó đó đã kêu ăng ẳng, hoặc co giật, hoặc làm gì đó khiến cô ta quay đầu, dù chỉ là rất nhỏ vì vậy Roussard đã bắn hơi chệch một chút.
Có thể như thế lại tốt hơn. Có thể nỗi đau lại khiến Harvath căng thẳng hơn. Tổng cộng có mười tai ương và mỗi tai ương sẽ đổ lên đầu một người thân của hắn. Hắn sẽ phải chịu đựng nỗi đau đớn của họ và rồi cuối cùng, hắn sẽ tàn đời. Đó là cái giá mà Harvath phải trả cho những gì anh ta đã làm.
"Thay đổi của anh khiến tôi lo lắng", người quản lý của hắn nói.
"Tất cả bọn chúng", Roussard giận giữ hỏi, "Hay vài người cụ thể?".
"Làm ơn, đây không phải là -"
"Hãy trả lời câu hỏi của tôi".
Giọng người quản lý bình tĩnh trở lại. "Khu mua sắm đó cực kỳ nguy hiểm - có quá nhiều Camera, quá nhiều cách để hình ảnh của anh có thể bị ghi lại. Đáng ra anh nên ở chỗ câu lạc bộ Sức khỏe ấy".
Roussard không trả lời.
"Nhưng những việc đã làm là đã làm", người quản lý nói. "Anh và tôi đều từ một tổ chui ra".
Roussard cau mày trước gợi ý đó.
"Tôi sẽ không nói dối anh", người quản lý tiếp tục. "Vì bốc đồng và đi chệch lịch trình, mặc dù hiệu quả đến đâu đi chăng nữa thì cũng rất nguy hiểm. Khi anh đi chệch đường đi, anh sẽ rơi vào một lãnh địa lạ. Không có sự hướng dẫn của tôi, anh không chỉ đặt bản thân anh mà cả tôi vào một nguy hiểm lớn".
"Nếu hoạt động của tôi không khiến ông hài lòng, có thể tôi hủy luôn toàn bộ kế hoạch đó và kết thúc việc này theo cách của tôi".
"Không", người quản lý trả lời. "không được chênh lệch thêm một tí nào nữa. Anh phải kết thúc công việc của anh như đã thỏa thuận. Nhưng trước hết, có một vấn đề cần được giải quyết - chúng ta đã bị phản bội".
"Ai phản bội?".
"Người đàn ông nhỏ bé mà ông của anh từng dùng để thu thập thông tin", hắn trả lời.
"Gã Lùn?".
Người quản lý lẩm bẩm một câu trả lời và đắm chìm trong suy nghĩ.
Roussard lo lắng. "Ông chắc chắn chứ?"
"Tôi có người liên lạc và nhiều nguồn tin. Anh có nghĩ được đó là một sự trùng hợp khi anh được cử đến nhà Harvath vào đúng cái ngày mà gã Lùn gửi quà không?".
"Tôi biết là không", Roussard nói ngay.
"Vậy thì đừng có nghi ngờ tôi. Gã Lùn đó biết anh được thả và đang tích cực tìm kiếm thông tin về anh".
"Người Mỹ có biết về những gì chúng ta đã lên kế hoạch không?".
"Tôi nghĩ là không" hắn nói, "Vẫn chưa biết".
"Ông có muốn tôi quan tâm tới hắn ta không?".
"Tôi không muốn anh rời khỏi đất nước này trước khi hoàn thành nhiệm vụ nhưng phải để ý tới việc này trước khi nó lan ra rộng hơn và anh không phải là người duy nhất mà tôi tin tưởng để giao việc trông nom hắn ta cho cẩn thận”
"Hắn rất nhỏ và yếu đuối. Đó sẽ là vinh dự của tôi".
"Anh không được đánh giá thấp hắn", người quản lý gạt đi. "Hắn là một đối thủ đáng gờm đấy".
"Hắn đang ở đâu?".
"Tôi vẫn đang làm việc để tìm ra dấu vết của hắn".
"Hắn không ở Scotland à?" Roussard hỏi.
"Không, tôi đã tìm kiếm ngôi nhà, toàn bộ đất đai của hắn. Hắn không ở đó một thời gian rồi".
"Để tôi giúp ông tìm ra hắn".
"Không", người quản lý khẳng định. "Hãy tập trung vào mục tiêu tiếp theo đi. Tôi sẽ tự mình tìm ra hắn".
"Và rồi?".
"Rồi tôi sẽ quyết định xem xử hắn như thế nào và anh sẽ theo mệnh lệnh của tôi một cách chính xác. Rõ chưa? Chúng ta đang rất gần chiến thắng rồi và tôi không muốn ngạc nhiên thêm một chút nào nữa".
Mặc dù cục tức giận nghẹn trong họng nhưng Roussard vẫn cố kiềm chế. Khi nào xong việc, hắn sẽ điều trị người quản lý. Giọng của hắn thì thầm, tên điệp viên trả lời, "Vâng, tôi rõ rồi".
Philippe Roussard khinh miệt nước Mỹ và người Mỹ vì rất nhiều lý do, vì sự tham lam, lười biếng và kiêu ngạo. Hầu hết trong số họ chưa bao giờ đi vượt ra khỏi biên giới nước mình, ấy vậy mà vẫn coi mình là trung tâm của thế giới và lối sống của họ là duy nhất đúng đắn.
Hắn khinh miệt họ vì những gì mà hắn xem là sự mưu đồ quyền lực của họ - việc họ luôn can thiệp vào chuyện nội bộ của các quốc gia khác. Hắn khinh miệt họ không chỉ vì hành động mà cả ý tưởng toàn cầu hóa. Nếu Mỹ không dừng lại, hắn biết thuốc độc của họ sẽ gây ảnh hưởng tới mọi quốc gia trên hành tinh này cho tới khi chủ nghĩa tự do và chủ nghĩa tư bản bùng lên ở khắp mọi nơi. Chính nhược điểm của Mỹ, ý tưởng rằng trên thế giới này chỉ có hai loại người đó là người Mỹ và những người họ muốn cho là ai thì cho.
Tuy nhiên, dù thù ghét nước Mỹ nhiều như vậy, nhưng hắn cũng rất thích thú cảnh đẹp ở miền quê. Hạ cánh cửa sổ xe xuống, Roussard lái xe qua miền nông thôn Virginia và chiêm ngưỡng vẻ đẹp dân dã. Nhiều lúc, Roussard thấy không hiểu tại sao thánh Allah lại yêu quý những kẻ không theo đạo Hồi, đặc biệt là Mỹ và các đồng minh phương Tây của chúng, để chúng thật thịnh vượng, giàu có và đẹp đẽ đến nhường ấy, trong khi Người lại để lại cho những tín đồ thật sự của Người, những người tin tưởng tuyệt đối vào tín ngưỡng Đạo Hồi, lại phải thường xuyên sống trong cảnh nghèo khổ ở những nơi hoang vu nhất của Trái đất.
Roussard biết trách cứ thánh Allah như vậy là không phải nhưng câu hỏi ấy luôn thường trực trong đầu hắn ta. Chúa trời của hắn thật vĩ đại và Người rất nhân từ. Với sự thông thái của Người, Người đã giao cho những thần dân của mình những ngày ăn kiêng trong cuộc đời để họ có thể chiến đấu nhân danh Người và chứng tỏ bản thân mình xứng đáng được người công nhận.
Ngày của những tín đồ Đạo Hồi sắp đến. Chẳng bao lâu nữa, cuộc chiến đấu của họ, của những Jihad cần cù, sẽ đến ngày ra hoa kết trái, sẽ chín mọng những cây trái sum suê ngọt ngào, sẽ quét hết kẻ thù và những kẻ ngoại đạo ra khỏi Trái đất.
Tên khủng bố nhớ lại một lời tuyên cáo rằng những tín đồ của Mohamed sẽ không để yên cho tới khi nào họ có thể nhảy múa trên nóc Nhà Trắng. Hình ảnh này luôn khiến hắn mỉm cười.
Hắn đang suy nghĩ miên man xem liệu hắn có được chứng kiến bước phát triển rực rỡ ấy trong cuộc đời mình hay không thì chiếc điện vừa mua hôm trước rung lên bần bật trong túi. Hắn chỉ cho một người số điện thoại.
"Vâng", Roussard đưa chiếc điện thoại lên tai và nói.
"Tôi đã đọc thông tin cập nhật anh gửi cho tôi", tên quản lý nói.
"Rồi?".
Mặc dù sau mỗi cuộc nói chuyện cả hai đều đổi số nhưng người quản lý của hắn vẫn không thích liên lạc theo kiểu này. Không thể đánh giá thấp người Mỹ và chương trình nghe trộm của chúng. "Tôi đã mất khá nhiều thời gian để lên lịch trình cho chuyến viếng thăm của anh. Anh thay đổi..."
"Thì sao?" Roussard giận giữ hỏi. Hắn không quan tâm đến việc người quản lý suy đoán xem hắn làm gì. Hắn đâu phải một đứa trẻ. Hắn thừa biết những nguy hiểm hắn đang đối mặt.
Im lặng một chút và Roussard biết người quản lý hắn đang suy nghĩ. Không được phạm sai lầm ở California - hắn đã phạm sai lầm ở bên ngoài nhà Harvath. Đáng ra phải giết Tracy Hastings rồi. Đáng ra, đến giờ cô ta phải chết rồi chứ không phải nằm cả đời trên giường bệnh như thế. Nhưng đến phút cuối, cô ta lại di chuyển. Con chó đó đã kêu ăng ẳng, hoặc co giật, hoặc làm gì đó khiến cô ta quay đầu, dù chỉ là rất nhỏ vì vậy Roussard đã bắn hơi chệch một chút.
Có thể như thế lại tốt hơn. Có thể nỗi đau lại khiến Harvath căng thẳng hơn. Tổng cộng có mười tai ương và mỗi tai ương sẽ đổ lên đầu một người thân của hắn. Hắn sẽ phải chịu đựng nỗi đau đớn của họ và rồi cuối cùng, hắn sẽ tàn đời. Đó là cái giá mà Harvath phải trả cho những gì anh ta đã làm.
"Thay đổi của anh khiến tôi lo lắng", người quản lý của hắn nói.
"Tất cả bọn chúng", Roussard giận giữ hỏi, "Hay vài người cụ thể?".
"Làm ơn, đây không phải là -"
"Hãy trả lời câu hỏi của tôi".
Giọng người quản lý bình tĩnh trở lại. "Khu mua sắm đó cực kỳ nguy hiểm - có quá nhiều Camera, quá nhiều cách để hình ảnh của anh có thể bị ghi lại. Đáng ra anh nên ở chỗ câu lạc bộ Sức khỏe ấy".
Roussard không trả lời.
"Nhưng những việc đã làm là đã làm", người quản lý nói. "Anh và tôi đều từ một tổ chui ra".
Roussard cau mày trước gợi ý đó.
"Tôi sẽ không nói dối anh", người quản lý tiếp tục. "Vì bốc đồng và đi chệch lịch trình, mặc dù hiệu quả đến đâu đi chăng nữa thì cũng rất nguy hiểm. Khi anh đi chệch đường đi, anh sẽ rơi vào một lãnh địa lạ. Không có sự hướng dẫn của tôi, anh không chỉ đặt bản thân anh mà cả tôi vào một nguy hiểm lớn".
"Nếu hoạt động của tôi không khiến ông hài lòng, có thể tôi hủy luôn toàn bộ kế hoạch đó và kết thúc việc này theo cách của tôi".
"Không", người quản lý trả lời. "không được chênh lệch thêm một tí nào nữa. Anh phải kết thúc công việc của anh như đã thỏa thuận. Nhưng trước hết, có một vấn đề cần được giải quyết - chúng ta đã bị phản bội".
"Ai phản bội?".
"Người đàn ông nhỏ bé mà ông của anh từng dùng để thu thập thông tin", hắn trả lời.
"Gã Lùn?".
Người quản lý lẩm bẩm một câu trả lời và đắm chìm trong suy nghĩ.
Roussard lo lắng. "Ông chắc chắn chứ?"
"Tôi có người liên lạc và nhiều nguồn tin. Anh có nghĩ được đó là một sự trùng hợp khi anh được cử đến nhà Harvath vào đúng cái ngày mà gã Lùn gửi quà không?".
"Tôi biết là không", Roussard nói ngay.
"Vậy thì đừng có nghi ngờ tôi. Gã Lùn đó biết anh được thả và đang tích cực tìm kiếm thông tin về anh".
"Người Mỹ có biết về những gì chúng ta đã lên kế hoạch không?".
"Tôi nghĩ là không" hắn nói, "Vẫn chưa biết".
"Ông có muốn tôi quan tâm tới hắn ta không?".
"Tôi không muốn anh rời khỏi đất nước này trước khi hoàn thành nhiệm vụ nhưng phải để ý tới việc này trước khi nó lan ra rộng hơn và anh không phải là người duy nhất mà tôi tin tưởng để giao việc trông nom hắn ta cho cẩn thận”
"Hắn rất nhỏ và yếu đuối. Đó sẽ là vinh dự của tôi".
"Anh không được đánh giá thấp hắn", người quản lý gạt đi. "Hắn là một đối thủ đáng gờm đấy".
"Hắn đang ở đâu?".
"Tôi vẫn đang làm việc để tìm ra dấu vết của hắn".
"Hắn không ở Scotland à?" Roussard hỏi.
"Không, tôi đã tìm kiếm ngôi nhà, toàn bộ đất đai của hắn. Hắn không ở đó một thời gian rồi".
"Để tôi giúp ông tìm ra hắn".
"Không", người quản lý khẳng định. "Hãy tập trung vào mục tiêu tiếp theo đi. Tôi sẽ tự mình tìm ra hắn".
"Và rồi?".
"Rồi tôi sẽ quyết định xem xử hắn như thế nào và anh sẽ theo mệnh lệnh của tôi một cách chính xác. Rõ chưa? Chúng ta đang rất gần chiến thắng rồi và tôi không muốn ngạc nhiên thêm một chút nào nữa".
Mặc dù cục tức giận nghẹn trong họng nhưng Roussard vẫn cố kiềm chế. Khi nào xong việc, hắn sẽ điều trị người quản lý. Giọng của hắn thì thầm, tên điệp viên trả lời, "Vâng, tôi rõ rồi".
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124