Không Khoan Nhượng - Chương 86
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Không Khoan Nhượng
Chương 86
Nhà Trắng
Đã muộn rồi nhưng tổng thống nói với vị giám đốc CIA rằng ông muốn đợi bản đánh giá. Khi James Vaile tới ông ta được dẫn lên tầng trên. Tổng thống đang ngồi trong phòng làm việc xem trận đấu giữa Chicago White Sox với Kansas City Royals. Đó là một trận đấu thú vị và đang bước vào hiệp phụ.
Lúc vị giám đốc CIA gõ vào cánh cửa đang mở của căn phòng làm việc, Jack Rutledge đặt cốc nước xuống, tắt TV và vẫy ông ta vào.
"Ông có đói không?" Tổng thống hỏi khi vị giám đốc CIA đóng cánh cửa sau lưng lại và ngồi vào chiếc ghế da cạnh ngài.
"Không, cảm ơn ngài".
"Thế có uống gì không?".
Vaile lắc đầu, từ chối một cách lịch sự.
"Thôi được", Ruledge hào hứng vào việc.
"Ông đã có cơ hội xem xét tất cả. Để xem nào".
Vị giám đốc CIA rút một xếp tài liệu trong cặp và mở ra.
"Mark Sheppard không chỉ là Woodward[1] hay Bernstein trong nghề viết lách mà còn là một bậc thầy trong lĩnh vực nghiên cứu".
[1] Woodward hay còn gọi là Bob Woodward và đồng nghiệp Bernstein hay Carl Bernstein là hai nhà báo đã phanh phui ra vụ xì-căng-đan Watergate khiến tổng thống Mỹ Richard Nixon phải từ chức.
Vaile chuyển bản photo bài báo của người phóng viên cho tổng thống và nói tiếp "Tiếng vang mà bài báo này mang đến cho tờ Baltimore Sun sẽ nâng tổng số báo phát hành của họ lên mức kỉ lục. Căn cứ vào những ghi chép của Sheppard, tòa soạn đang tìm cách phát triển câu chuyện thành một seri bài viết. Họ đã lên kế hoạch tạo dựng lại vụ tai nạn xe hơi cũng như sự thất bại của cuộc tấn công máy bay ở Charleston - đóng giả các điệp viên FPI và vân vân".
"Chúng ta thật may vì tay Sheppard này đã đến xác nhận thông tin một tuần trước khi tung ra bài viết. Nếu anh ta chỉ đến trước có 1 ngày, Geoff Mitchell và vụ báo chí sẽ không thể ngăn nổi anh ta trong khi chính họ khẳng định Nhà Trắng đang điều tra vụ này".
"Và ông sẽ không có đủ thời gian để tiếp cận anh ta", tổng thống đã xem xong bài báo.
"Không phải là theo cách tôi muốn", Vaile đáp.
"Chúng ta đã tránh được đạn".
Vị giám đốc CIA lắc đầu "Lúc này, các biên tập viên của Sheppard đang nổi đóa. Câu chuyện này là chủ đề nóng hổi nhất cho tờ báo của họ trong suốt mấy năm qua và giờ nó đã tan thành mây khói".
Rutledge có cảm giác ông biết chuyện này sẽ đi đến đâ. "Theo ông, nếu chúng ta cảnh báo cho các xe buýt trường học thì tờ The Sun có chạy theo câu chuyện của Sheppard nữa không?".
"Lúc nào cũng có thể. Mặc dù chúng ta có trong tay toàn bộ tài liệu gốc của anh ta nhưng họ vẫn có những ghi chéo tại hội nghị dành cho các biên tập viên. Nếu họ nghi ngờ Sheppard bị cưỡng ép hủy bài báo họ sẽ đánh hơi ra và phỏng vấn lại toàn bộ rồi cho đăng báo mà không kèm để tên anh ta".
"Vậy tốt hơn anh ta nên tìm ra lí do thuyết phục khi rút lui".
Vaile gật đầu. "Chắc chắn anh ta phải có động cơ xác đáng, đó là điều chắc chắn".
"Nhưng, ông vẫn kịch liệt phản dối việc để bất cứ nhân viên nào của Bộ An ninh Nội địa can thiệp kia mà".
"Đúng thế".
Tổng thống đặt bài báo lên mặt bàn. "Nếu xảy ra tấn công thì sao? Ông không cho rằng lúc đó tờ Baltimore Sun sẽ cho bài báo xuất hiện dưới một vỏ bọc khác cũng có sức ảnh hưởng tương tự sao?".
"Làm sao họ có thể? Chúng ta là những người duy nhất biết toàn bộ câu chuyện. Những gì họ có chỉ là một mẩu câu đố nho nhỏ và chúng ta hoàn toàn có thể xử lí được cái mẩu nho nhỏ ấy. Nó sẽ cho thấy chúng ta đã hết sức cố gắng để đưa bọn khủng bố ra công lí. Harvath đẫ giết hai tên trong số chúng còn hai tên nữa chuẩn bị bị tóm ngay tại quê hương và chúng ta có vô vàn các điệp vụ dư sức lần ra tên thứ 5 và cũng là tên cuối cùng. Theo tôi, chúng ta hãy kết thúc cuộc chơi này".
Rutledge ngưỡng mộ sự tự tin của Vaile nhưng đáng tiếc lại không có sức thuyết phục. "Nếu học được điều gì đó từ vụ 11/9, thì đó là sự nhận thức muộn màng. Nếu mọi người muốn biết tại sao chúng ta biết trước về mối đe dọa đối với các xe buýt trường học mà không hề cảnh báo thì sao?"
"Bởi vì", vị giám đốc CIA nhấn mạnh, "Cảnh báo là thừa nhận tội lỗi. kẻ thù của chúng ta sẽ biết là chúng ta đã phá vỡ lời hứa và chúng ta đáng bị tấn công điều có thể sẽ không xảy ra".
Tổng thống cố nói điều gì đó, nhưng Vaile đưa tay lên để xin phép được nói hết "Dù đúng hay sai, thỏa thuận của chúng ta với bọn khủng bố dựa trên giả thuyết rằng kẻ thứ 5 được thả khỏi Gitmo sẽ không dùng tự do của hắn để tấn công chúng ta ngay trên đất nước của chúng ta".
"Tất nhiên" Rutledge nói. "Chúng ta đã đồng ý sẽ không săn lùng chúng".
"Đó là điều khiến tôi không yên tâm. Càng suy nghĩ về chuyện này tôi càng tin bọn khủng bố đã có những kế hoạch khác".
Đã muộn rồi nhưng tổng thống nói với vị giám đốc CIA rằng ông muốn đợi bản đánh giá. Khi James Vaile tới ông ta được dẫn lên tầng trên. Tổng thống đang ngồi trong phòng làm việc xem trận đấu giữa Chicago White Sox với Kansas City Royals. Đó là một trận đấu thú vị và đang bước vào hiệp phụ.
Lúc vị giám đốc CIA gõ vào cánh cửa đang mở của căn phòng làm việc, Jack Rutledge đặt cốc nước xuống, tắt TV và vẫy ông ta vào.
"Ông có đói không?" Tổng thống hỏi khi vị giám đốc CIA đóng cánh cửa sau lưng lại và ngồi vào chiếc ghế da cạnh ngài.
"Không, cảm ơn ngài".
"Thế có uống gì không?".
Vaile lắc đầu, từ chối một cách lịch sự.
"Thôi được", Ruledge hào hứng vào việc.
"Ông đã có cơ hội xem xét tất cả. Để xem nào".
Vị giám đốc CIA rút một xếp tài liệu trong cặp và mở ra.
"Mark Sheppard không chỉ là Woodward[1] hay Bernstein trong nghề viết lách mà còn là một bậc thầy trong lĩnh vực nghiên cứu".
[1] Woodward hay còn gọi là Bob Woodward và đồng nghiệp Bernstein hay Carl Bernstein là hai nhà báo đã phanh phui ra vụ xì-căng-đan Watergate khiến tổng thống Mỹ Richard Nixon phải từ chức.
Vaile chuyển bản photo bài báo của người phóng viên cho tổng thống và nói tiếp "Tiếng vang mà bài báo này mang đến cho tờ Baltimore Sun sẽ nâng tổng số báo phát hành của họ lên mức kỉ lục. Căn cứ vào những ghi chép của Sheppard, tòa soạn đang tìm cách phát triển câu chuyện thành một seri bài viết. Họ đã lên kế hoạch tạo dựng lại vụ tai nạn xe hơi cũng như sự thất bại của cuộc tấn công máy bay ở Charleston - đóng giả các điệp viên FPI và vân vân".
"Chúng ta thật may vì tay Sheppard này đã đến xác nhận thông tin một tuần trước khi tung ra bài viết. Nếu anh ta chỉ đến trước có 1 ngày, Geoff Mitchell và vụ báo chí sẽ không thể ngăn nổi anh ta trong khi chính họ khẳng định Nhà Trắng đang điều tra vụ này".
"Và ông sẽ không có đủ thời gian để tiếp cận anh ta", tổng thống đã xem xong bài báo.
"Không phải là theo cách tôi muốn", Vaile đáp.
"Chúng ta đã tránh được đạn".
Vị giám đốc CIA lắc đầu "Lúc này, các biên tập viên của Sheppard đang nổi đóa. Câu chuyện này là chủ đề nóng hổi nhất cho tờ báo của họ trong suốt mấy năm qua và giờ nó đã tan thành mây khói".
Rutledge có cảm giác ông biết chuyện này sẽ đi đến đâ. "Theo ông, nếu chúng ta cảnh báo cho các xe buýt trường học thì tờ The Sun có chạy theo câu chuyện của Sheppard nữa không?".
"Lúc nào cũng có thể. Mặc dù chúng ta có trong tay toàn bộ tài liệu gốc của anh ta nhưng họ vẫn có những ghi chéo tại hội nghị dành cho các biên tập viên. Nếu họ nghi ngờ Sheppard bị cưỡng ép hủy bài báo họ sẽ đánh hơi ra và phỏng vấn lại toàn bộ rồi cho đăng báo mà không kèm để tên anh ta".
"Vậy tốt hơn anh ta nên tìm ra lí do thuyết phục khi rút lui".
Vaile gật đầu. "Chắc chắn anh ta phải có động cơ xác đáng, đó là điều chắc chắn".
"Nhưng, ông vẫn kịch liệt phản dối việc để bất cứ nhân viên nào của Bộ An ninh Nội địa can thiệp kia mà".
"Đúng thế".
Tổng thống đặt bài báo lên mặt bàn. "Nếu xảy ra tấn công thì sao? Ông không cho rằng lúc đó tờ Baltimore Sun sẽ cho bài báo xuất hiện dưới một vỏ bọc khác cũng có sức ảnh hưởng tương tự sao?".
"Làm sao họ có thể? Chúng ta là những người duy nhất biết toàn bộ câu chuyện. Những gì họ có chỉ là một mẩu câu đố nho nhỏ và chúng ta hoàn toàn có thể xử lí được cái mẩu nho nhỏ ấy. Nó sẽ cho thấy chúng ta đã hết sức cố gắng để đưa bọn khủng bố ra công lí. Harvath đẫ giết hai tên trong số chúng còn hai tên nữa chuẩn bị bị tóm ngay tại quê hương và chúng ta có vô vàn các điệp vụ dư sức lần ra tên thứ 5 và cũng là tên cuối cùng. Theo tôi, chúng ta hãy kết thúc cuộc chơi này".
Rutledge ngưỡng mộ sự tự tin của Vaile nhưng đáng tiếc lại không có sức thuyết phục. "Nếu học được điều gì đó từ vụ 11/9, thì đó là sự nhận thức muộn màng. Nếu mọi người muốn biết tại sao chúng ta biết trước về mối đe dọa đối với các xe buýt trường học mà không hề cảnh báo thì sao?"
"Bởi vì", vị giám đốc CIA nhấn mạnh, "Cảnh báo là thừa nhận tội lỗi. kẻ thù của chúng ta sẽ biết là chúng ta đã phá vỡ lời hứa và chúng ta đáng bị tấn công điều có thể sẽ không xảy ra".
Tổng thống cố nói điều gì đó, nhưng Vaile đưa tay lên để xin phép được nói hết "Dù đúng hay sai, thỏa thuận của chúng ta với bọn khủng bố dựa trên giả thuyết rằng kẻ thứ 5 được thả khỏi Gitmo sẽ không dùng tự do của hắn để tấn công chúng ta ngay trên đất nước của chúng ta".
"Tất nhiên" Rutledge nói. "Chúng ta đã đồng ý sẽ không săn lùng chúng".
"Đó là điều khiến tôi không yên tâm. Càng suy nghĩ về chuyện này tôi càng tin bọn khủng bố đã có những kế hoạch khác".
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- bình luận