Không Khoan Nhượng - Chương 24
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Không Khoan Nhượng
Chương 24
Khi Harvath bước vào phòng bệnh và nhìn thấy mẹ anh nằm đó, anh phải kiềm chế cơn thịnh nộ, mặt bà méo mó và thâm tím. Kẻ quái nào có thể làm thế này?
Mặc dù muốn ào đến bên mẹ, nhưng anh không thể. Cảm giác của anh về kẻ đã gây ra sự việc này và nỗi tức giận thậm tệ. Harvath cảm thấy nghẹt thở. Những giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên gò má.
Cuối cùng, anh bước tới bên giường bà. Nhìn khuôn mặt sưng vù của mẹ, Harvath dịu dàng cầm tay bà và nói, “Mẹ, con xin lỗi mẹ”.
Anh cứ đứng như vậy vài phút rồi mới kéo ghế ngồi cạnh giường bà. Một ký ức ảo giác không mấy dễ chịu trào lên trong anh. Hệt như hôm ở trong phòng bệnh Tracy.
Vì lý do gì mà chuyện này cứ tiếp diễn như vậy? Tại sao khi anh tìm được nửa còn lại của cuộc đời thì có ai đó cứ cố phá vỡ?
Đó là câu hỏi anh luôn tự đặt ra từ khi Tracy bị bắn.
Trong tất cả những thành công của anh trong cuộc đời này, không hề có các mối quan hệ với phụ nữ. Đã lâu lắm rồi, anh vẫn cho rằng đó là vì nghề nghiệp và yêu cầu của công việc đặt lên vai mình, nhưng khi gặp Tracy, anh đã thề không để công việc là lý do làm đổ bể một mối quan hệ nữa.
Anh cũng từng cho rằng đó là vì nỗi ám ảnh trước những căng thẳng mà nghề nghiệp của cha anh đã gây ra đối với mẹ anh. Những trong thực tế, họ đã có một cuộc hôn nhân hoàn mỹ mặc dù nghề nghiệp của ông rât nguy hiểm và thỉnh thoảng ông lại biến mất một vài tuần, thậm chí, hàng tháng trời đằng đẵng.
Rồi một đêm, khi Tracy nằm ngủ cạnh anh thật bình yên, Harvath tự mình suy ngẫm để tìm ra lý do vì sao anh cứ đẩy bất kỳ người phụ nữ tốt nào rời xa anh mỗi khi họ bước chân vào cuộc đời anh. Anh nhìn thấy gương mặt của Meg Casidy như ẩn hiện trước mắt. Nhưng với Tracy, họ đã gặp nhau trong những tình huống thật đặc biệt. Với Meg đó là một vụ không tạc. Sau đó, họ được giao nhiệm vụ trong một chiến dịch cực kỳ khó khăn. Với tất cả những dự định và mục đích đó đáng lẽ ra họ phải là một cặp hoàn hảo bên nhau – Có lẽ là hoàn hảo như anh và Tracy từng như vậy. Nhưng rồi cũng chẳng đi đến đâu. Cô là một người phụ nữ kỳ lạ và là người Harvath cảm thấy tiếc thương sâu sắc khi anh đã để mất.
Tuy nhiên, đó chỉ là một hình ảnh lãng đãng mà thôi vì Meg vẫn đang có cuộc sống riêng của cô. Cô đã gặp một người mới và chẳng bao lâu nữa sẽ làm đám cưới. Đầu óc anh nhanh chóng bị rơi vào góc tối mà anh thường cố hết sức để tránh xa. Anh đã đúng. Anh biết điều đó sau những cảm giác khủng khiếp anh từng trải qua trong những ngày tăm tối nhất của cuộc đời mình.
Đó là nhiệm vụ thứ hai của anh với Đội II của SEAL. Học được cử tới Phần Lan vào một trong những mùa đông khắc nghiệt nhất từng có trong lịch sử. Đội của anh tách ra thành nhiều nhóm khi họ tiến gần đến mục tiêu.
Tuy nhiên, chúng đã săn lùng và lật ngược tình thế, đánh úp họ từ phía sau. Làm sao chúng biết đội của SEAL đang ở đó, Harvath không thể quyết định.
Khi trận chiến kết thúc, anh nhìn lại qua vai mình và người đồng đội đã chết của anh bị một viên đạn xuyên qua đầu.
Mặc dù cố gắng để hạ hết các tay bắn tỉa, nhưng anh vẫn chưa thấy hài lòng. Cảm giác tội lỗi vẫn quá lớn trong anh. Người đồng đội của anh có một vợ và hai con nhỏ.
Harvath quyết tâm rằng anh sẽ là người báo tin cho vợ của người đồng đội ấy. Cô là vợ của một sỹ quan Hải quân tốt và mạnh mẽ, song vẻ mặt cô khi nhận được tin xấu đã làm trái tim Harvath tan vỡ. Anh sẽ không bao giờ gây đau khổ kiểu như vậy cho vợ người khác nữa.
Đã nhiều năm nay, Harvath cho rằng điều đó có nghĩa là tất cả những người bạn của anh sẽ sống sót trở vê. Đó là một mục tiêu cao cả, nhưng trong chiến đấu đôi khi có những người chẳng bao giờ có thể trở về được nữa, đó là mất mát lớn lao nhất trong những gì họ đã làm đế cống hiến cho cuộc sống, đó chính là lý do vì sao Harvath thích làm việc một mình bất cứ khi nào có thể.
Nằm đó, bên cạnh Tracy cuối cùng Harvath cũng hiểu ra vì sao anh lại đẩy những người phụ nữ tốt đẹp rời xa cuộc đời anh. Và cũng chính lúc ấy, tự anh đưa ra lời nguyền mới. Nếu Tracy chính là người phụ nữ của đời anh, anh sẽ không bao giờ để cô phải ra đi.
Dòng suy nghĩ của Harvath bị ngắt quãng khi chiếc Black Berry ở hông anh rung lên với một cuộc gọi đến. “Harvath nghe”, anh vừa giơ chiếc điện thoại lên tai vừa nói.
“Scot, Ron Parker đây, chúng tôi có thứ anh nên xem”.
“Gì vậy?”.
“Anh giải quyết chỗ San Diego Marriont nhanh thế nào?”.
“Người đàn ông trên vịnh ấy à?” Harvath nhìn mẹ anh và hỏi.
Bác sỹ nói với anh rằng mặc dù bà đã ổn định, những họ vẫn định dùng thuốc an thần cho bà nốt tối nay. “Có lẽ là khoảng mười lăm phút nữa. Sao vậy?”
“Khi nào tới, anh sẽ thấy. Một trong số những người liên lạc của tôi đang chờ anh. Hãy hỏi Thám tử Gold”.
Mặc dù muốn ào đến bên mẹ, nhưng anh không thể. Cảm giác của anh về kẻ đã gây ra sự việc này và nỗi tức giận thậm tệ. Harvath cảm thấy nghẹt thở. Những giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên gò má.
Cuối cùng, anh bước tới bên giường bà. Nhìn khuôn mặt sưng vù của mẹ, Harvath dịu dàng cầm tay bà và nói, “Mẹ, con xin lỗi mẹ”.
Anh cứ đứng như vậy vài phút rồi mới kéo ghế ngồi cạnh giường bà. Một ký ức ảo giác không mấy dễ chịu trào lên trong anh. Hệt như hôm ở trong phòng bệnh Tracy.
Vì lý do gì mà chuyện này cứ tiếp diễn như vậy? Tại sao khi anh tìm được nửa còn lại của cuộc đời thì có ai đó cứ cố phá vỡ?
Đó là câu hỏi anh luôn tự đặt ra từ khi Tracy bị bắn.
Trong tất cả những thành công của anh trong cuộc đời này, không hề có các mối quan hệ với phụ nữ. Đã lâu lắm rồi, anh vẫn cho rằng đó là vì nghề nghiệp và yêu cầu của công việc đặt lên vai mình, nhưng khi gặp Tracy, anh đã thề không để công việc là lý do làm đổ bể một mối quan hệ nữa.
Anh cũng từng cho rằng đó là vì nỗi ám ảnh trước những căng thẳng mà nghề nghiệp của cha anh đã gây ra đối với mẹ anh. Những trong thực tế, họ đã có một cuộc hôn nhân hoàn mỹ mặc dù nghề nghiệp của ông rât nguy hiểm và thỉnh thoảng ông lại biến mất một vài tuần, thậm chí, hàng tháng trời đằng đẵng.
Rồi một đêm, khi Tracy nằm ngủ cạnh anh thật bình yên, Harvath tự mình suy ngẫm để tìm ra lý do vì sao anh cứ đẩy bất kỳ người phụ nữ tốt nào rời xa anh mỗi khi họ bước chân vào cuộc đời anh. Anh nhìn thấy gương mặt của Meg Casidy như ẩn hiện trước mắt. Nhưng với Tracy, họ đã gặp nhau trong những tình huống thật đặc biệt. Với Meg đó là một vụ không tạc. Sau đó, họ được giao nhiệm vụ trong một chiến dịch cực kỳ khó khăn. Với tất cả những dự định và mục đích đó đáng lẽ ra họ phải là một cặp hoàn hảo bên nhau – Có lẽ là hoàn hảo như anh và Tracy từng như vậy. Nhưng rồi cũng chẳng đi đến đâu. Cô là một người phụ nữ kỳ lạ và là người Harvath cảm thấy tiếc thương sâu sắc khi anh đã để mất.
Tuy nhiên, đó chỉ là một hình ảnh lãng đãng mà thôi vì Meg vẫn đang có cuộc sống riêng của cô. Cô đã gặp một người mới và chẳng bao lâu nữa sẽ làm đám cưới. Đầu óc anh nhanh chóng bị rơi vào góc tối mà anh thường cố hết sức để tránh xa. Anh đã đúng. Anh biết điều đó sau những cảm giác khủng khiếp anh từng trải qua trong những ngày tăm tối nhất của cuộc đời mình.
Đó là nhiệm vụ thứ hai của anh với Đội II của SEAL. Học được cử tới Phần Lan vào một trong những mùa đông khắc nghiệt nhất từng có trong lịch sử. Đội của anh tách ra thành nhiều nhóm khi họ tiến gần đến mục tiêu.
Tuy nhiên, chúng đã săn lùng và lật ngược tình thế, đánh úp họ từ phía sau. Làm sao chúng biết đội của SEAL đang ở đó, Harvath không thể quyết định.
Khi trận chiến kết thúc, anh nhìn lại qua vai mình và người đồng đội đã chết của anh bị một viên đạn xuyên qua đầu.
Mặc dù cố gắng để hạ hết các tay bắn tỉa, nhưng anh vẫn chưa thấy hài lòng. Cảm giác tội lỗi vẫn quá lớn trong anh. Người đồng đội của anh có một vợ và hai con nhỏ.
Harvath quyết tâm rằng anh sẽ là người báo tin cho vợ của người đồng đội ấy. Cô là vợ của một sỹ quan Hải quân tốt và mạnh mẽ, song vẻ mặt cô khi nhận được tin xấu đã làm trái tim Harvath tan vỡ. Anh sẽ không bao giờ gây đau khổ kiểu như vậy cho vợ người khác nữa.
Đã nhiều năm nay, Harvath cho rằng điều đó có nghĩa là tất cả những người bạn của anh sẽ sống sót trở vê. Đó là một mục tiêu cao cả, nhưng trong chiến đấu đôi khi có những người chẳng bao giờ có thể trở về được nữa, đó là mất mát lớn lao nhất trong những gì họ đã làm đế cống hiến cho cuộc sống, đó chính là lý do vì sao Harvath thích làm việc một mình bất cứ khi nào có thể.
Nằm đó, bên cạnh Tracy cuối cùng Harvath cũng hiểu ra vì sao anh lại đẩy những người phụ nữ tốt đẹp rời xa cuộc đời anh. Và cũng chính lúc ấy, tự anh đưa ra lời nguyền mới. Nếu Tracy chính là người phụ nữ của đời anh, anh sẽ không bao giờ để cô phải ra đi.
Dòng suy nghĩ của Harvath bị ngắt quãng khi chiếc Black Berry ở hông anh rung lên với một cuộc gọi đến. “Harvath nghe”, anh vừa giơ chiếc điện thoại lên tai vừa nói.
“Scot, Ron Parker đây, chúng tôi có thứ anh nên xem”.
“Gì vậy?”.
“Anh giải quyết chỗ San Diego Marriont nhanh thế nào?”.
“Người đàn ông trên vịnh ấy à?” Harvath nhìn mẹ anh và hỏi.
Bác sỹ nói với anh rằng mặc dù bà đã ổn định, những họ vẫn định dùng thuốc an thần cho bà nốt tối nay. “Có lẽ là khoảng mười lăm phút nữa. Sao vậy?”
“Khi nào tới, anh sẽ thấy. Một trong số những người liên lạc của tôi đang chờ anh. Hãy hỏi Thám tử Gold”.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- bình luận