Không Khoan Nhượng - Chương 29
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Không Khoan Nhượng
Chương 29
Đó có vẻ như một yêu cầu kỳ quặc, nhưng Harvath cũng không phải là người gõ máy tính nhanh nhất thế giới và Morgan đã chắc chắn với anh rằng họ sẽ không đặt bản thân mình vào nguy hiểm.
Sau khi đã đeo tai nghe và Morgan gật đầu rằng đã an toàn để tiến hành, Harvath nói, “Được rồi, tôi đây rồi”.
“Điệp vụ Harvath, rất vui được nghe thấy giọng nói của anh”, gã Lùn trả lời qua chát.
“Tôi cũng vậy. Giọng ông sâu hơn tôi tưởng rất nhiều”.
Gã Lùn cười. “Để anh không phải ra khỏi tòa nhà mà vẫn biết giọng nói của tôi. Chương trình nghe Echelon của chính phủ anh khá tốt đấy nhỉ”.
Harvath cố để đoán giọng của người đàn ông này. Anh ta nói giọng Anh Hoàng gia, giọng nói đặc biệt nhưng vẫn có cái gì đó. “Có thể nào lại là Séc?” Hay là Nga? Harvath có thể nói được tiếng Nga và biết nhiều người nói tiếng Nga bản địa. Nghe có vẻ như người đàn ông này đến từ nơi nào đó ngoài nước Nga. Có lẽ là Georgia.
Sự thật đó không nổi bật, Harvath không muốn dài dòng vì vậy anh đi thẳng vào vấn đề. “Tin nhắn lần trước của ông cho thấy ông có cái gì đó cho tôi. Gì vậy?”
“Qua một vài nguồn tin tôi vẫn tiếp cận được, tôi có thể đảm bảo một danh sách. Chính xác là bốn người”, gã Lùn nói dối. “Tất cả đều được thả từ trại giam của Hải quân Mỹ ở Vịnh Guantanamo”.
“Vậy tại sao tôi phải quan tâm tới họ?” Harvath hỏi.
Gã Lùn dừng lại một chút rồi nói, “Bởi vì một trong số những người đàn ông đó chính là người anh đang tìm”.
Harvath nhìn Finney, Parker và Morgan, cả ba đều đang im lặng theo dõi cuộc trao đổi. “Ông đang nói về vấn đề gì vậy?” anh hỏi.
Gã Lùn cười, “Điệp vụ Harvath, hóa ra chính phủ anh vẫn giấu anh một việc để anh phải đi tìm”.
“Như thế nào?” Harvath lại hỏi.
“Nhưng sự thật là bốn tù nhân được thả ra từ Guantanamo đều là những nhân vật hết sức độc ác. Tất cả bọn chúng đều là những tên khủng bố tàn ác với tiền sử đã giết nhiều lính Mỹ cũng như các nhân viên tình báo và những nhà thầu tư nhân”.
Hàng triệu câu hỏi vụt qua đầu Harvath, không ít lần là câu hỏi tại sao bốn tên khủng bố đó lại được thả. Chẳng có ý nghĩa gì cả. “Thông tin của ông hẳn là không truy cập được vào”.
“Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy”, gã Lùn trả lời. “Nhưng còn nữa. Cả bốn tù nhân này, máu đều lẫn chất đồng vị phóng xạ ngay trước khi được thả. Đó là một phần trong chương trình tối mật mà chính phủ anh thỉnh thoảng vẫn dùng để theo dõi những nhân viên sẽ hoạt động trong các khu vực nguy hiểm, cũng như các tù nhân mà họ muốn thả ra”.
Ngay lúc đó, hàng loạt câu hỏi sự thực bắt đầu đập vào óc Harvath.
“Vấn đề duy nhất”, gã Lùn tiếp tục, “Đó là người đưa chiếc phi cơ tới đón những người đàn ông này biết về chương trình tối mật đó. Chiếc máy bay này được trang bị để có thể tiến hành truyền máu”.
Harvath cố tập trung, anh hỏi, “Làm sao ông biết tất cả sự việc này?”.
“Đó là một phần trong bản báo cáo sau khi chính phủ của các anh mất dấu vết bốn tù nhân này khi chiếc máy bay hạ cánh ở nước ngoài. Những chiếc công-ten-nơ chứa máu được đưa đi bốn hướng khác nhau và biến mất. Cuối cùng, chúng được cơ quan tình báo trung ương CIA phục hồi lại”.
“Tôi vẫn chẳng thấy có liên quan”.
“Chỗ máu sơn trên cửa nhà anh ấy”, gã Lùn mất kiên nhẫn ngắt lời. “Nó có chứa cùng một loại đồng vị phóng xạ có một không hai dùng trên cơ thể bốn tù nhân đã được thả ở Guantanamo”.
Sau khi đã đeo tai nghe và Morgan gật đầu rằng đã an toàn để tiến hành, Harvath nói, “Được rồi, tôi đây rồi”.
“Điệp vụ Harvath, rất vui được nghe thấy giọng nói của anh”, gã Lùn trả lời qua chát.
“Tôi cũng vậy. Giọng ông sâu hơn tôi tưởng rất nhiều”.
Gã Lùn cười. “Để anh không phải ra khỏi tòa nhà mà vẫn biết giọng nói của tôi. Chương trình nghe Echelon của chính phủ anh khá tốt đấy nhỉ”.
Harvath cố để đoán giọng của người đàn ông này. Anh ta nói giọng Anh Hoàng gia, giọng nói đặc biệt nhưng vẫn có cái gì đó. “Có thể nào lại là Séc?” Hay là Nga? Harvath có thể nói được tiếng Nga và biết nhiều người nói tiếng Nga bản địa. Nghe có vẻ như người đàn ông này đến từ nơi nào đó ngoài nước Nga. Có lẽ là Georgia.
Sự thật đó không nổi bật, Harvath không muốn dài dòng vì vậy anh đi thẳng vào vấn đề. “Tin nhắn lần trước của ông cho thấy ông có cái gì đó cho tôi. Gì vậy?”
“Qua một vài nguồn tin tôi vẫn tiếp cận được, tôi có thể đảm bảo một danh sách. Chính xác là bốn người”, gã Lùn nói dối. “Tất cả đều được thả từ trại giam của Hải quân Mỹ ở Vịnh Guantanamo”.
“Vậy tại sao tôi phải quan tâm tới họ?” Harvath hỏi.
Gã Lùn dừng lại một chút rồi nói, “Bởi vì một trong số những người đàn ông đó chính là người anh đang tìm”.
Harvath nhìn Finney, Parker và Morgan, cả ba đều đang im lặng theo dõi cuộc trao đổi. “Ông đang nói về vấn đề gì vậy?” anh hỏi.
Gã Lùn cười, “Điệp vụ Harvath, hóa ra chính phủ anh vẫn giấu anh một việc để anh phải đi tìm”.
“Như thế nào?” Harvath lại hỏi.
“Nhưng sự thật là bốn tù nhân được thả ra từ Guantanamo đều là những nhân vật hết sức độc ác. Tất cả bọn chúng đều là những tên khủng bố tàn ác với tiền sử đã giết nhiều lính Mỹ cũng như các nhân viên tình báo và những nhà thầu tư nhân”.
Hàng triệu câu hỏi vụt qua đầu Harvath, không ít lần là câu hỏi tại sao bốn tên khủng bố đó lại được thả. Chẳng có ý nghĩa gì cả. “Thông tin của ông hẳn là không truy cập được vào”.
“Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy”, gã Lùn trả lời. “Nhưng còn nữa. Cả bốn tù nhân này, máu đều lẫn chất đồng vị phóng xạ ngay trước khi được thả. Đó là một phần trong chương trình tối mật mà chính phủ anh thỉnh thoảng vẫn dùng để theo dõi những nhân viên sẽ hoạt động trong các khu vực nguy hiểm, cũng như các tù nhân mà họ muốn thả ra”.
Ngay lúc đó, hàng loạt câu hỏi sự thực bắt đầu đập vào óc Harvath.
“Vấn đề duy nhất”, gã Lùn tiếp tục, “Đó là người đưa chiếc phi cơ tới đón những người đàn ông này biết về chương trình tối mật đó. Chiếc máy bay này được trang bị để có thể tiến hành truyền máu”.
Harvath cố tập trung, anh hỏi, “Làm sao ông biết tất cả sự việc này?”.
“Đó là một phần trong bản báo cáo sau khi chính phủ của các anh mất dấu vết bốn tù nhân này khi chiếc máy bay hạ cánh ở nước ngoài. Những chiếc công-ten-nơ chứa máu được đưa đi bốn hướng khác nhau và biến mất. Cuối cùng, chúng được cơ quan tình báo trung ương CIA phục hồi lại”.
“Tôi vẫn chẳng thấy có liên quan”.
“Chỗ máu sơn trên cửa nhà anh ấy”, gã Lùn mất kiên nhẫn ngắt lời. “Nó có chứa cùng một loại đồng vị phóng xạ có một không hai dùng trên cơ thể bốn tù nhân đã được thả ở Guantanamo”.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- bình luận