Không Khoan Nhượng - Chương 47
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Không Khoan Nhượng
Chương 47
Vị giám đốc CIA đi thẳng vào vấn đề. “Ngài Tổng thống, ông sẽ nhớ ra rằng một trong số những tù nhân trao đổi ở Gitmo[1] trong Chiến dịch Bảng đen vốn là một tên lính trong Lực lượng Đặc nhiệm Mexico, người đã giúp đào tạo các gián điệp của Al Qaeda. Tên hắn ta là Ronaldo Palmera”.
[1] Gitmo: Tên gọi ngắn gọn của nhà tù ở Guantanamo.
Mặc dù, thường thì tổng thống chỉ nhớ những cái tên quan trọng nhất trong cuộc chiến chống khủng bố nhưng tên của năm gã đã được thả từ Guantanamo thì không bao giờ ông quên. Đồng thời, đó cũng là vì tận đáy lòng ông luôn thường trực nỗi sợ hãi rằng một ngày nào đó những cái tên này sẽ trở lại ám ảnh ông. Bất chợt, có vẻ như nỗi sợ hãi ấy sắp trở thành sự thực. “Hắn ta có chuyện gì?”
“Palmera bị một chiếc taxi đâm chết ở Queretaro, Mexico”.
“Tốt”.
“Lúc xảy ra chuyện, cổ tay hắn bị trói giật ra phía sau lưng”. Valie nói.
“Không hay rồi, nhưng theo những gì tôi nhớ, hắn có rất nhiều kẻ thù. Hắn vốn là một kẻ tiếp tay cho một số các tên ma túy lớn ở đó, đúng không?”.
“Vâng, thưa Tổng thống nhưng vấn đề không phải ở chỗ đó. Rõ ràng là Palmera đã nhảy qua cửa sổ rồi chạy ra đường. Ba người đàn ông, ba người đàn ông da trắng”, Vail nhấn mạnh thêm, “ngay sau đó, người ta đã nhìn thấy ba người đàn ông này ra khỏi nơi ở của Palmera. Một trong số họ tháo ủng của Palmera, rồi biến mất”.
“Tháo ủng của hắn à?”.
“Vâng, thưa ngài. Ông có nhớ người ta đồn rằng Palmera có một đôi ủng làm từ lưỡi của các điệp vụ CIA và các Lực lượng Đặc nhiệm mà hắn đã giết ở Afghanistan. Khi hắn bị bắt, chúng ta đã tìm nhưng không thấy đôi ủng đó. Rõ ràng, hắn đã giấu đâu đó và lấy lại sau khi được thả từ Guantanamo”.
“Hiển nhiên rồi”, tổng thống đáp lại, ai mà biết được sẽ đau đầu đến thế nào đây. Ông nhìn xuống và thấy đèn nhấp nháy ở đường dây Harvath vẫn đang giữ máy. “Vậy, theo thông tin của ông, ba người nước ngoài này chịu trách nhiệm về việc đẩy Palmera ra khỏi nhà qua cửa sổ với hai tay hắn bị trói quặt ra sau lưng tại thời điểm hắn lao ra đường và bị một chiếc taxi cán”.
“Vâng, thưa Tổng thống”.
“Rồi một trong ba người đàn ông này tháo ủng của Palmera và cả ba rời khỏi hiện trường?”
“Chính xác”, Valie trả lời. “Chúng tôi cho rằng, có khả năng họ vào qua đường sân bay quốc tế Queretaro và lúc này chúng tôi đang cố gắng tìm kiếm thông tin trên máy bay, thông tin hải quan và băng ghi hình của an ninh sân bay. Chắc tôi không cần phải nói cho ông biết chúng ta sẽ gặp rắc rối”.
“Tôi biết sẽ rất rắc rối. Có vẻ là chúng ta đã nuối lời. Không bao giờ được phép động đến những gã đã được thả ở Gitmo. Không bao giờ”.
“Thưa Tổng thống nếu có thể lần ra họ chúng ta đã sẽ ngăn cản sự việc này không xảy ra”.
“Tôi sẽ không sửa lại việc đó đâu Jim ạ”, Tổng thống trả lời, trở nên nóng nảy hơn. "Bộ trưởng Hilliman và những người ở Bộ Quốc phòng tin rằng hệ thống theo dấu bằng đồng vị phóng xạ sẽ có tác dụng. Thế nhưng chúng ta vẫn chưa biết làm sao bọn khủng bố có thể phát hiện ra điều đó”.
“Vâng, họ đã làm. Các ca thay máy đã bắt đầu ngay khi chiếc phi cơ rời khỏi không phận Cu Ba”.
Họ đã tranh luận về vấn đề này. Bộ Quốc phòng đổ lỗi cho CIA về việc để lạc mất năm tên khủng bố đã thả ở Gitmo. Còn CIA thì đổ lỗi cho Bộ Quốc phòng trong việc hệ thống lần theo dấu vết bằng đồng vị phóng xạ không thu được kết quả. Bên nào cũng nhất quyết rằng bên kia đã sơ hở, để lộ thông tin về hệ thống theo dõi dấu vết tuyệt mật này. Toàn bộ kế hoạch của họ là dựa vào việc theo dấu năm tên khủng bố nói trên nhưng sự việc đã thất bại. Và bây giờ chúng sẽ quay trở lại ám ảnh họ.
Tổng thống đổi giọng, “Thế nào mà tôi vẫn chưa có thông tin cập nhật của các ông trong việc định vị tên khủng bố vẫn lén theo Harvath nhỉ?”.
“Bởi vì, thật không may, chúng tôi vẫn chưa có thông tin gì. Ít nhất là lúc này”.
“Tệ thật, Jim. Sao có thể như vậy chứ? Ông có đầy đủ nguồn tin trong tay. Ông nói với tôi, những người ông bố trí vào vụ này là các điệp vụ chống khủng bố dày dạn kinh nghiệm. Ông đã hứa với tôi và tôi hứa với Harvath rằng vụ này sẽ được quan tâm”.
“Và sẽ như vậy, thưa Tổng thống. Chúng ta đã làm mọi thứ có thể để săn lùng gã này. Chúng ta sẽ tóm được hắn, tôi đảm bảo với ông”.
Giọng Valie như cái đĩa hỏng, nhưng Ruth Ledge cứ mặc cho nó kêu một lúc. Ông còn phải xử lý những vấn đề khác. “Vậy chúng ta sẽ giải quyết rắc rối ở Mexico thế nào?”
“Sẽ phải làm rất nhiều việc. Chúng tôi sẽ phải tạo ra một bằng chứng giả có sức thuyết phục và dù tôi không biết liệu nó có tác dụng hay không. Chúng tôi được cảnh báo về những gì sẽ xảy ra nếu một trong số năm tên đó có vấn đề”.
Tổng thống không cần phải nhắc lại những điều khoản trừng phạt trong thỏa thuận của họ. Ông đã buộc phải thỏa thuận với quyer và ông rất đau đớn vì đã vi phạm điều luật thứ nhất trong cuộc chiến chống khủng bố của quốc gia. “Chúng ta hãy tìm điểm mấu chốt ở đây”.
“Để nhanh hơn chúng ta cần phải tìm ra kẻ nào đã theo Palmera”.
Một lần nữa, tổng thống nhìn xuống tín hiệu nhấp nháy trên điện thoại của mình. “Sau đó?”.
“Sau đó, chúng ta phải chắc chắn rằng người này không được phép có liên hệ với ông, chính quyền này, hoặc chính phủ Mỹ dưới bất kỳ cách thức nào”, Valie trả lời”.
“Sau đó?”.
“Sau đó chúng ta cầu Chúa rằng những kẻ mà chúng ta buộc phải thỏa thuận với chúng cách đây sáu tháng không nhằm vào chúng ta và tiến hành đe dọa”.
[1] Gitmo: Tên gọi ngắn gọn của nhà tù ở Guantanamo.
Mặc dù, thường thì tổng thống chỉ nhớ những cái tên quan trọng nhất trong cuộc chiến chống khủng bố nhưng tên của năm gã đã được thả từ Guantanamo thì không bao giờ ông quên. Đồng thời, đó cũng là vì tận đáy lòng ông luôn thường trực nỗi sợ hãi rằng một ngày nào đó những cái tên này sẽ trở lại ám ảnh ông. Bất chợt, có vẻ như nỗi sợ hãi ấy sắp trở thành sự thực. “Hắn ta có chuyện gì?”
“Palmera bị một chiếc taxi đâm chết ở Queretaro, Mexico”.
“Tốt”.
“Lúc xảy ra chuyện, cổ tay hắn bị trói giật ra phía sau lưng”. Valie nói.
“Không hay rồi, nhưng theo những gì tôi nhớ, hắn có rất nhiều kẻ thù. Hắn vốn là một kẻ tiếp tay cho một số các tên ma túy lớn ở đó, đúng không?”.
“Vâng, thưa Tổng thống nhưng vấn đề không phải ở chỗ đó. Rõ ràng là Palmera đã nhảy qua cửa sổ rồi chạy ra đường. Ba người đàn ông, ba người đàn ông da trắng”, Vail nhấn mạnh thêm, “ngay sau đó, người ta đã nhìn thấy ba người đàn ông này ra khỏi nơi ở của Palmera. Một trong số họ tháo ủng của Palmera, rồi biến mất”.
“Tháo ủng của hắn à?”.
“Vâng, thưa ngài. Ông có nhớ người ta đồn rằng Palmera có một đôi ủng làm từ lưỡi của các điệp vụ CIA và các Lực lượng Đặc nhiệm mà hắn đã giết ở Afghanistan. Khi hắn bị bắt, chúng ta đã tìm nhưng không thấy đôi ủng đó. Rõ ràng, hắn đã giấu đâu đó và lấy lại sau khi được thả từ Guantanamo”.
“Hiển nhiên rồi”, tổng thống đáp lại, ai mà biết được sẽ đau đầu đến thế nào đây. Ông nhìn xuống và thấy đèn nhấp nháy ở đường dây Harvath vẫn đang giữ máy. “Vậy, theo thông tin của ông, ba người nước ngoài này chịu trách nhiệm về việc đẩy Palmera ra khỏi nhà qua cửa sổ với hai tay hắn bị trói quặt ra sau lưng tại thời điểm hắn lao ra đường và bị một chiếc taxi cán”.
“Vâng, thưa Tổng thống”.
“Rồi một trong ba người đàn ông này tháo ủng của Palmera và cả ba rời khỏi hiện trường?”
“Chính xác”, Valie trả lời. “Chúng tôi cho rằng, có khả năng họ vào qua đường sân bay quốc tế Queretaro và lúc này chúng tôi đang cố gắng tìm kiếm thông tin trên máy bay, thông tin hải quan và băng ghi hình của an ninh sân bay. Chắc tôi không cần phải nói cho ông biết chúng ta sẽ gặp rắc rối”.
“Tôi biết sẽ rất rắc rối. Có vẻ là chúng ta đã nuối lời. Không bao giờ được phép động đến những gã đã được thả ở Gitmo. Không bao giờ”.
“Thưa Tổng thống nếu có thể lần ra họ chúng ta đã sẽ ngăn cản sự việc này không xảy ra”.
“Tôi sẽ không sửa lại việc đó đâu Jim ạ”, Tổng thống trả lời, trở nên nóng nảy hơn. "Bộ trưởng Hilliman và những người ở Bộ Quốc phòng tin rằng hệ thống theo dấu bằng đồng vị phóng xạ sẽ có tác dụng. Thế nhưng chúng ta vẫn chưa biết làm sao bọn khủng bố có thể phát hiện ra điều đó”.
“Vâng, họ đã làm. Các ca thay máy đã bắt đầu ngay khi chiếc phi cơ rời khỏi không phận Cu Ba”.
Họ đã tranh luận về vấn đề này. Bộ Quốc phòng đổ lỗi cho CIA về việc để lạc mất năm tên khủng bố đã thả ở Gitmo. Còn CIA thì đổ lỗi cho Bộ Quốc phòng trong việc hệ thống lần theo dấu vết bằng đồng vị phóng xạ không thu được kết quả. Bên nào cũng nhất quyết rằng bên kia đã sơ hở, để lộ thông tin về hệ thống theo dõi dấu vết tuyệt mật này. Toàn bộ kế hoạch của họ là dựa vào việc theo dấu năm tên khủng bố nói trên nhưng sự việc đã thất bại. Và bây giờ chúng sẽ quay trở lại ám ảnh họ.
Tổng thống đổi giọng, “Thế nào mà tôi vẫn chưa có thông tin cập nhật của các ông trong việc định vị tên khủng bố vẫn lén theo Harvath nhỉ?”.
“Bởi vì, thật không may, chúng tôi vẫn chưa có thông tin gì. Ít nhất là lúc này”.
“Tệ thật, Jim. Sao có thể như vậy chứ? Ông có đầy đủ nguồn tin trong tay. Ông nói với tôi, những người ông bố trí vào vụ này là các điệp vụ chống khủng bố dày dạn kinh nghiệm. Ông đã hứa với tôi và tôi hứa với Harvath rằng vụ này sẽ được quan tâm”.
“Và sẽ như vậy, thưa Tổng thống. Chúng ta đã làm mọi thứ có thể để săn lùng gã này. Chúng ta sẽ tóm được hắn, tôi đảm bảo với ông”.
Giọng Valie như cái đĩa hỏng, nhưng Ruth Ledge cứ mặc cho nó kêu một lúc. Ông còn phải xử lý những vấn đề khác. “Vậy chúng ta sẽ giải quyết rắc rối ở Mexico thế nào?”
“Sẽ phải làm rất nhiều việc. Chúng tôi sẽ phải tạo ra một bằng chứng giả có sức thuyết phục và dù tôi không biết liệu nó có tác dụng hay không. Chúng tôi được cảnh báo về những gì sẽ xảy ra nếu một trong số năm tên đó có vấn đề”.
Tổng thống không cần phải nhắc lại những điều khoản trừng phạt trong thỏa thuận của họ. Ông đã buộc phải thỏa thuận với quyer và ông rất đau đớn vì đã vi phạm điều luật thứ nhất trong cuộc chiến chống khủng bố của quốc gia. “Chúng ta hãy tìm điểm mấu chốt ở đây”.
“Để nhanh hơn chúng ta cần phải tìm ra kẻ nào đã theo Palmera”.
Một lần nữa, tổng thống nhìn xuống tín hiệu nhấp nháy trên điện thoại của mình. “Sau đó?”.
“Sau đó, chúng ta phải chắc chắn rằng người này không được phép có liên hệ với ông, chính quyền này, hoặc chính phủ Mỹ dưới bất kỳ cách thức nào”, Valie trả lời”.
“Sau đó?”.
“Sau đó chúng ta cầu Chúa rằng những kẻ mà chúng ta buộc phải thỏa thuận với chúng cách đây sáu tháng không nhằm vào chúng ta và tiến hành đe dọa”.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- bình luận