Không Khoan Nhượng - Chương 91
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Không Khoan Nhượng
Chương 91
Hi vọng tiếng trực thăng trên bầu trời sẽ át đi tiếng lao xuống nước của hai người, Harvath vòng tay qua eo gã Lùn và nhảy.
Họ bơi cho đến khi không thể nhịn thở thêm được đành phải ngoi lên. Gã Lùn rất kinh hãi, ra sức thở khi trồi lên mặt nước. Harvath xoay lưng gã lại, giữ cho đầu gã luôn nổi trên mặt nước rồi lôi gã cùng bơi trên vịnh.
Họ bơi song song với bờ trong lúc gã Lùn hai tay ôm lấy chiếc máy tính xách tay không thấm nước. Gã Lùn quá nặng so với vóc dáng của hắn. Harvath phải rất cố gắng giữ cho đầu hắn nổi trên mặt nước và để gã không kéo luôn hai người chìm xuống.
Khi đã ở khoảng cách an toàn so với ngôi nhà, Harvath đổi hướng và bơi lên bờ. Vừa chạm chân vào bãi biển, gã Lùn đổ rạp người xuống, ọe ra khoảng một cốc nước biển gã nuốt phải trong lúc bơi.
Harvath mặc kệ gã. Gỡ chiếc túi xuống, anh lôi chiếc ống nhòm nhìn xuyên đêm ra và bật lên.
Sau khi nôn hết nước ra, gã Lùn chùi mép vào ống tay áo và hỏi "Anh định đi đâu?".
Harvath kiểm tra khẩu súng lục hai lần và nói "Quay về ngôi nhà" . "Nhưng chiếc xuồng máy của tôi lại nằm ở cầu tàu phía cuối đảo".
"Còn bọn chúng thì có trực thăng. Xuồng không địch nổi trực thăng đâu".
Gã Lùn biết anh nói đúng. "Thế chúng ta làm gì đây?" gã hỏi.
Từ khi thoát khỏi ngôi nhà bốc cháy, Harvath chỉ tập trung nghĩ xem kẻ nào đứng sau cuộc tấn công này. Chúng đến vì anh hay vì gã Lùn?
Rất khó có khả năng Morrell và đội Omega của ông ta lần theo anh suốt đoạn đường đến Braxin. Nhưng nếu có, kiểu tấn công này cũng đã tạo ra sức tàn phá quá khủng khiếp, kể cả so vói mức độ của Morrell.
Càng nghĩ về điều đó, Harvath càng khẳng định cho dù bọn chúng là ai, khả năng lớn chúng đến vì gã Lùn. Danh sách kẻ thù của gã Lùn khá dài và phức tạp. Rất nhiều quốc gia vui mừng được chứng kiến cái chết của gã, kể cả Mỹ. Và trên hết gã Lùn vừa hợp tác, vừa chống lại những con người và tổ chức hùng mạnh nhất thế giới. Điều duy nhất Harvath có thể trông chờ là cơ hội liều mình với kẻ tấn công. "Chúng ta cần tách chúng ra để tiêu diệt từng tên một", anh nói.
"Tách chúng ra lúc này ư?" Gã Lùn hỏi.
"Chìa khóa của chiếc xuồng đâu?".
"Trong ngăn đựng cốc gần ghế ngồi phía trước".
Harvath nhanh chóng giải thích việc anh muốn gã làm. Khi gã Lùn gật đầu, Harvath quay trở lại ngôi nhà. Vừa đi, anh vừa cầu sao cho kế hoạch của mình thành công.
Họ bơi cho đến khi không thể nhịn thở thêm được đành phải ngoi lên. Gã Lùn rất kinh hãi, ra sức thở khi trồi lên mặt nước. Harvath xoay lưng gã lại, giữ cho đầu gã luôn nổi trên mặt nước rồi lôi gã cùng bơi trên vịnh.
Họ bơi song song với bờ trong lúc gã Lùn hai tay ôm lấy chiếc máy tính xách tay không thấm nước. Gã Lùn quá nặng so với vóc dáng của hắn. Harvath phải rất cố gắng giữ cho đầu hắn nổi trên mặt nước và để gã không kéo luôn hai người chìm xuống.
Khi đã ở khoảng cách an toàn so với ngôi nhà, Harvath đổi hướng và bơi lên bờ. Vừa chạm chân vào bãi biển, gã Lùn đổ rạp người xuống, ọe ra khoảng một cốc nước biển gã nuốt phải trong lúc bơi.
Harvath mặc kệ gã. Gỡ chiếc túi xuống, anh lôi chiếc ống nhòm nhìn xuyên đêm ra và bật lên.
Sau khi nôn hết nước ra, gã Lùn chùi mép vào ống tay áo và hỏi "Anh định đi đâu?".
Harvath kiểm tra khẩu súng lục hai lần và nói "Quay về ngôi nhà" . "Nhưng chiếc xuồng máy của tôi lại nằm ở cầu tàu phía cuối đảo".
"Còn bọn chúng thì có trực thăng. Xuồng không địch nổi trực thăng đâu".
Gã Lùn biết anh nói đúng. "Thế chúng ta làm gì đây?" gã hỏi.
Từ khi thoát khỏi ngôi nhà bốc cháy, Harvath chỉ tập trung nghĩ xem kẻ nào đứng sau cuộc tấn công này. Chúng đến vì anh hay vì gã Lùn?
Rất khó có khả năng Morrell và đội Omega của ông ta lần theo anh suốt đoạn đường đến Braxin. Nhưng nếu có, kiểu tấn công này cũng đã tạo ra sức tàn phá quá khủng khiếp, kể cả so vói mức độ của Morrell.
Càng nghĩ về điều đó, Harvath càng khẳng định cho dù bọn chúng là ai, khả năng lớn chúng đến vì gã Lùn. Danh sách kẻ thù của gã Lùn khá dài và phức tạp. Rất nhiều quốc gia vui mừng được chứng kiến cái chết của gã, kể cả Mỹ. Và trên hết gã Lùn vừa hợp tác, vừa chống lại những con người và tổ chức hùng mạnh nhất thế giới. Điều duy nhất Harvath có thể trông chờ là cơ hội liều mình với kẻ tấn công. "Chúng ta cần tách chúng ra để tiêu diệt từng tên một", anh nói.
"Tách chúng ra lúc này ư?" Gã Lùn hỏi.
"Chìa khóa của chiếc xuồng đâu?".
"Trong ngăn đựng cốc gần ghế ngồi phía trước".
Harvath nhanh chóng giải thích việc anh muốn gã làm. Khi gã Lùn gật đầu, Harvath quay trở lại ngôi nhà. Vừa đi, anh vừa cầu sao cho kế hoạch của mình thành công.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- bình luận