Không Khoan Nhượng - Chương 16
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Không Khoan Nhượng
Chương 16
ELK MOUNTAIN RESORT
MONTROSE, COLORADO
“Ông có vẻ khả quan khi hắn kết nối?” Harvath hỏi.
Morgan gật đầu. “Chúng tôi đã đưa vào biểu tượng đó một chương trình được viết riêng nó sẽ cho chúng tôi biết ngay khi hắn kích chuột vào và sau đó, các tệp tin sẽ tự động xóa. Cứ tin tôi đi. Hắn thấy rồi đấy”.
“Tôi vẫn không thích mất nhiều thời gian. Ron Parker vừa bước men theo cái bàn dài vừa nói. Họ đã có mặt trong phòng họp của Chương trình Tình báo Sargasso. “Chúng ta cần giới hạn thời gian đối với hắn”.
Tim Finney giơ tay lên “Các anh, đừng lo. Hắn sẽ tới. Hắn không còn lựa chọn nào đâu. Hắn đang cố kéo dài thời gian. Tại thời điểm này, thế mạnh duy nhất của hắn là bắt chúng ta phải chờ đợi. Và hắn hiểu rất rõ”.
Parker dừng lại và rót một cốc cà-phê trong máy. Bên trên cái máy là một bức tranh sơn dầu lớn về một chú nai sừng tấm đang nhởn nhơ trên thung lũng tươi tốt. “Hắn cũng có thể bỏ đi”.
Harvath luôn đánh giá cao đầu óc nhanh nhạy của Parker. Có ngốc mới không muốn cân nhắc chuyện rút lui khi đó là giải pháp tốt nhất. Nhưng trong vụ này, Harvath hiểu rõ đối thủ hơn Parker. Gã Lùn có thể chơi trò hai mặt với họ chứ không phải hắn sẽ biến đi một cách dễ dàng như thế. “Ở đây quá nguy hiểm cho hắn”. Harvath vừa nói vừa ra hiệu cho Parker rằng anh cũng muốn uống một cốc cà-phê. “Hắn không đủ khả năng để bỏ đi. Hắn sẽ muốn lấy lại những gì chúng ta đã cướp của hắn.”
“Rất có khả năng”, Parker nhăn mặt và ngồi xuống cạnh Harvath. “Anh nghĩ thế nào, anh sẽ nói gì nếu hắn biến mất khỏi phòng chat?”
“Thế còn, ngoài các dữ liệu và tài khoản ngân hàng, chúng tôi cũng thu hồi luôn cả thẻ hội viên của anh?” Finney đột nhiên hỏi.
Mặc dù không cảm thấy như vậy, Harvath vẫn mỉm cười. “Tôi chưa nghĩ tới điều đó. Tôi sẽ quẳng nó đó rồi chờ khi thời điểm đến”.
“Đến rồi”, Tom Morgan vừa nhấn một phím trên máy tính vừa nói vừa đẩy nó sang phía Harvath.
Những màn hình phẳng ở trước phòng hội thảo bắt đầu hiện lên toàn cảnh phòng chat môt cách sống động. Một tin nhắn mới báo có người tham gia. Vì đây là phòng chat riêng nên họ đều biết rõ họ đang nóng lòng sự xuất hiện của người được biết dưới cái tên duy nhất là gã Lùn.
Harvath đặt ngón tay lên bàn phím, nhưng Finney lắc đầu, không. “Hắn muốn chúng ta phải chờ. Vậy thì bây giờ chúng ta phải cao tay hơn. Phải làm rõ ra”.
Mặc dù không đồng tình lắm, nhưng Harvath vẫn chờ đợi. Vài giây sau gã Lùn mở màn trước.
Các anh đã lấy đi những thứ không thuộc về anh, gã gõ như thế.
Harvath không cần úp mở. Ông cũng vậy, anh trả lời.
Tôi muốn các tài khoản ngân hàng và các dữ liệu của tôi phải được khôi phục ngay lập tức.
Và tôi muốn biết ai đã bắn Tracy Hastings. Harvath tiếp tục.
Ngừng một lúc lâu. Cuối cùng gã cũng trả lời. Vậy thì tất cả là gì đây? Gã Lùn lại im lặng một lúc lâu nữa rồi mới gõ tiếp. Có lẽ chúng ta cần phải thỏa thuận.
Có vẻ Finney muốn gợi ý gì đó, nhưng Harvath giơ tay ra ngăn ông lại. Anh biết mình đang làm gì. Nếu ông hợp tác, tôi sẽ để cho ông con đường sống.
Gã Lùn gõ: Cho đến nay, tôi đã bị nhiều người mạnh mẽ hơn anh đe dọa đấy, ấy vậy mà tôi vẫn ở đây. Anh sẽ phải đề nghị tôi nhiều hơn đấy.
Ông đã giết một người bạn rất thân của tôi ở New York, Harvath gõ lại. May cho ông là tôi dễ tính với ông đấy.
Anh đang nói tới gã sỹ quan Robert Herington. Cái chết của anh ấy thật đáng tiếc, nhưng anh nên nhớ rằng chính Al Qaeda là kẻ đã giết anh ta. Tôi không hề ở gần New York khi xảy ra cuộc tấn công.
Gã Lùn biết quá nhiều về Harvath, khiến anh cảm thấy khó chịu. Sao ông biết tôi sống ở đâu?
Không khó.
Hài hước thật, Harvath tấn công lại.
Đơn giản, tôi chỉ việc kiểm tra thẻ tín dụng.
Tôi không đứng tên căn nhà mới, không đứng tên bất kỳ một tài sản nào. Thậm chí tôi không hề nhận thư ở đó.
Tôi không biết, gã Lùn trả lời. Tất cả đều liên quan đến một cửa hàng đóng gói và xuất hàng ở Alexandria. Đó là địa chỉ cuối cùng anh để tôi biết trước khi anh trở nên thông minh và chuyển đi. Tôi đã cho người theo dõi để biết chắc chắn liệu anh có còn sống ở đó không. Rồi một ngày nguồn tin của tôi cho biết rằng anh chuyển nhà. Anh ta chỉ việc theo chân anh tới khu nhà mới. Từ những gì anh ta cho biết, tôi thấy Cửa Tu viện thật đáng yêu.
Harvath lại hỏi: Ông có ra lệnh bắn Tracy Hastings không?
Gã Lùn suy nghĩ một lúc. Cuối cùng gã trả lời. Không phải tôi.
Vậy ông có biết là ai không?
Có thể.
Harvath phải cố hết sức để kiềm chế.
MONTROSE, COLORADO
“Ông có vẻ khả quan khi hắn kết nối?” Harvath hỏi.
Morgan gật đầu. “Chúng tôi đã đưa vào biểu tượng đó một chương trình được viết riêng nó sẽ cho chúng tôi biết ngay khi hắn kích chuột vào và sau đó, các tệp tin sẽ tự động xóa. Cứ tin tôi đi. Hắn thấy rồi đấy”.
“Tôi vẫn không thích mất nhiều thời gian. Ron Parker vừa bước men theo cái bàn dài vừa nói. Họ đã có mặt trong phòng họp của Chương trình Tình báo Sargasso. “Chúng ta cần giới hạn thời gian đối với hắn”.
Tim Finney giơ tay lên “Các anh, đừng lo. Hắn sẽ tới. Hắn không còn lựa chọn nào đâu. Hắn đang cố kéo dài thời gian. Tại thời điểm này, thế mạnh duy nhất của hắn là bắt chúng ta phải chờ đợi. Và hắn hiểu rất rõ”.
Parker dừng lại và rót một cốc cà-phê trong máy. Bên trên cái máy là một bức tranh sơn dầu lớn về một chú nai sừng tấm đang nhởn nhơ trên thung lũng tươi tốt. “Hắn cũng có thể bỏ đi”.
Harvath luôn đánh giá cao đầu óc nhanh nhạy của Parker. Có ngốc mới không muốn cân nhắc chuyện rút lui khi đó là giải pháp tốt nhất. Nhưng trong vụ này, Harvath hiểu rõ đối thủ hơn Parker. Gã Lùn có thể chơi trò hai mặt với họ chứ không phải hắn sẽ biến đi một cách dễ dàng như thế. “Ở đây quá nguy hiểm cho hắn”. Harvath vừa nói vừa ra hiệu cho Parker rằng anh cũng muốn uống một cốc cà-phê. “Hắn không đủ khả năng để bỏ đi. Hắn sẽ muốn lấy lại những gì chúng ta đã cướp của hắn.”
“Rất có khả năng”, Parker nhăn mặt và ngồi xuống cạnh Harvath. “Anh nghĩ thế nào, anh sẽ nói gì nếu hắn biến mất khỏi phòng chat?”
“Thế còn, ngoài các dữ liệu và tài khoản ngân hàng, chúng tôi cũng thu hồi luôn cả thẻ hội viên của anh?” Finney đột nhiên hỏi.
Mặc dù không cảm thấy như vậy, Harvath vẫn mỉm cười. “Tôi chưa nghĩ tới điều đó. Tôi sẽ quẳng nó đó rồi chờ khi thời điểm đến”.
“Đến rồi”, Tom Morgan vừa nhấn một phím trên máy tính vừa nói vừa đẩy nó sang phía Harvath.
Những màn hình phẳng ở trước phòng hội thảo bắt đầu hiện lên toàn cảnh phòng chat môt cách sống động. Một tin nhắn mới báo có người tham gia. Vì đây là phòng chat riêng nên họ đều biết rõ họ đang nóng lòng sự xuất hiện của người được biết dưới cái tên duy nhất là gã Lùn.
Harvath đặt ngón tay lên bàn phím, nhưng Finney lắc đầu, không. “Hắn muốn chúng ta phải chờ. Vậy thì bây giờ chúng ta phải cao tay hơn. Phải làm rõ ra”.
Mặc dù không đồng tình lắm, nhưng Harvath vẫn chờ đợi. Vài giây sau gã Lùn mở màn trước.
Các anh đã lấy đi những thứ không thuộc về anh, gã gõ như thế.
Harvath không cần úp mở. Ông cũng vậy, anh trả lời.
Tôi muốn các tài khoản ngân hàng và các dữ liệu của tôi phải được khôi phục ngay lập tức.
Và tôi muốn biết ai đã bắn Tracy Hastings. Harvath tiếp tục.
Ngừng một lúc lâu. Cuối cùng gã cũng trả lời. Vậy thì tất cả là gì đây? Gã Lùn lại im lặng một lúc lâu nữa rồi mới gõ tiếp. Có lẽ chúng ta cần phải thỏa thuận.
Có vẻ Finney muốn gợi ý gì đó, nhưng Harvath giơ tay ra ngăn ông lại. Anh biết mình đang làm gì. Nếu ông hợp tác, tôi sẽ để cho ông con đường sống.
Gã Lùn gõ: Cho đến nay, tôi đã bị nhiều người mạnh mẽ hơn anh đe dọa đấy, ấy vậy mà tôi vẫn ở đây. Anh sẽ phải đề nghị tôi nhiều hơn đấy.
Ông đã giết một người bạn rất thân của tôi ở New York, Harvath gõ lại. May cho ông là tôi dễ tính với ông đấy.
Anh đang nói tới gã sỹ quan Robert Herington. Cái chết của anh ấy thật đáng tiếc, nhưng anh nên nhớ rằng chính Al Qaeda là kẻ đã giết anh ta. Tôi không hề ở gần New York khi xảy ra cuộc tấn công.
Gã Lùn biết quá nhiều về Harvath, khiến anh cảm thấy khó chịu. Sao ông biết tôi sống ở đâu?
Không khó.
Hài hước thật, Harvath tấn công lại.
Đơn giản, tôi chỉ việc kiểm tra thẻ tín dụng.
Tôi không đứng tên căn nhà mới, không đứng tên bất kỳ một tài sản nào. Thậm chí tôi không hề nhận thư ở đó.
Tôi không biết, gã Lùn trả lời. Tất cả đều liên quan đến một cửa hàng đóng gói và xuất hàng ở Alexandria. Đó là địa chỉ cuối cùng anh để tôi biết trước khi anh trở nên thông minh và chuyển đi. Tôi đã cho người theo dõi để biết chắc chắn liệu anh có còn sống ở đó không. Rồi một ngày nguồn tin của tôi cho biết rằng anh chuyển nhà. Anh ta chỉ việc theo chân anh tới khu nhà mới. Từ những gì anh ta cho biết, tôi thấy Cửa Tu viện thật đáng yêu.
Harvath lại hỏi: Ông có ra lệnh bắn Tracy Hastings không?
Gã Lùn suy nghĩ một lúc. Cuối cùng gã trả lời. Không phải tôi.
Vậy ông có biết là ai không?
Có thể.
Harvath phải cố hết sức để kiềm chế.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- bình luận