Chửi rủa người ta chết xong giờ bị bắt gặp, nên có tâm trạng thế nào chứ?
Tuy Chiêm Sắc cho rằng cô không cần phải xin lỗi tên họ Quyền kia, nhưng tốt xấu gì cô cũng là phần tử tri thức có trình độ học vấn cao đúng không? Nếu sớm biết anh ở ngay bên cạnh, thì cô đã mắng tàn nhẫn hơn rồi!
Nghiêng đầu quay lại, cô cười lạnh.
"Anh muốn làm gì nữa?"
Ánh sáng của rừng cây Chương rất yếu, nhưng khuôn mặt của người đàn ông dưới bóng cây. Lại lạnh lùng, uy nghiêm, tôn quý đến mức không thể đụng vào, từng đường cong trên khuôn mặt đều góc cạnh tuấn mỹ, đôi môi mỏng như lưỡi dao sắc bén, cặp mắt đen âm u sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, như thể một chủ nợ đang nhìn vào con nợ của mình, liệu anh sẽ trả lời như thế nào đây?
Au ~
Nhúc nhích ngón chân đau xót, Chiêm Sắc điều chỉnh hô hấp, đứng dậy từ đống cỏ khô.
"Quyền Tứ Gia, anh không định nói với tôi, cây là do anh mua, đường là do anh mở, chẳng lẽ bây giờ... anh muốn thu lộ phí đi đường sao?"
Quyền Thiếu Hoàng híp mắt, dáng vẻ khác hẳn với bình thường. Biểu cảm lạnh nhạt nghiêm túc, không còn nửa phần cà lơ phất phơ. Trong lòng Chiêm Sắc vẫn luôn nghĩ rằng anh không phải lưu manh đơn thuần như mấy tên công tử ăn chơi trác táng, nhưng lúc này cô bất chợt phải đối diện với "đỉnh núi cao", vẫn là có chút không thể thích ứng.
"Làm sao? Lưu luyến tôi à, muốn tiễn lần cuối?!"
Cô lạnh lùng châm biếm một câu, Quyền Thiếu Hoàng không nhanh không chậm bước tới gần cô, đột nhiên giơ thứ trong tay lên.
"Cây không phải do tôi mua, đường cũng chẳng phải do tôi mở, mà lộ phí.... Hửm? Đến đây!"
"Anh..." Nhìn cái ví tiền của phụ nữ trong tay anh, đầu của Chiêm Sắc suýt chút nữa đã choáng váng.
Phải biết rằng, trong ví tiền không chỉ có toàn bộ tài sản của cô, mà còn có một thứ quan trọng nhất—— chính là chứng minh thư để sử dụng vào buổi phỏng vấn ngày mai.
"Sao lại ở chỗ anh?"
Người đàn ông không đáp, lạnh lùng nhướng mày, hỏi lại, "Muốn lấy lại sao?!"
Vớ vẩn!
Nhìn dáng vẻ lãnh đạm vô tình kia, Chiêm Sắc thật muốn vứt anh xuống biển cho cá mập ăn thịt.
Nhưng, tiền đề đương nhiên là kinh đô phải có biển.
Kinh đô có biển sao? Không đâu.
Không có biển, vậy thì, cô sẽ thành con cá trên thớt của Quyền Tứ Gia mất!
Bình tĩnh, bình tĩnh nào!
Cố gắng nặn ra một nụ cười, cô đem bộ phận xinh đẹp nhất trên gương mặt —— đôi mắt, chớp đi chớp lại, hy vọng móc ra chút lòng tốt của tên cặn bã kia, "Cảm ơn Tứ Gia, không ngờ anh lại tốt như vậy, còn muốn đưa riêng cho tôi."
Nói xong, cô duỗi tay định lấy.
Khóe môi của người đàn ông khẽ nhếch, một lần nữa nâng tay.
Đến đi! Trò chơi mèo vờn chuột bắt đầu rồi!
Địa vị của việc lớn lên cao ráo ở đâu chứ? Chiêm Sắc bây giờ cũng biết rồi. Người đàn ông kia có vóc dáng cao to, cô căn bản không thể lấy được.
"Quyền Thiếu Hoàng, anh có hiểu thế nào là phong độ của đàn ông không?"
"Em lùn, nhảy lên mà lấy đi —"
Cô lùn sao, khinh người quá đáng!
Nghiến răng nghiến lợi, cô tiến lại gần anh một bước, hai tay vòng lấy cánh tay anh kéo xuống. Kéo không được thì cô dùng răng cắn. Không ngờ, hàm răng còn chưa gặm được thịt anh, thì eo của cô đã bị bóp lấy. Dưới tư thế nghiêng 90 độ, cô hô lên một tiếng 'a', lập tức bị người đàn ông quăng xuống đống cỏ khô một phen.
"Răng nanh nhỏ sắc lắm hử?"
May mà cô ngã trên đống cỏ, nên thân thể mới không thấy đau, nhưng Chiêm Sắc rất tức giận, "Tôi đây là phòng vệ chính đáng, trả thù hợp lý!"
Người đàn ông không nói một lời, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Sau một hồi bàng hoàng, bỗng anh nhiên đè cô xuống. Nghiêng đầu, ghé sát vào, hô hấp nặng nề, nhưng lại không đụng vào môi cô, mà trực tiếp hôn lên cái cổ trơn mềm, động tác điên cuồng hệt như dã thú nổi điên, lướt một đường xuống dưới, hô hấp và hàm răng đều nóng rực, ý đồ muốn cắn xé nút áo của cô.
Cao thủ ra chiêu, nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.
Ngay cả cơ hội phản kháng cô cũng không thể, suýt chút nữa đã bỏ mình rồi.
"Họ Quyền, anh điên rồi à?"
Không thèm để ý tới sự phản kháng hay lời chất vấn của cô, dưới ánh trăng, bóng của người đàn ông che lấy cô kín mít dưới đám cỏ, gương mặt tuấn tú ngược sáng càng thêm nham hiểm cùng ma mị, một cảm giác khủng hoảng gần như trí mạng, trong nháy mắt đóng băng không khí xung quanh, sức mạnh cường thế cùng với sự bá đạo của anh, tràn đầy hơi thở đế vương.
"Quyền Thiếu Hoàng ——"
Chiêm Sắc thở không ra hơi, đại não sắp nổ tung!
Không phải anh ta bị yếu sinh lý sao?
Lần trước ở KTV, hai người cũng từng có loại hành động "thân mật", nhưng tình huống lúc đó với bây giờ hoàn toàn khác nhau. Tuy rằng anh đã cố ý đem giọng nói trở nên dâm tà bất kham, nhưng dáng vẻ lúc đó lại vô cùng bình tĩnh, trong ánh mắt không hề có một chút dục vọng nào cả.
Mà lúc này.
Cô đẩy anh ra, nhưng cánh tay anh vẫn siết chặt cô.
Cô phản kháng, còn anh chỉ đơn giản vòng qua eo mà nhéo mạnh.
Sau đó......
Một cái......
Rồi lại một cái cúc áo nữa bị anh từ từ cắn đứt, đôi môi của anh vô cùng nhanh chóng chuẩn xác tìm ra từng chiếc cúc áo trên đó.
"Quyền...... Họ Quyền...... Buông tôi ra!"
Người đàn ông như cũ không đáp, dáng vẻ mười phần dữ tợn, giống như một con báo hung hãn sắp xé xác kẻ yếu. Cô sắp ngất mất rồi. Hít vào thở ra, không ổn chút nào— cơ thể nóng ran của người đàn ông cách một tầng quần áo mỏng, hô hấp gấp gáp phả lên mặt cô. Còn chưa đá anh vài cái, đôi chân của cô đã trở nên mềm nhũn.
Một lần nữa, cô bị anh đè dưới thân.
Nhiệt độ giữa hai người không ngừng tăng cao!
Dùng miệng cởi nút áo tuy thú vị, nhưng chuyện này cũng thuộc phạm trù kỹ thuật cao, tới lúc làm không hề dễ dàng như tưởng tượng. Trong lúc giằng co, Chiêm Sắc bỗng nhiên dâng lên cảm giác cực kỳ quen thuộc. Loại cảm giác này, khiến cho lý trí của cô dần dần đi vào ngõ cụt.
Không được...
Cô bất chợt cả kinh!
"Họ Quyền —— anh mau dừng tay!"
"Em câm miệng!"
Người đàn ông rủa thầm một tiếng, động tác càng ngày càng nhanh, dáng vẻ hận không thể xé xác cô ra.
Chiêm Sắc nuốt nước miếng, hai tay ôm đầu vùi trước ngực anh, nói không thành lời.
"Quyền, Thiếu Hoàng...... Tôi, có phải đã từng gặp anh ở đâu không?"
Nghe vậy, thân hình cao lớn của người đàn ông bỗng nhiên cứng đờ, dừng động tác. Khẽ nâng lên chiếc cằm góc cạnh, anh ảm đạm nhìn cô trong vài giây, giọng nói lạnh lẽo gằn từng chữ một, "Em thật sự không nhớ ra sao?"
Chiêm Sắc gật gật đầu, cô rơi vào trạng thái rối bời.
"Chẳng lẽ, tôi đã đắc tội với anh ư? Tôi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi mà."
"Xin lỗi?" Anh cười như không cười, người đàn ông từ từ chậm rãi nói, "Chiêm Tiểu Yêu, năm đó em đã..."
Trong khoảnh khắc muốn miêu tả sinh động chân tướng cho Chiêm Sắc, thì có một hồi chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí quỷ dị giữa hai người. Đồng thời, cũng cắt ngang lời mà người đàn ông kia định nói. Nguy hiểm nheo mắt lại, Quyền Tứ Gia vẫn dùng tư thế đè cô xuống, một tay nhanh chóng lấy chiếc di động từ trong túi ra.
Vừa nhận điện thoại, biểu cảm trên gương mặt anh càng thêm âm lãnh vài phần.
"Chuyện này xảy ra từ khi nào?"
"......"
"Được."
"......"
"Được, tôi sẽ lập tức tới..."
Cho đến khi người đàn ông cúp điện thoại rồi đứng dậy, Chiêm Sắc mới có cơ hội bò ra khỏi đống cỏ khô. Nhìn gương mặt hung ác nham hiểm vô song của anh, cái mạng già này của cô chắc sắp phải ra đi rồi, tuy rằng trong lòng đang hỗn loạn, nhưng cô vẫn không thể đè nén nỗi lòng hiếu kỳ của mình xuống.
"Quyền Thiếu Hoàng, anh còn chưa nói xong."
Ánh mắt lạnh buốt của người đàn ông dừng trên nửa bờ vai trắng nõn bị lộ ra sau khi chiếc áo đã bị kéo tuột xuống. Ngừng lại một giây, hầu kết giật giật, anh không để ý tới cô, chỉ nhanh chóng rời đi.
"Này, anh mau nói đi? Tôi đã đắc tội gì với anh…....?"
"......"
" Này ——"
"Chờ ở đây, năm phút sau, sẽ có người đưa em đi." Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
"Đưa ví tiền cho tôi—— ngày mai tôi cần dùng gấp ——"
"Xem tâm trạng của lão tử đã!"
Giọng nói nam tính lãnh đạm của người đàn ông vang lên từ phía xa, càng thêm du dương cùng từ tính trong rừng cây Chương về đêm. Nhưng lời này rơi vào tai của Chiêm Sắc, lại giống với tiếng nói của ác ma, khiến cho cô càng thêm nôn nóng.
Rốt cuộc cô đã đắc tội gì với vị tổ tông này?
*
Ngày hôm sau, buổi sáng.
Thời tiết có mây mù.
Từ khi đã tỉnh táo lại, mí mắt của Chiêm Sắc cứ liên tục giật giật.
Người xưa có câu, giật mắt trái thì liên quan đến tiền, giật mắt phải thì gặp tai họa, vậy hai bên mí mắt cùng giật thì sẽ có chuyện quái quỷ gì đây?
"Sắc Sắc, mau đứng dậy thu dọn đi, chúng ta phải tới địa điểm thi!" Đỗ Hiểu Nhân hôm nay rất hưng phấn, mới sáng sớm đã ăn mặc chỉnh tề, thấy cô vẫn còn lười biếng nằm đó, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, "Ai da, cậu sao vậy? Tối hôm qua trở về đã như vậy rồi, cổ lại còn bị một con sói cắn phải nữa. Ấy, có phải cậu đã có một đêm xuân đúng không?"
"Cút ngay —— mất đồ thôi."
Cô lấy chăn trùm kín mít thân mình lại, trong lòng Chiêm Sắc toàn là lửa giận.
Chứng minh thư, ví tiền đều ở chỗ họ Quyền, cô không chỉ không biết số điện thoại của anh, mà đến thông tin cá nhân cơ bản nhất của anh cô cũng không biết, càng miễn bàn đến chuyện nên đi đâu đòi lại đồ. Thật xui xẻo! Sao chuyện này lại xảy ra chứ?
"Chiêm Sắc, nhanh lên, không còn kịp rồi."
Vì buổi phỏng vấn ngày hôm nay, Đỗ Hiểu Nhân đã tiêu tốn không ít tâm tư, trang điểm kĩ càng thành một mỹ nữ thành thị chuẩn mực.
Làm sao bây giờ?
Đi, hay không đi?
Họ Quyền liệu có tốt bụng đưa lại ví tiền và chứng minh thư cho cô không?
Nói thực, Chiêm Sắc không chắc chắn với tên khốn kia chút nào. Quên đi, mặc kệ sống chết cũng nên đến thử thời vận một chút không phải sao?
Cùng nhau ăn sáng ở nhà hàng, cô mang theo tất cả mọi thứ ngoại trừ chứng minh thư cùng ví tiền, đi theo Đỗ Hiểu Nhân mặt mày hớn hở tới phòng phỏng vấn tuyển dụng. Trên đường, cô đã quên hết tất cả kỹ năng mà mình cần làm, chỉ một lòng một dạ quan tâm đến chứng minh thư.
Tới phòng thi, đã gần 8 giờ sáng.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, không có chứng minh thư, đến cả phòng thi cô cũng không vào được.
"Đồng chí, chứng minh thư hôm nay của tôi vừa mới rơi mất, vẫn chưa thể đi làm lại kịp, anh xem liệu có thể châm chước một chút không? Tôi vẫn có những giấy tờ khác."
Nhìn giấy tờ mà cô đưa tới, nhân viên công tác tương đối bình tĩnh, "Cô muốn ứng tuyển vào vị trí Cảnh sát nhân dân, chẳng lẽ còn không hiểu những quy tắc thi cơ bản hay sao? Sang năm tới đi!"
Hiểu, cô đương nhiên hiểu.
Nguyền rủa mười tám đời tổ tông Quyền gia, Chiêm Sắc yên lặng chuẩn bị ra về.
Nhìn hết ứng viên này tới ứng viên khác bên cạnh mình đều mong chờ cùng hồi hộp, hoặc là thì thầm ghé tai bàn tán về cô ở phòng chờ ——
Cô cảm thấy bản thân đã cứng họng.
Chẳng lẽ nỗ lực từ trước tới nay, đều phải đổ sông đổ bể sao?