Tóm lại, chuyện này chính là như vậy.
Chiêm Sắc cân nhắc trong lòng, cảm thấy có vài phần xấu hổ, cười cười với Bảo Thất, cô dịch mông ngồi ra xa một chút. Quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ xe. Quyền Thiếu Hoàng nhìn động tác nhỏ này của cô, nỗi hiu quạnh đang sinh sôi trong lòng ngăn cản ý định hất tay Bảo Thất ra, anh nâng tay đặt lên vai cô ấy, nhẹ nhàng vỗ lên, thanh âm mềm xuống.
“Nhớ anh, vậy tại sao không tới gặp anh?”
Môi khẽ nhếch, lần này đổi thành Bảo Thất bị dọa rồi.
Con mẹ nó! Thật sự thay đổi rồi à? Một ma quỷ u ám đột nhiên biến thành gió xuân ấm áp?
Lúc trước khi nhận được thiệp cưới của Quyền Thiếu Hoàng, bản thân Bảo Thất ở nhà nghiên cứu cả buổi, làm sao cũng nghĩ không ra người phụ nữ nào mới có thể làm ông anh họ ‘coi thường tình yêu chân chính’ của cô chuẩn bị kết hôn. Nhìn thoáng qua trong sảnh tiệc hôm nay, nói thật, vẻ đẹp này của Chiêm Sắc, khiến người thân là con gái như cô cũng phải kinh diễm.
Còn có hâm mộ và ghen tỵ…..
Sau đó, nghĩ đến những tiếng kêu sợ hãi của đám đàn ông trong hội trường, cô liền có một suy nghĩ ––––– may mắn là Lãnh Kiêu thân yêu nhà cô không tới, nếu không mà gặp được Chiêm Sắc, không phải anh ấy cũng sẽ nhìn đến ngây người sao?
Bởi vậy, lúc cô vừa mới lên xe, đúng thật là có ý muốn chọc ghẹo ông anh họ, tùy tiện đùa giỡn chị dâu một chút.
Ai biết được, ông anh họ này còn phối hợp diễn với cô chứ?
Sau khi nghĩ theo hướng này, Bảo Thất dễ dàng nghĩ đến chân tướng ––––– Người đàn ông này, anh ấy căn bản không có trọng lượng trong lòng người ta, muốn dùng chiêu này để làm chị dâu ghen? Trong lòng khủng hoảng hai giây, cô thật sự không thể tin được chuyện ấu trĩ này, vậy mà Quyền Thiếu Hoàng cũng làm được.
Nhanh chóng giải thích với chị dâu, hay là tiếp tục diễn kịch?
Cô ấy không chọn vế trước, cũng không chọn vế sau, mà là chọn cái ở giữa –––– thực cầu thị*.
(*cầu thị: giải quyết vấn đề dựa trên tình hình thực tế)
Thân thể run run, cô thật vất vả lắm mới nhịn được cười, nghiêm túc nói: “Không phải không có cách nào tìm anh sao? Anh cũng không phải không biết, chồng em là một bình giấm chua cực lớn. Thường thì giống đực trên địa cầu đều là tình địch của anh ấy…. Đến cả con trai cũng không ngoại lệ.”
Cô ấy có chồng con rồi?
Mặc dù Chiêm Sắc đem đầu hướng bên kia, nhưng lỗ tai cô chưa có điếc.
Nghe xong đối thoại của hai người bọn họ, nói thật nhé, cô càng có cảm giác quái dị. Tuy nhiên cũng đồng thời sinh ra nhiều liên tưởng –– Quyền Thiếu Hoàng thích cô gái tên Bảo Thất, nhưng Bảo Thất lại gả cho người đàn ông khác, lại còn sinh con trai. Bởi vậy người đàn ông này yêu mà không được, trong lòng càng thêm biến thái, thế cho nên tìm tới cô gái xui xẻo là cô đây để cân bằng tâm lý.
Đồng thời cũng có thể giải thích tại sao anh ta thích đùa giỡn cô, lại còn không hôn môi giống người đàn ông bình thường, thậm chí tình nguyện để cô dùng tay cũng không muốn tiến vào…… Nói trắng ra, chính là tâm lý và sinh lý, cùng với sự mâu thuẫn tác động sâu vào, làm anh ta tâm tình bất định, hỉ nộ vô thường.
Cân nhắc một chút, cô cảm thấy khả năng cao là có chuyện như vậy.
Trong lòng bảy vòng tám quẹo, xuất thân tâm lý học như Chiêm Sắc, vốn dĩ chính là một người phụ nữ có tính tư duy tương đối cường đại. Càng nghĩ càng cảm thấy sự tình cơ bản đều hợp lý, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thật con mẹ nó đáng buồn.
Bảo Thất nhìn qua bên kia, thấy sắc mặt của cô, chớp chớp mắt.
“Chị dâu, chị lại đây ngồi đi, em cũng không có ăn chị đâu.”
Chiêm Sắc xấu hổ kéo kéo mi mắt, ngượng ngùng cười. Mặc dù trong lòng không quá thoải mái, cảm thấy hay là trước tiên nên nói lời cảm ơn với người ta: “Cái kia, Bảo tiểu thư, chuyện hôm nay cảm ơn cô. Chiếc áo choàng bị bẩn này, tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại cho cô…. ”
“Chị dâu, chị khách khí cái gì….. Em và Tứ ca……”
“Bảo Thất!”
Quyền Thiếu Hoàng nhíu mày, đánh gãy lời cô ấy, một đôi mắt đen nham hiểm bắn thẳng qua: “Nói nhiều!”
Bị anh rống như vậy, rống đến tim gan cô đều run. Hít thở không thông vài giây mới thông khí trở lại, bĩu môi, tươi cười có chút không dễ chịu.
“Tứ ca….. Anh giận dữ cái gì?”
Đuôi lông mày nhướng lên, ánh mắt Quyền Thiếu Hoàng quét tới khuôn mặt nhỏ của Chiêm Sắc, trong lòng vui sướng, khóe môi liền nở ra nụ cười.
“Trở về nói với lão Điểu, hôm nào tìm cậu ta uống rượu.”
Thấy anh cười trở lại, Bảo Thất mới yên tâm. Trong lòng cảm thán ông anh họ này so với người đàn ông nhà mình khó đối phó hơn nhiều, không tự chủ được đồng tình với Chiêm Sắc. Trong lòng nói, chị dâu chị tự cầu phúc đi, cô muốn nhanh chóng chạy khỏi đây.
Phải biết rằng, vừa rồi cô vất vả lắm mới lấy hết can đảm ngồi đây, đến bây giờ vẫn có thể cảm giác được độ cứng đờ của khuỷu tay anh họ. Quá đáng sợ! Trước kia cô từng nghe Lãnh Kiêu nói qua Quyền Thiếu Hoàng là tên đàn ông không thích phụ nữ tiếp cận, đương nhiên cũng bao gồm cô em họ là cô đây, lại không biết điều này….. Lát nữa hai vợ chồng mà có chiến tranh, thể nào cũng phải đốt tới chân mày cô.
“À, được. Tứ ca, em đi trước đây! Chị dâu, tạm biệt….. ”
“Từ từ!” Quyền Thiếu Hoàng gọi cô ấy lại.
Thấy thế, Chiêm Sắc trong lòng cười lạnh, không có hé răng.
Đối với Bảo Thất, cô không có ấn tượng xấu nào, rốt cuộc chuyện tình yêu này cũng là người tình ta nguyện. Tình huống hiện tại rất rõ ràng, Bảo Thất thích chồng mình hơn, tên đàn ông họ Quyền này chỉ là một bên nhiệt tình.
Xứng đáng! Vương bát đản.
Cô mắng thầm, lập tức nghe thấy Quyền Thiếu Hoàng dời đi đề tài.
“Bảo Thất, anh muốn kết hôn.”
“Em biết.” Bảo Thất run bắn cả người, cô ấy đã nhận được thiệp mời, còn không phải là muốn kết hôn sao?
Chuyển mắt, Quyền Thiếu Hoàng đột nhiên nhìn cô ấy chăm chú, ngữ khí ngưng trọng: “Ông ta sẽ về nước tham dự tiệc cưới.”
Ông ta?
Bảo Thất sửng sốt hai giây, trong lòng liền rõ ràng, ‘ông ta’ này chỉ ai. Bác Hai của Quyền Thiếu Hoàng, người cha thân sinh trong truyền thuyết của cô, cái tên chỉ lo nơi nơi lưu giống, mặc kệ việc nuôi nấng – Quyền Thế Hành.
Trong lòng không hiểu sao co rút vài cái, Bảo Thất bĩu môi, hung hăng nhéo nhéo cánh tay anh, xùy một tiếng.
“Không liên quan tới em.”
Cười khẽ, Quyền Thiếu Hoàng có chút không chịu nổi hai bàn tay của Bảo Thất trên cánh tay mình. Thân thể lười biếng dựa ra sau, thuận tiện mặt không biểu tình rút tay ra khỏi cô ấy. Giây tiếp theo mở miệng nói, lại khiến Bảo Thất bất ngờ.
“Không liên quan thì tốt, chỉ sợ cuối cùng em sẽ đau lòng.”
“Em đau lòng? Ý anh là….. Tứ ca, anh định làm gì?!”
Bị những lời nói đầy hận thù của anh làm cho sửng sốt, Bảo Thất quay mặt sang một bên, lại gần khuôn mặt góc cạnh của anh, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm một hồi lâu, cố gắng tự hỏi không biết anh họ mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Quyền Thế Hành vẫn luôn ở nước ngoài, Bảo Thất chưa bao giờ gặp ông ta, đến ảnh chụp cũng không có. Tuy nhiên, cô ấy đoán, ông ta cũng không biết Bảo Thất cô tồn tại đi. Nói trắng ra, đối với người cha ruột nhà mình, nếu là tò mò, vậy cũng là thuần túy vô nghĩa. Có thể nói, cô kỳ thật cũng muốn ở thời điểm Quyền Thiếu Hoàng kết hôn, nhìn xem người tên Quyền Thế Hành kia đến tột cùng là cái dạng gì.
Nhưng vừa nghe Quyền Thiếu Hoàng nói, tim cô vẫn đập nhanh hơn.
Hai người nghĩ đều là chuyện của Quyền Thế Hành, Bảo Thất lại không biết động tác nhích lại gần của cô ấy, ở trong mắt Chiêm Sắc thoạt nhìn có bao nhiêu ái muội.
Bởi vậy, Chiêm Sắc không ngồi nổi nữa.
Cô cảm thấy mình ở đây đặc biệt bắt mắt, dường như mình là kẻ thứ ba. Hai người một bên cái gì mà ‘sợ em đau lòng’, cái gì mà các loại ngấm ngầm hại người có nói cô cũng không hiểu. Càng ngồi càng cảm thấy như ngồi trên cái đinh, nếu không rời đi, cô sợ cô sẽ khó chịu đến chết.
Liếc mắt nhìn cửa xe vẫn chưa được đóng, cô quay đầu lại.
“Việc này, Quyền Tứ gia, Bảo tiểu thư, hai người cứ nói chuyện. Tôi đi xuống hít thở không khí.”
Nói xong, cô lại tốt bụng mà cười cười với Bảo Thất lần nữa, cũng mặc kệ sắc mặt Quyền Thiếu Hoàng thế nào, đứng dậy từ cửa xe nhảy xuống, không ngoảnh đầu lại.
Chậc chậc lưỡi, Bảo Thất đẩy đẩy Quyền Thiếu Hoàng.
“Tứ ca, anh xong đời rồi. Trình diễn quá mức, còn không mau đuổi theo!”
Lập tức hất tay cô, ánh mắt Quyền Thiếu Hoàng trầm xuống.
“Bỏ tay ra! Mau về nhà đi.”
Bị anh nhìn như vậy, Bảo Thất theo bản năng run rẩy. Còn chưa chuẩn bị nói lời tạm biệt, Quyền Thiếu Hoàng đã xuống xe đuổi theo Chiêm Sắc. Bất đắc dĩ nhún nhún vai ––– lại một đoạn nghiệt duyên.
Chiêm Sắc cũng không muốn ở đằng kia làm gì, chỉ là thật sự nghẹn đến muốn hoảng. Nhưng cô mới cầm túi đi chưa được 20 mét, người đàn ông kia đã chạy như bay đuổi đến, một phen kéo cánh tay cô, ôm eo rồi đem cô kéo vào trong lồng ngực.
“Đi đâu một mình?”
Chiêm Sắc ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy trong mắt có chút sương mù, giống như căn bản không nhìn thấy rõ vẻ mặt anh.
“Tôi muốn về nhà.”
Quyền Thiếu Hoàng xoa bóp mặt cô, giống như đang cười, “Được, bây giờ chúng ta về nhà.”
Chiêm Sắc có chút bực bội, thân thể giãy giụa. Không chịu nổi anh vừa rồi cùng người phụ nữ khác tình chàng ý thiếp, bây giờ lại chạy tới trêu chọc cô. Hơn nữa, trải qua chuyện buổi tối hôm nay, cô thật không biết nên ở chung với anh như thế nào. Càng nghĩ càng bực bội, rất nhanh trong đầu cô đã có một tảng hồ nhão lớn.
“Tứ gia, tôi nói là nhà của tôi.”
Thấy ngữ khí kiên quyết của cô, Quyền Thiếu Hoàng cẩn thận ôm cô, cúi đầu xuống hôn hôn trán cô.
“Cô nàng ngốc, nhà anh không phải là nhà em sao? À, Bảo Thất là …..”
Hai chữ ‘em họ’ còn chưa có nói xong, đã bị thanh âm bén nhọn của Chiêm Sắc đánh gãy: “Quyền Tứ gia, Bảo tiểu thư là gì của anh, đối với tôi không có nửa điểm quan hệ. Tôi chỉ trình bày ý kiến của tôi, bây, giờ, tôi, muốn, về, nhà! Anh hiểu chưa?”
Dứt lời hừ lạnh, khó chịu đẩy anh ra rồi tiến lên một bước.
Quyền Thiếu Hoàng thu liễm nụ cười vui đùa trên mặt, đuổi theo hai ba bước, sau đó ôm lấy eo cô: “Chiêm Tiểu Yêu, đừng chạy nữa. Em ghen thì cứ ghen, có gì đâu mà ngại thừa nhận?”
Cô ghen?
Lạnh nhạt liếc mắt nhìn anh một cái, Chiêm Sắc đứng thẳng sống lưng, âm thanh vừa rồi còn nhẹ nhàng chậm rãi lại cao vút lên không ít.
“Quyền Tứ gia, anh thích nhìn phụ nữ ghen vì anh đúng không?! Đáng tiếc, chuyện ghen tuông này, tuyệt đối không dính tới tôi. Đừng nói là nói chuyện vài câu, cho dù anh có ở trước mặt tôi cùng người phụ nữ khác diễn cảnh giường chiếu, đôi mắt tôi có thể không chớp mà xem phim AV*”!
(*Adult video: phim người lớn)
Chiêm Sắc không phải loại ăn nói vụng về, nói chuyện chanh chua cô cũng không phải không biết nói.
Cô không chịu thừa nhận mình có chút chua ngoa, một mặt cảm thấy mình thật sự không ghen, chủ yếu là cảm thấy xấu hổ. Mặt khác, đương nhiên là vì bảo vệ tôn nghiêm đáng thương của mình.
Cô rất lý trí.
Chỉ có vứt bỏ những ảo tưởng không thực tế với người đàn ông họ Quyền này, cô mới có thể làm mình bình tĩnh lại và suy nghĩ về mối quan hệ giữa họ một cách logic, mới không phải nghe theo sự sắp xếp của anh mọi chuyện, mọi nơi.