Quân Quyền Liêu Sắc - Chương 40-1: Quyền Tứ Gia ép gả!

Quân Quyền Liêu Sắc Chương 40-1: Quyền Tứ Gia ép gả!
Edit: Li

Beta: Dollan

Nóng chứ?

Đúng là hơi nóng. Trên người anh không chỉ có triệu chứng sốt rõ rệt mà ngay cả bản thân Chiêm Sắc cũng bị lây đến khó thở, khuôn mặt giống như một ngọn lửa đang cháy, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng cao.

Mặc dù anh không lừa cô, anh thực sự bị sốt. Nhưng hiện tại, chỗ nào giống với bộ dạng suy yếu nằm trên giường khi nãy chứ?

Vừa nghĩ đến đây, sự tức giận của cô cũng dâng lên đỉnh đầu.

Người đàn ông này! Anh có biết như vậy rất vô lại không? Bị bệnh mà vẫn muốn trêu chọc cô.

Trong lòng oán hận mắng, nhưng súng đặt ở trên đầu. Không đúng, là ở chỗ quan trọng, lúc này cô còn có thể đùa giỡn sao? Chiêm Sắc là một cô gái lý trí, có mắng có giận bây giờ cũng vô dụng, không bằng thừa dịp anh còn chưa có hành động nào, trấn an vị ‘bệnh nhân đang sốt’ này mới là chuyện nên làm.

“Quyền Tứ Gia, nếu đang sốt thì nghỉ ngơi thật tốt, uống nhiều nước, đừng náo loạn nữa.”

“Lão tử không chỉ bị sốt mà còn ngứa ngáy trong người!”

“Khụ!” Chiêm Sắc thiếu chút nữa bị sặc.

Biểu hiện của anh quá rõ ràng, có nên trực tiếp vạch trần lớp màn che mặt kia không?

Khinh bỉ nhìn anh, cô nói: “Quyền Tứ Gia, bộ dạng giống như con tôm đang bò của anh, tôi có thể cảm nhận được. Nhưng tôi không có nghĩa vụ phải giải quyết vấn đề này giúp anh, có thể đàn ông một chút không, không cần dùng sức mạnh khiến cho tôi khinh bỉ?”

Anh cúi đầu nhìn cô, cơ thể đè lên cô, đôi mắt hồ ly nheo lại một chút, cơ bắp màu đồng còn in vết cắn của cô ngày hôm nay, thân thể nóng bỏng khiến anh thêm vài phần cuồng dã cùng tà mị.

“Bé Tiểu Yêu, yên tâm, lão tử sẽ làm cho em cam tâm tình nguyện.”

Tư thế kề sát nhau cùng thanh âm quyến rũ của anh khiến não bộ Chiêm Sắc có chút ngớ ngẩn. Trong lòng thống hận bản thân lại bị nam sắc quyến rũ, nhưng lại không thể không thừa nhận, bộ dạng Quyền Tứ Gia thế này, thật sự quá có mị lực, so với tạp chí Playboy mà cô nhìn thấy trên mạng chỉ hơn chứ không có kém.

“Chiêm Tiểu Yêu, hoàn hồn đi.”

Anh thấp giọng cười nhạt làm Chiêm Sắc hoảng hốt, không cẩn thận liền “lẩm bẩm” nuốt nước bọt một chút, thanh âm kia cực nhẹ, nhưng ở khoảng cách quá gần nhau, cô suýt nữa ngượng chín mặt, so với bị anh đùa giỡn thì cô còn xấu hổ hơn.

Liếc mắt một cái, cô khó chịu, “Anh tránh ra, nóng chết tôi. Đau đầu còn không mau nằm xuống sao?”

Nhéo nhẹ chóp mũi của cô, Quyền Tứ Gia khẽ “A” một tiếng.

“Đau rất dữ dội. Mau giúp lão tử chữa trị một chút!”

Chiêm Sắc gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt lấp lánh kia, tức giận gầm nhẹ, “Tôi cũng không phải là bác sĩ, làm sao chữa cho anh?”

“Nghe nói, đường vợ chồng không chỉ giảm đau, mà còn thúc đẩy lưu thông máu, khôi phục lại khả năng miễn dịch của cơ thể.” Giọng nói của anh như thỏ thẻ lại khàn khàn, mỗi từ như được pha giọng mũi mơ hồ lẫn chút lười biếng. Kết hợp với đôi mắt đen thâm thuý, dưới tình huống như vậy, nhìn Chiêm Sắc với khuôn mặt đáng thương, gần như đỏ đến rỉ máu.

Xú nam nhân!

Sắp chết rồi mà cũng không biết dừng lại.

“Ừ? Chiêm Tiểu Yêu, em sẽ không thấy chết không cứu chứ?”

Thấy chết không cứu? Không làm sẽ chết à! Chiêm Sắc trong lòng thầm oán hận, nhưng hiện tại cô phản kháng vô lực. Phụ nữ trong loại chuyện này vốn tương đối chịu thiệt, huống chi gặp phải một người bá đạo như vậy? Không trả lời anh cũng không được. Cô nên làm gì đây? Chẳng lẽ luôn cùng anh phát sinh quan hệ mập mờ như vậy?

Trời ơi! Mặc dù anh rất đẹp trai, nhưng cô cũng không muốn quá bạc đãi bản thân mình.

Trong lúc cô suy nghĩ, bàn tay không an phận của anh đã bắt đầu lột áo khoác, từ từ gỡ bỏ từng nút áo ngủ của cô. Trước người đột nhiên lạnh lẽo, cô theo bản năng phản ứng lại, muốn suy nghĩ đối sách đã không kịp nữa rồi. Trong đầu mười ngàn câu ‘làm sao bây giờ’, tay chân không có cách nào sử dụng, phản xạ có điều kiện, cô ngẩng đầu lên liền dùng hành động quen thuộc – cắn anh!

Không khéo, anh vừa vặn đứng dậy, chuẩn bị đem áo khoác vừa cởi ra của cô đi cất.

Kết quả là, sự việc quỷ dị nhất đã xảy ra.

Chiêm Sắc cắn lên một cái, mắt trừng lớn, hận không thể độn thổ xuống đất.

Mẹ kiếp! Không biết xui xẻo cỡ nào, cô không quan tâm cắn mạnh một cái, vừa vặn cắn vào điểm kia trước ngực anh. Đầu óc cô ‘ầm ầm’ trống rỗng. Giờ phút này, dưới răng cô là cơ bắp rắn chắc, trên đầu lưỡi vừa vặn là ‘hạt đậu nhỏ’ hơi lồi lên một chút, sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, chi bằng để cho cô chết đi cho xong.

“Chiêm Tiểu Yêu——!” Anh ngược lại hít một ngụm khí lạnh.

Vừa rồi cô liều mạng muốn thu thập anh, dùng sức hơi mạnh, đau đến mức khiến anh không ngừng nghiến răng. Dùng sức vỗ vỗ mặt cô, anh vứt cái áo khoác kia ra, không biết là nóng hay là chê quá cản trở, một tay anh vén chăn lên hai người, hung tợn nói, “Hôm nay em chết chắc rồi.”

Chiêm Sắc lúng túng đến cực điểm, không có dũng khí nhìn anh, “Tôi không cố ý.”

Trán chống xuống, anh hừ nhẹ một tiếng, “Thì ra em thích dùng miệng?”

Hung hăng quay đầu, Chiêm Sắc không dám nhìn bộ dạng hai người dây dưa với nhau như bánh kẹp. Động tác này quả thật không dám nhìn. Ngoài việc làm cho cô sợ hết hồn hết vía, từng tế bào như kêu rên ra. Một cảm xúc quái dị cũng dâng lên như một ngọn núi lửa.

Thở ra một hơi, cô nhắm mắt lại, mở mắt ra một lần nữa, cố giả vờ bình tĩnh hừ lạnh.

“Họ Quyền, hai chúng ta có thể đừng dùng phương thức không thân thiện như vậy mà nói chuyện với nhau được không? Theo như cách Truy Mệnh giải thích, điều này sẽ khiến cho chỉ số IQ của anh rất đáng lo ngại.”

“Ồ, phải không? Nhưng mà ——” Anh hơi nhíu mày, cúi đầu, nhìn thân thể hai người đang dính sát với nhau, nhìn đường cong lồi lõm của cô bị mình đè ép. Chân thực, xúc cảm tuyệt vời chạy thẳng vào dây thần kinh đại não.

“Nhưng mà cái gì?” Trong lòng Chiêm Sắc đang run rẩy.

Con ngươi của anh tối lại, giọng nói như muốn câu hồn, “Lão tử cũng muốn cắn lại.”

Anh ta có ý gì? Đại não thiếu dưỡng khí của Chiêm Sắc vẫn chưa hồi phục, anh đã giữ hai tay cô lên đỉnh đầu, sau đó dùng tốc độ cực nhanh hạ đầu thấp xuống, cách bộ đồ ngủ mỏng manh trên người cô phủ môi lên, vội vàng tham lam ngậm vào.

Oanh ——!

Chiêm Sắc chấn động, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Vừa rồi ở trong phòng ngủ dành cho khách, khi Thiết Thủ đến gọi cô, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác dài bên ngoài, bên trong là một bộ đồ ngủ mỏng. Nào ngờ khi tới đây áo khoác ngoài liền bị lột ra, quần áo ngủ mỏng manh bên trong đều như xuyên thấu.

“Quyền Thiếu Hoàng, anh đừng như vậy! Đừng!” Giọng nói cô có chút run rẩy, nhưng anh phớt lờ, bàn tay vẫn gắt gao siết chặt hai cổ tay cô, đôi môi mỏng không ngừng kẹp lấy đỉnh nhỏ dưới lớp áo, cho đến khi cô kêu gào đầu hàng, anh đã chậm rãi làm ướt một mảng vải trước ngực cô, nhìn qua gợi cảm tới cực điểm!

“Anh... Đừng!”

Người đàn ông ngẩng đầu lên, đôi mắt cười nhạt sâu hơn, nhìn vào nơi đang nổi lên dưới lớp vải ẩm ướt.

“Chiêm Tiểu Yêu, ăn thật ngon.”

Sắc mặt Chiêm Sắc đáng thương, không còn cách nào khôi phục sự trấn định nữa, đỏ thắm như một đóa hoa đang chờ người tới hái. Điều khiến cô không thể tha thứ cho mình nhất là, lý trí nói với cô rằng quá xấu hổ, nhưng cơ thể của cô lại không ghét cảm giác này chút nào. Ngoại trừ sự run rẩy không nghe lời. Vào lúc anh kết thúc, có một loại ảo giác chưa hoàn toàn thoả mãn.

“Thích?”

Tiếng cười ranh mãnh của anh kéo thần trí cô trở lại.

Mặc dù cô biết có chối cũng như già mồm cãi láo, nhưng cô cũng phải duy trì lòng tự trọng của chính mình, “Tôi nhổ vào! Anh có thấy xấu hổ không? Hành động này gọi là cưỡng chế, thô bỉ, anh hiểu không?”

“Vậy sao em lại phản ứng thế kia?”

“Đó là phản ứng tự nhiên, không được à?” Nhìn vẻ mặt tự mãn của anh, Chiêm Sắc suy tư một chút, con ngươi đột nhiên tối sầm, khinh bỉ nhìn anh chằm chằm, “Hơn nữa, ai bảo Quyền Tứ Gia có kỹ thuật tốt, rất là biết cách lấy lòng phụ nữ.” Mặc dù nói quen biết anh lâu như vậy, ngoại trừ cô, chưa từng thấy anh có hành vi lưu manh đối với người phụ nữ nào. Nhưng chỉ từ biểu hiện thuần thục vừa rồi của anh mà xem, tuyệt đối không chỉ đơn giản là xuất phát từ bản năng đàn ông...Chắn hẳn đã từng có qua người phụ nữ khác.

Dĩ nhiên, từng có cũng không có gì quá ngạc nhiên. Không có mới hiếm lạ.

Bằng không, cô thực sự không biết anh có phải người đàn ông vừa có tiền vừa sắp bước sang tuổi 30 hay không, thực sự vô dục vô cầu, trừ phi là thể chất không được, hoặc có bệnh tâm lý. Nếu thân thể tên họ Quyền không có vấn đề, tâm lý cũng không có trở ngại, sao có thể chưa từng có phụ nữ?

Xùy!

Nghĩ như vậy, cô không hiểu sao mình lại cảm thấy hơi chua xót, “Cút đi, tôi không muốn người đàn ông đã qua sử dụng.”

Bình tĩnh nhìn cô, anh nhếch môi, “Chẳng lẽ em là một xử nữ?”

Chiêm Sắc nhíu mày, “Liên quan cái rắm gì tới anh!”

“Lão tử kiểm tra một chút.” Con ngươi hẹp dài của anh nheo lại, nhìn chằm chằm vào ánh mắt rõ ràng đang bối rối của cô, đầu ngón tay chậm rãi kéo dây áo ngủ của cô xuống, kéo sang hai bên, liền lộ ra nửa người trên gần như hoàn mỹ.

Một mảnh đậu phụ non, hai đoá hoa màu đỏ.

Hiệu ứng thị giác quá va chạm suy nghĩ, đôi mắt anh nhanh chóng nhuộm đỏ. Hơi thở gấp gáp, bàn tay lớn vội vàng bắt lấy một bên, quấn nó trong lòng bàn tay. Đầu lại cúi xuống, nhìn vẻ đẹp đó, thanh âm của anh trầm đục không chịu nổi, “Chiêm Tiểu Yêu, sao em lại đẹp như vậy?”

“Quyền Thiếu Hoàng!”

Nội tâm Chiêm Sắc sắp bị thiêu rụi, trước ngực lại truyền tới một trận ẩm ướt, cô không nhịn được hít một hơi thật sâu, trong bầu không khí này, cô thật sự không chịu nổi trò đùa như vậy. Bởi vì cô rất rõ ràng ý chí của mình. Nó không mạnh mẽ như cô vẫn nghĩ. Nếu tiếp tục bị anh đùa giỡn, cô chắc chắn phải đầu hàng. Nói không chừng thật sự sẽ ‘cam tâm tình nguyện’ đáp ứng gả cho anh. Theo tiết tấu hơi thở không đều, cô nhìn xuống đỉnh đầu anh, cảm thấy anh vẫn đang mút nhẹ, giọng nói không mạch lạc.

“Quyền Thiếu Hoàng. Tôi... Không muốn. Hôm nay tôi đã nói... Anh không thể ép buộc tôi.”

“Sớm muộn gì cũng là người của lão tử, sao không hưởng thụ sớm một chút?”

Anh đang ngậm cô, giọng nói có chút mơ hồ, không ngừng quấn quýt xung quanh cô, nặng nề hít thở, Chiêm Sắc khí hỏa công tâm, nhưng thực sự thoải mái muốn chết, ôn lưu từng đợt ập đến, tế bào não toàn bộ đầu hàng, điều này khiến cô không biết rốt cuộc nên giết anh hay nên để cho anh tiếp tục.

Không được! Tuyệt đối không được!

Suy nghĩ một chút, suy đi nghĩ lại, cô liều mạng quậy người một cái, run rẩy nói, “Ngừng! Tôi giúp anh.”

“Ồ?” Người đàn ông ngẩng đầu lên, hứng thú nhìn cô.

Cô nháy mắt, “Tin vào tai của anh đi.”

Lại cúi đầu mút cô một cái, anh mỉm cười buông tay cô ra, nằm xuống.

“Tới, Chiêm Tiểu Yêu, lão tử cho em một cơ hội biểu hiện.”

Đứng thẳng dậy, Chiêm Sắc kéo đồ ngủ, trong lòng như muốn vặn chặt một chỗ.

“Ngoan!” Con ngươi đen chợt lóe, anh cười đến tà khí, vỗ vỗ trên đầu cô như trấn an động vật nhỏ, “Nhanh đi, Tứ Gia chờ em chữa trị!”

Chiêm Sắc trong đầu đang tìm đối sách.

Có nên chạy không? Trốn được không? Sợ là không được! Anh rõ ràng muốn bắt buộc cô, hạ quyết tâm thu thập cô. Cô càng phản kháng, càng cự tuyệt, càng kích thích ham muốn chinh phục của anh, sẽ chỉ phản tác dụng, càng khiến anh liều mạng đòi hỏi cô mà thôi.

Dứt khoát không đếm xỉa đến. Cứ làm cho anh thoải mái một lần vậy, nói không chừng lập tức mất đi cảm giác đối với cô.

Cô lấy hết can đảm, vươn tay ra tựa như lên chiến trường, nắm lấy nơi đang nhô cao, biểu dương cảm giác tồn tại của Quyền Tiểu Tứ, tay nhỏ giống như con rắn buộc chặt anh, trượt lên...

Một hồi lâu!

Sau tiếng thở dốc nặng nề, sâu trong cổ họng phát ra một tiếng run rẩy, anh đưa tay kéo cô nằm sấp trên người mình, môi không kìm được cọ xát lên trán lên má cô, “Chiêm Tiểu Yêu... Chiêm Tiểu Yêu...”

Giọng nói trầm khàn, chỉ có hai từ để mô tả – sảng khoái!

“...” Chiêm Sắc không nói nên lời, lắc lắc tay, cau mày.

Anh buồn cười nhìn cô chằm chằm, cảm thấy cô có thể dùng tay hầu hạ mình cũng coi như là thu hoạch ngoài ý muốn, cánh tay gắt gao vòng quanh cô, tỉ mỉ mềm mại hôn cô, mắt đầy cảm xúc phức tạp lại xúc động, “Bây giờ đã là người của lão tử, còn không gả sao?”

Người của anh? Như vậy cũng tính ư?

Học theo cách lần trước của anh ở Đế Cung, cô xinh đẹp mười phần bĩu môi, nhẹ nhàng đẩy cánh tay trên thắt lưng ra, tóc dài lộn xộn từ trên người đàn ông đứng lên, lòng bàn tay chìa ra.

“Anh trai à, tôi đây lau súng cũng không có phạm sai lầm mà sinh ra em bé. Chi phí chữa trị bao nhiêu, anh quyết định đi?”

“Mẹ kiếp!”

Dây thần kinh vừa được làm dịu của anh một lần nữa lại căng thẳng. Vỗ một cái vào lòng bàn tay cô, không đợi cô kịp phản ứng, trực tiếp kéo cô tới, qua vài ba động tác liền đem bộ đồ ngủ trên người cô trực tiếp lột sạch sẽ, súng vừa trải qua kích tình lại mạnh mẽ trở lại, trực tiếp kề vào người cô, híp mắt.

“Chiêm Tiểu Yêu, là em bức lão tử.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận