Quân Quyền Liêu Sắc - Chương 52-2

Quân Quyền Liêu Sắc Chương 52-2
Ngay lúc cô còn suy nghĩ miên man, đôi môi của anh đã kề sát vào tai cô, nhẹ nhàng ngậm lấy dái tai cô, không nhanh không chậm khẽ cười, nói: “Không phải hay nói hoa Y Lan có khả năng kích tình sao, để anh nhắc cho em một chút, anh sẽ thưởng thức nó vào tối nay.”

Khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp của Chiêm Sắc lại một lần nữa đỏ ửng bởi lời nói trêu trọc của anh.

Đúng, chính là đỏ mặt.

Bản thân cô có chút chán ghét. Cho dù đã quen bị anh làm đỏ mặt nhưng vẫn không tự chủ được mà xấu hổ.

“Anh ngoại trừ nửa người dưới thì sợ rằng cũng không suy nghĩ được cái gì ra hồn.”

Thấy cô đang châm chọc mình, Quyền Tứ gia không những không tức giận mà còn nhếch khóe môi: “Chiêm Tiểu Yêu, khi em mắng chửi người, cái miệng nhỏ này thật nhanh nhẹn.”

“Vô nghĩa! Cho nên đừng đến gây chuyện với tôi.”

“Lão tử thích cái miệng nhỏ này của em, dùng nó làm việc khác sợ là sẽ càng tăng khoái cảm.”

Kết quả là hôn lễ còn chưa bắt đầu, hai người đã mồm năm miệng mười. Lúc này trợ lý hôn lễ đã đến xin ý kiến, nói đã sắp đến giờ, hỏi có thể xuất phát được chưa. Quyền Thiếu Hoàng vỗ vỗ mặt Chiêm Sắc, hướng cô ấy ra hiệu “ok”. Lại cúi người thắt dây an toàn cho Chiêm Sắc.

Thắt dây an toàn…. Là một việc rất kỹ thuật.

Khi anh chạm vào cơ thể mềm mại của cô gái nhỏ ở cự ly gần, tầm mắt anh rơi vào rãnh ngực sâu giữa hai đỉnh núi của cô, trái tim anh hơi tê dại. Thật vất vả mới thắt xong dây an toàn, ngón tay lại dịch lên mặt cô.

“Chiêm Tiểu Yêu….”

Khi tay anh trượt qua da thịt, Chiêm Sắc run lên: “Anh sao đấy? Sao còn chưa đi, mọi người đang thúc giục kìa?”

“Lão tử thật bội phục chính mình.” Quyền Thiếu Hoàng đột nhiên nói, nhìn cô chằm chằm.

Chiêm Sắc khó hiểu: “Bội phục chính mình? Anh bị làm sao vậy?”

Đôi mắt hồ ly nguy hiểm nhíu lại, lực đạo trên tay Quyền Thiếu Hoàng đột nhiên tăng hơn, dùng sức chà sát mặt cô, cảm giác hung tợn kia dường như muốn lập tức xoa nát mặt cô: “Có một người phụ nữ quyến rũ ngay bên cạnh… Mà còn có thể nhẫn nhịn lâu như vậy. Thật mẹ nó không dễ dàng.”

Nếu là lúc trước, Chiêm Sắc có thể sẽ khen ngợi anh.

Nhưng hôm nay nghe anh nói lời này, trong lòng lại khó chịu, chùng xuống.

Khoé môi nhếch lên, suy nghĩ một hồi, vân đạm phong khinh* cười cười: “Tôi hiểu mà.”

(*Mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo- Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh. Cre: tudienso.com)

“Hiểu?” Quyền Thiếu Hoàng sửng sốt: “Ý của em là?”

“Không phải là món ăn đó, cho dù có ngon đến đâu cũng không hợp khẩu vị.”

Giọng nói của cô còn mềm mại hơn so với thường ngày, ngữ khí bình đạm giống như sắp thở không ra hơi, làm cho lòng anh mềm mại hơn một chút, thế nhưng cũng không cẩn thận tìm hiểu thâm ý trong lời nói của cô. Nheo mắt mỉm cười, anh lại lần nữa xoa gương mặt mịn màng, non nớt của cô rồi khởi động xe.

Xe chạy đi không quá một mét, anh dường như nghĩ đến cái gì, anh quay đầu lại, tầm mắt theo bản năng xẹt qua trước ngực cô, nhìn thấy đôi gò bông lả lướt, ánh mắt thắt chặt, giọng thì thào nói: “Em cẩn thận một chút, đừng để ai nhìn thấy.”

Chiêm Sắc nghiêng mắt, theo tầm mắt anh nhìn về trước ngực mình, sau đó đỏ mặt, duỗi tay che lại, trợn trắng mắt.

“Anh cho rằng ai cũng giống anh, không có gì thì nhìn nơi này?”

Hừ một tiếng lạnh lùng, anh không để bụng: “Ai dám nhìn, lão tử làm thịt hắn.”

“……….”

Hai tay ôm ở trước ngực, Chiêm Sắc mặc kệ anh.

Trong lòng lại suy nghĩ, chẳng lẽ đây chính là bản tính chiếm hữu của đàn ông trong truyền thuyết? Mặc kệ có thích người con gái đó hay không, chỉ cần thuộc về anh ta, sẽ không muốn người khác chiếm tiện nghi?

Buổi sáng 8 giờ 30 phút, đoàn xe rước dâu mang khí thế vô cùng hào hùng cuối cùng cũng xuất phát.

Đoàn xe thật dài đi về phía đường lớn, nhìn qua phảng phất như một con trường long vô cùng lộng lẫy, một đường đi làm mù mắt người đi đường. Không thể không nói, cho dù ở nơi đô thị xa hoa như các thành phố hiện đại, có đoàn đón dâu đẳng cấp xa hoa như hôm nay cũng tuyệt đối hiếm thấy.

Lúc này, trên chiếc xe tân hôn chỉ có hai người Chiêm Sắc và Quyền Thiếu Hoàng.

Đi qua một đoạn đường khá xa, Chiêm Sắc tự dưng nảy sinh một suy nghĩ không biết chui ra từ đâu, kỳ quái hỏi anh.

“Thiết Thủ đâu? Sao hôm nay không thấy anh ấy?”

Xem ra đối với cô, Thiết Thủ và Quyền Thiếu Hoàng giống hai người anh em tốt, mặc kệ Quyền Thiếu Hoàng ở nơi nào cũng sẽ nhìn thấy được Thiết Thủ, nhưng hôm nay chuyện lớn như vậy vẫn không nhìn thấy anh ta, chẳng phải là rất kỳ quái sao? Câu hỏi của cô không ngờ lại khiến Quyền Thiếu Hoàng buồn bực.

“Thế nào? Em quan tâm cậu ta lắm à?”

Ý gì đây? Mùi chua nồng nặc quá.

Trong lòng khó chịu, Chiêm Sắc hừ nhẹ, không nặng không nhẹ đáp lại: “Đương nhiên.”

Quyền Thiếu Hoàng nhíu mày, quay đầu nhìn cô, trầm ngâm hai giây, rốt cuộc không nói gì thêm.

“Cậu ta có nhiệm vụ.”

Hôm nay Quyền Thiếu Hoàng kết hôn, anh ta còn có nhiệm vụ nào quan trọng hơn? Chiêm Sắc suy đoán, vẻ mặt hơi nghiêm trọng. Nhưng mặc dù trong lòng cô có nhiều khó hiểu nhưng thừa biết tên họ Quyền này nói lời dỗ cô, ý tứ chính là không muốn nói cho cô biết. Khoé môi cười cười, cô cũng không tiếp tục hỏi nhiều, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước, nháy mắt chuyển đề tài.

“Chúng ta đi đâu đây?”

Là vai chính của buổi hôn lễ ngày hôm nay thế mà cô lại hỏi như vậy, đúng là kỳ tích còn hơn so với Vạn Lý Trường Thành. Tuy nhiên, cũng không trách được cô, trước đây cô cũng không biết bản thân mình muốn tổ chức hôn lễ ở đâu, càng không biết kết hôn cần phải trải qua những quá trình nào, giống như một người mù, mặc cho người khác lôi mình đi đâu thì đi.

Liếc mắt nhìn cô một cái, đại khái có thể nghe ra cô không vui, Quyền Thiếu Hoàng lại cười: “Tới nơi rồi em sẽ biết”.

Hừ!

Trong lòng hừ lạnh một chút, Chiêm Sắc ngậm miệng.

Nếu anh không muốn nói, cô cũng không cần hỏi.

Kết quả là đôi vợ chồng mới cưới kỳ lạ này lại rơi vào im lặng.

Dọc theo đường đi, đoàn xe rước dâu này rêu rao khắp nơi, khó có thể tin là suôn sẻ đến vậy, cơ hồ không hề gặp đèn đỏ hay tình huống kẹt xe gì cả. Tất nhiên, nếu thỉnh thoảng không có cảnh sát giao thông trực hai bên đường, tình huống này chắc chắn sẽ khiến Chiêm Sắc lầm tưởng rằng vấn đề tắc nghẽn giao thông ở thành phố đã được giải quyết.

Không lâu sau, đoàn đội rước dâu hoành tráng đã sắp ra khỏi thành phố.

Chiêm Sắc vẫn chưa biết điểm cuối là ở đâu, nhưng Quyền Thiếu Hoàng, người nãy giờ vẫn cười híp mắt, biểu cảm trên mặt lại có chút thay đổi… Càng lúc càng đen, càng nặng, càng khó hiểu.

“Chiêm Tiểu Yêu, em có cảm thấy quá buồn chán không?”

Có sao? Buồn chán ư? Người khác kết hôn như thế nào thì Chiêm Sắc không biết. Tuy không tài nào hiểu được nhà họ Quyền, nhưng nó lại làm sáng tỏ một sự thật sâu sắc, xác thực không khí quá mức nặng nề, áp lực đè nặng khiến cô cảm thấy không thoải mái, đoán không ra trong hồ lô của tên họ Quyền này đang bán thuốc gì, cô cau mày nhìn sang.

“Anh có ý tưởng gì để cải thiện tâm trạng cho tôi không?”

Quyền Thiếu Hoàng thấp giọng cười cười, buông một tay đang cầm vô lăng sờ lên khuôn mặt nhỏ của cô: “Chúng ta chơi một trò chơi đi.”

“Trò chơi gì?”

“Đổi trắng thay đen.”

Đầu óc Chiêm Sắc quay cuồng, chưa kịp hiểu ý tứ trong lời nói của Quyền Thiếu Hoàng đã nghe thấy tiếng nổ vang lên từ thiết bị liên lạc không dây được lắp trên ONE-77. Anh nhíu mày, không nhìn đến cô, trực tiếp ấn vào cái nút màu đỏ, giọng nói không chút cảm xúc của Thiết Thủ đã sớm phát ra.

“Tứ gia, quả nhiên có người chặn đường chúng ta.”

“Đã biết, tiến hành theo kế hoạch.”

Bọn họ đang làm gì vậy?

Chiêm Sắc bối rối, hoàn toàn không biết tên họ Quyền đang làm cái quỷ gì. Nghe ra có vẻ có người đang chặn đường để phá hỏng hôn lễ? Nhưng mặc cho đầu óc cứ miên man suy nghĩ, anh cũng không có ý giải thích nhiều với cô, ngay trong lúc đoàn xe chuẩn bị rời khỏi thành phố, một chiếc xe thể thao mui trần Bentley bất ngờ lao tới đi sát bên thân chiếc ONE- 77.

Trong lúc Chiêm Sắc vẫn còn sợ hãi, Quyền Thiếu Hoàng đột ngột giẫm phanh lại, đồng thời chiếc xe Bentley cũng dừng ngay bên cạnh. Tiếp đó, từ chiếc Bentley có một nam một nữ bước xuống. Hôm nay đúng là cuộc truy đuổi định mệnh của phù dâu, phù rể. Cô còn chưa kịp suy nghĩ và chào hỏi, Quyền Thiếu Hoàng xuống xe ôm cô lên chiếc mui trần, giọng nói máu lạnh lệnh cho hai người kia lên chiếc ONE-77 tiếp tục đi về phía trước.

Chiêm Sắc không hiểu được: “Họ Quyền, anh đang làm gì thế?”

“Thắt chặt dây an toàn! Ngồi cho vững.” Anh thấp giọng ra lệnh. Tay lái không ngừng rẽ trái rẽ phải, chiếc xe thể thao Bentley điên cuồng lao vào dòng xe như con ngựa hoang đứt dây cương. Hoàn toàn tách rời khỏi đoàn rước dâu chỉnh tề lúc trước.

Lúc này Chiêm Sắc đã hoàn toàn hiểu cái gì gọi là đổi trắng thay đen, chính là đổi xe đón dâu? Anh muốn tránh né cái gì?

Không kịp suy nghĩ quá nhiều, anh càng ngày càng vòng trên đường, cô cẩn thận nắm chặt dây an toàn, anh mang theo kỹ thuật lái xe nghiêng trái lật phải, váy cưới trên người cô theo tốc độ của xe mà sắp bay đến nơi.

Không lâu sau đó, xe cũng đã đi ra khỏi thành phố, nhìn những tòa cao ốc đang tụt dần ở phía sau, do mù đường cùng với chứng kiến những việc vừa rồi, đồng chí Chiêm Tiểu Yêu hoàn toàn không biết mình đang ở nơi nào: “Không phải chúng ta muốn đi đến nơi tổ chức hôn lễ sao? Tên họ Quyền, anh muốn đưa tôi đi đâu đây?”

Thấy giọng cô nói chuyện vững vàng, rõ ràng trong lòng sợ hãi lại cố tỏ ra bình tĩnh, Quyền Thiếu Hoàng không khỏi bật cười.

“Hôn lễ quá mức nhàm chán, anh muốn tô điểm một chút.”

“Tô điểm gì?”

“Đưa em đi yêu đương vụng trộm.”

“…….”

Ngay ngày kết hôn, lại nói muốn mang cô dâu đi yêu đương vụng trộm, thật mệt cho tên họ Quyền đã nghĩ ra cách này.

Trong lòng nghi hoặc, Chiêm Sắc nhìn sườn mặt của anh, cân nhắc hồi lâu, đang chuẩn bị nói với anh vài câu, một âm thanh từ vô tuyến chiếc Bentley vang. Bên trong truyền đến giọng nói trầm ổn của Thiết Thủ.

“Tứ gia, bắt được sáu người phục kích.”

“Tình huống ở hiện trường hôn lễ như thế nào?”

“Tất cả đều bình thường, người nên đến đều đến cả, còn có… Ông ta cũng đến.”

Thiết Thủ biết rõ người anh muốn hỏi chính là Quyền Thế Hành, bởi vậy không đợi anh nhiều lời, lập tức nói trước.

“Ừ.” Quyền Thiếu Hoàng lái xe, trầm ngâm suy tư, lại nhớ hôm nay là ngày kết hôn, nhắc nhở Thiết Thủ một câu.

“Nhớ kỹ, không được thấy máu.”

Thiết thủ trầm mặc một chút, giọng nói nghiêm túc lên: “Đã rõ!”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận