Mọi người ngồi quanh bàn lớn, trừ mấy người Quyền Phượng Nghi sắc mặt kỳ quái ra, Tứ Đại Danh Bổ và hai đứa bé đều cười vui vẻ. Bình thường Tứ Đại Danh Bổ đều có nhiệm vụ riêng, mặc dù thường xuất hiện ở biệt thự Cẩm Sơn nhưng rất khó có cơ hội chính thức ngồi ăn tối cùng nhau.
Đương nhiên bọn họ cũng vui vẻ khen ngợi Chiêm Sắc.
“Oa, sủi cảo thật là thơm.”
“Tôi đã ăn qua không ít sủi cảo nhưng vẫn thấy sủi cảo chị dâu của chúng ta thật sự rất ngon.”
Có mấy người sôi nổi nhiệt tình ở đây, bầu không khí tốt hơn nhiều.
Nhưng mà nhắc tới cũng kỳ quái, mẹ ruột Vệ Thác cũng tới, lúc ăn tối cô bé cũng không ngồi chung một chỗ với Yến Dung, thế nào cũng phải ngồi cùng Chiêm Sắc. Hơn nữa Quyền Thập Tam cũng tới chen… Tranh chấp không ngừng, cuối cùng lại đẩy Tứ Gia ra rìa, hai đứa bé mỗi đứa ngồi một bên của Chiêm Sắc, cực kỳ vui sướng.
Nhìn sắc mặt Yến Dung càng ngày càng khó coi, Chiêm Sắc thật sự rất bất đắc dĩ.
Mà Vệ Thác ngồi cạnh cô không biết vì sao lại không động đũa.
Trước sự khó xử của cô bé, Chiêm Sắc cười cười đụng vào cánh tay của cô bé, “Vệ Thác, ăn đi nào!”
Vệ Thác cẩn thận liếc nhìn Yến Dung một cái liền hạ mi mắt.
“Cảm ơn Chiêm lão sư, con đang ăn.”
Miệng thì nói như vậy, đũa cũng di chuyển vòng quanh, nhưng cô bé lại không động đến sủi cảo.
Chiêm Sắc quan sát nét mặt cô bé, khẽ cười, “Sao vậy, con không thích ăn sủi cảo sao?”
Không những không ngẩng đầu mà Vệ thác còn càng ngày càng cúi thấp hơn, đôi đũa trong tay nâng lên hạ xuống muốn gắp sủi cảo, nhưng lại không thể nhấc lên, phải một lúc lâu sau Chiêm Sắc mới phát hiện nước mắt cô bé đang từng giọt từng giọt rơi vào trong chén, bắt đầu khóc kèm theo tiếng nghẹt mũi.
Đặt đũa xuống, Chiêm Sắc vỗ về vai cô bé, “Vệ Thác, sao vậy?”
“Chiêm lão sư… Cô đối với con thật tốt.” Vệ Thác bẹp miệng, nhưng vẫn không ngẩng đầu, bả vai run run, khóc thút thít, “Nếu cô là mẹ con, thì tốt biết bao…”
Ách!
Lại một người tìm mẹ, tim gan Chiêm Sắc đều run lên.
Trong tiếng khóc của Vệ Thác, những người trên bàn ăn đều thu lại nét mặt, Yến Dung “cạch” một tiếng đặt đũa xuống, không nói lời nào xoay người rời khỏi phòng ăn.
Mà mặt Quyền Tứ Gia càng đen hơn.
Làm mẹ Vệ Thác, còn không phải là sẽ làm vợ Vệ Quý Bắc à?
Lời một đứa bé, ai có thể ngờ sẽ dẫn tới phản ứng lớn như vậy?! Mọi người còn cho rằng Quyền Tứ Gia cũng sẽ có hành động gì đó, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng gắp một miếng sủi cảo bỏ vào miệng, chậm rãi nhai kỹ, nhấm nháp miếng bánh trơn mềm trong miệng không nói lời nào.
Anh không nói gì, những người khác an ủi Vệ Thác, rồi cũng ăn phần của mình, bầu không khí đã không còn vui vẻ như vừa nãy.
Thấy có người muốn cướp mẹ, Tiểu Thập Tam còn có thể bình tĩnh ư?
Không thể bình tĩnh, cái đầu nhỏ ghé sát lại, “Chị, sủi cảo mẹ em làm ăn ngon không?”
Vệ Thác gật gật đầu.
Nhìn cô bé, Quyền Thập Tam hất cằm, kiêu ngạo đến cực điểm, “Chuyện này là đương nhiên, chị có biết tại sao lại ăn ngon như vậy không?”
Vệ Thác lắc đầu, nhìn cậu nhóc.
Quyền Thập Tam vẫn còn cầm đũa khoa tay múa chân, giống như chỉ điểm giang sơn*, chỉ vào từng cái đĩa, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói, “Bởi vì đó là mẹ của Thập Tam làm nên mới ăn ngon. Món này… Món này… Còn có món này… Đều là mẹ nấu cho em ăn. Sau này đều là mẹ sống cùng em. Mẹ cũng chỉ yêu em, chỉ làm cho em ăn.”
(*Bàn luận về các sự kiện quốc gia.)
Phụt!
Lời Tiểu Thập Tam vẫn còn non nớt, non nớt đến mức khiến Chiêm Sắc có chút buồn cười.
Buồn cười như vậy, nhưng lại không khỏi chua xót trong lòng. Chỉ là một đĩa sủi cảo mà thôi, nhưng trong mắt Tiểu Thập Tam đâu phải chỉ là sủi cảo, chuyện này rõ ràng là chính là vì nhóc thiếu tình thương của mẹ mà. Nghĩ như vậy, lòng tin khi gả cho Quyền Thiếu Hoàng lại lớn hơn.
Mặc dù đã tuyên bố chủ quyền đối với mẹ, nhưng với sủi cảo nhóc vẫn rất hào phóng. Nhóc thấy Vệ Thác không hé răng, cũng biết từ nhỏ Vệ Thác đã không có mẹ chăm sóc, xuất phát từ cảm giác đồng bệnh tương liên, chính nhóc cũng không ăn bao nhiêu mà là không ngừng gắp sủi cảo cho Vệ Thác, còn rất ra dáng ông cụ non mà an ủi cô bé.
“Chị ăn nhiều một chút… Sau này ngày nào Thập Tam cũng có thể ăn, nhưng còn chị sau lần này, có thể sẽ không còn lần sau…”
Thập Tam đang an ủi cô bé ư?
Dĩ nhiên, nếu đó là lời an ủi… Quá đáng sợ!
Một bữa ăn bắt đầu trong niềm vui, và kết thúc trong niềm vui của riêng Tiểu Thập Tam.
*
Đương nhiên ba người Quyền Phượng Nghi ở lại dùng bữa còn có mục đích khác, đó là đón Vệ Thác về.
Trước bữa ăn, bọn họ đã trao đổi với Quyền Thiếu Hoàng. Nhưng Quyền Thiếu Hoàng làm gì cũng có nguyên tắc, cho dù có là thân thích thì cũng không cho Yến Dung mang đứa bé đi. Còn nói rõ rằng sẽ phải đưa Vệ Thác đến trụ sở ZMI để tiến hành tái thẩm tra, còn có một số vấn đề chưa rõ ràng.
Hiển nhiên là Quyền Tứ Gia không bán nhân tình, ai mua cũng không bán.
Ăn tối xong, anh rể Yến Trọng Khiêm liền lôi Quyền Thiếu Hoàng đi, nói là hai người đàn ông dễ nói chuyện hơn.
Mà Chiêm Sắc không còn cách nào khác đành phải ở lại để tiếp đón hai vị khách nữ tôn quý.
Biết Quyền Thiếu Hoàng không chịu thả người, sắc mặt Yến Dung càng khó coi hơn. Hôm nay tới đây, cô ta không mặc cảnh phục mà là một bộ váy chiffon*, nhìn bên ngoài thì vẫn thanh lãnh như cũ, loại người như cô ta còn mang theo loại tâm lý chung chính là—cao ngạo!
(*Váy làm từ vải voan.)
Ba người phụ nữ ngồi nói chuyện phiếm, trong lòng Chiêm Sắc dù không thoải mái nhưng trên mặt vẫn là vẻ bình đạm.
Chỉ sau mấy câu vu vơ, Yến Dung liền chuyển đề tài lên người Chiêm Sắc.
“Nghe nói, Chiêm lão sư vẫn đang hỗ trợ điều chỉnh tâm lý cho Tiểu Thác?”
Chiêm Sắc mỉm cười đáp, “Đúng vậy.”
“Cô quen biết với Quý Bắc sao?”
“Phụ huynh của học sinh, coi như là quen biết đi.” Chiêm Sắc uyển chuyển trả lời.
“À! Nếu không quen, vậy vì sao anh ấy lại mời cô về nhà?” Yến Dung cười cười không nói thêm gì nữa, cũng không nói lời chanh chua khắc nghiệt nào, nhưng Chiêm Sắc là người nào? Sự giận dữ chỉ lóe lên một giây trong mắt cô ta sao có thể thoát khỏi ánh mắt cô.
Cô đã biết đại khái ý của Yến Dung, nhưng Chiêm Sắc không nghĩ ra tại sao cô ấy lại có địch ý với mình như vậy. Cũng không phải là cô khiến Vệ Thác bị bắt cóc, tạo ra cục diện bây giờ.
Chẳng lẽ cô ấy nghi ngờ mình có quan hệ với Vệ Quý Bắc?
Thật đáng buồn cho người phụ nữ.
Lúc này mới quan tâm đến đứa con, quan tâm đến chồng cũ!
Nếu cô ấy thường xuyên quan tâm chăm sóc Vệ Thác thì sao có thể có ngày hôm nay?!
Vệ Thác đang chơi cùng Thập Tam, có vẻ sau khi ăn cơm tâm tình đã khá hơn nhiều. Một đứa bé mười bốn tuổi sao có thể hiểu lời nói của người lớn. Cô bé nhìn Yến Dung, lại liếc nhìn Chiêm Sắc, sau đó chầm chậm chạy vào giữa những người lớn, chen vào một câu.
“Mẹ, Chiêm lão sư đối với con thật tốt.”
Trong lòng Chiêm Sắc cứng lại, cô cười cười, có chút lúng túng.
Tâm tư đứa bé Vệ Thác này đặc biệt đơn thuần, phân biệt tốt xấu rõ ràng, nhưng lại không biết cách để thể hiện. Cô bé muốn bảo vệ cô, nhưng cô bé không biết càng nói tốt về cô, mẹ cô bé càng thêm khó chịu với cô.
Quả nhiên, Yến Dung hừ một tiếng liền kéo cô bé lại ngồi cạnh mình.
“Con đó! Gặp ai cũng nói tốt. Kiểu gì cũng có ngày bị bán còn giúp người ta đếm tiền.”
Những lời này nghe như đang dạy con gái, nhưng lại kín đáo khiến người ta nghe ra ý vị khác.
Tuy nhiên, Chiêm Sắc vẫn có thể bình tĩnh, dù trong lòng không vui nhưng cô cũng sẽ không bộc phát ra ngay lập tức.
Cô cong cong khoé môi, không lên tiếng mà giả vờ như không nghe thấy.
Đương nhiên, không phải Chiêm Sắc dễ bị ức hiếp. Mà là cô đã quá hiểu tâm lý trong quan hệ giữa người với người. Thời điểm mùi thuốc súng nồng nặc như thế này, ai càng nôn nóng trong lòng sẽ càng dễ thua thiệt. Cô chỉ cần mỉm cười, là đã có thể khiến những người không thích cô không cười nổi.
Không ngoài dự liệu, Yến Dung thấy cô không hề biến sắc thì sửng sốt, đáy mắt đầy tức giận nhưng lại không thể phát tiết. Chỉ đành ôm bả vai Vệ Thác, nói với Quyền Phượng Nghi, “Chị dâu, em thấy cô em dâu này của chị quả nhiên là người lợi hại. Chị xem, người còn chưa bước qua cửa đâu, mà có thể khiến mọi người từ nhỏ đến lớn đều cúi đầu nghe theo, một lòng một dạ hướng tới cô ấy.”
Này, tính công kích của những lời này cũng quá mạnh mẽ rồi.
Nếu lửa đã đốt đến trên đầu mình, đương nhiên Chiêm Sắc cũng phải bày tỏ chút thái độ.
“Cảnh đốc Yến, có phải cô quá rảnh rỗi cho nên mới đi quản chuyện nhà người khác không, sao cô không dành thời gian đó mà chăm sóc con gái mình cho thật tốt?”
Yến Dung không ngờ nãy giờ cô luôn im lặng mà bây giờ lại đột nhiên như biến thành con nhím, vẻ chế giễu trên mặt trong nháy mắt đã biến mất, nhưng vẻ giận dữ lại rõ ràng hơn mấy phần. Kéo tay Vệ Thác, đứng lên nói với Quyền Phượng Nghi.
“Chị dâu, chị thấy rồi chứ? Nhà Tứ Gia nhà chị em không thể ngồi nổi nữa. Có con dâu lợi hại như vậy, từ nay về sau còn có thân thích nào dám tới cửa?”
“Dung Dung!”
Đè tay cô ta lại rồi kéo cô ta ngồi xuống, Quyền Phượng Nghi dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía Chiêm Sắc.
“Tiểu Chiêm à, thời thế cũng đã khác xưa rồi. Trong mắt người trẻ tụi em có lẽ các chị đã lạc hậu, ý kiến cũng không dùng được nữa. Nhưng em phải biết rằng, Quyền gia chúng ta là hậu duệ của hoàng tộc, từ xưa đến nay chú trọng nhất là quy củ. Trong đối nhân xử thế em còn phải học hỏi nhiều một chút, nếu không sau này đi ra ngoài lại khiến người chê cười, nói Thiếu Hoàng không tốt.”
Ha!
Trong lòng Chiêm Sắc thật muốn cười.
Quy củ gì đó không phải là chuyện thời cổ đại sao? Hơn nữa, quy củ còn không phải là ngươi tới ta đi*, tôn trọng lẫn nhau sao? Yến Dung từ khi bước vào cửa đã không cho cô sắc mặt tốt, chẳng lẽ cô bị vả má trái xong còn phải đưa má phải ra cho người ta đánh mới gọi là quy củ?
(*Trao đổi giữa người với người, tương tự như ‘Có qua có lại’.)
Hơn nữa, có ai cầu người Quyền gia bọn họ tới à?