Cô vốn tưởng rằng Quyền Tứ gia muốn mang cô đi ăn cơm địa phương, thầm nghĩ rằng nếu không phải gan rồng tủy phượng, thì cũng là sơn hào hải vị, hoặc là của ngon vật lạ đi. Nhưng cô thế nào cũng không nghĩ tới, xe càng chạy càng xa, đường càng đi càng hẹp, thẳng tắp chạy đến ngoại ô kinh đô.
Ngoại trừ Thiết Thủ, Quyền Tứ gia không mang theo ai khác.
Khoảng thời gian này, nhóm vệ sĩ của anh thật sự bị ném đi hoàn toàn.
Sau đoạn đường bảy lần cua tám lượt vòng, đối với người vừa mù đường vừa mù phương hướng như Chiêm Sắc mà nói, để có thể phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, so với trời giáng mưa đỏ xác suất còn nhỏ hơn.
Quyền Tứ gia lạnh lùng khép mi, một đường nghiêm mặt không nói lời nào.
Thiết Thủ chuyên tâm lái xe, càng im lặng hơn.
Chiêm Sắc đau đầu. Rốt cuộc là đi đâu?
Xe việt dã xóc nảy một hồi, rốt cuộc quẹo vào một hòn đảo nhỏ giữa hồ nước, hai bên rào trúc, ba mặt bị nước bao quanh, cô thoáng bối rối. Trên đảo nhỏ có một đại viện, không giống với tứ hợp viện truyền thống ở thủ đô, nó thế nhưng mang đậm phong cách Cáp Nhĩ Tân. Bảng hiệu bên ngoài dùng chữ Khải mạnh mẽ hữu lực viết bốn chữ to —- Y Lan cố sự.
Y Lan?
Nhìn phong cảnh trước mắt, Chiêm Sắc trực tiếp ngốc luôn.
Y Lan này, có phải Y Lan đó không?
Xuống xe, tùy ý để người đàn ông túm cổ tay, dẫm lên đường mòn trải đá cuội, cô kinh ngạc nhìn từng hàng rào tre, ở phía xa xa còn có một mảnh hồ nước gợn sóng dưới ánh trăng mơ hồ, ngửi hương hoa mà gió đêm từ từ thổi tới, tim đập điên cuồng hơn so với bất kỳ lúc nào khác.
“Quyền Thiếu Hoàng, nơi này là….?”
Quyền Tứ gia đã thay một bộ thường phục, lười biếng khoác áo khoác, bóng dáng cao lớn đổ bóng dài dưới ánh trăng. Chiêm Sắc nhìn không rõ biểu tình trên mặt anh, lại có thể cảm giác được lực đạo anh nắm cổ tay cô hình như mạnh hơn, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Không thích ăn đồ ăn quê nhà?”
Chiêm Sắc nghẹn họng. Lang thang tại nơi đậm phong cách Y Lan này, nếu nói cô nửa điểm xúc động cũng không có, vậy thật vô nghĩa rồi!
Chẳng lẽ anh ta, là vì cô sao?
Cô không dám tưởng tượng thêm nữa.
Quyền Tứ gia ngồi xuống, dựa lưng lên ghế, kéo cổ áo xuống một chút, lộ ra khí thế bén nhọn không giảm, nhưng khóe môi lạnh lùng chứa ý cười nhợt nhạt.
“Chiêm Tiểu Yêu, không cần tức cảnh sinh tình. Một hồi lại khóc la đòi lấy thân báo đáp cho lão tử.”
Chiêm Sắc bĩu môi, đầu óc trống rỗng, trái tim hỗn loạn trở về vị trí cũ.
Quyền Tứ, anh ta vẫn là cái “Tứ lưu manh” kia.
“Anh nghĩ nhiều rồi! Tôi dù có sinh tình, cũng không phải với anh.”
Mắt lạnh ngắm cô, Quyền Thiếu Hoàng thần sắc khó lường, “Vậy là được, em tốt nhất đừng nên yêu tôi.”
Chiêm Sắc vén tóc ra sau tai, hướng anh nhàn nhạt nhướng mày, “Điểm này thì anh không cần lo lắng. Tôi cho dù có yêu một cái đầu heo, cũng sẽ không yêu anh.”
“Hửm?” Quyền Thiếu Hoàng mặt mày lạnh lùng, ánh mắt tối sầm, ngón tay gõ nhịp nhàng trên mặt bàn, không dấu hiệu mà chuyển đề tài, “Nơi này hương vị không tồi, ăn nhiều một chút. Nếu em thích, lần sau lại dẫn em tới.”
Chiêm Sắc nhìn anh, không biết nên trả lời thế nào.
Đàn ông như Quyền Thiếu Hoàng, đúng là làm cô có nhiều hứng thú để nghiên cứu. Nhưng cô đến nay vẫn không có cách nào để đuổi kịp tiết tấu và tư duy của anh, càng không có cách nào dùng kiến thức chuyên nghiệp đi thuyết minh hay cân nhắc tâm tư này.
Thứ gì cô không thể đoán được, cô đặc biệt không có cảm giác an toàn.
Rất nhanh, đồ ăn được mang lên.
Trừ món lẩu đặc sắc của Y Lan ra, còn có rong biển cuộn, cá con chiên với hương xuân* một ít tôm sông nhỏ chiên, có mấy món ăn Chiêm Sắc biết kha khá. Màu sắc đó, hương thơm đó, mùi vị đó, thật quen thuộc, làm cô có một cảm giác về lại Y Lan.
(*một loại dược liệu Trung Quốc.)
“Sớm biết hôm nay Tứ gia muốn đến nhà hàng của tôi, tôi đã có chủ ý giữ lại con cá hoang dã Y Lan mới được chuyển đến vào sáng nay…”
Ông chủ là một ông chú trung niên, hơi mập, lại rất tốt bụng, nói tiếng Đông Bắc thuần túy, nghe giọng điệu của ông lúc nói chuyện với Quyền Thiếu Hoàng tương đối quen thuộc, có thể biết Quyền Thiếu Hoàng không phải là lần đầu đến ăn ở đây.
Đến lúc này, Chiêm Sắc càng khó hiểu.
Ban đầu còn tưởng rằng họ Quyền thiện tâm phát tác, mang cô đi ăn đồ ăn quê nhà. Chỉ là ngàn vạn lần không thể ngờ được, một nhị thế tổ của thủ đô như anh, lại là khách quen của quán cơm Y Lan?
“Đầu óc lại trôi đi đâu rồi?” Quyền Thiếu Hoàng mỉm cười, cưng chiều vỗ vỗ đầu cô, gắp một con tôm sông chiên nhỏ vào chén, “Nếm thử xem…Có phải mùi vị đó không?” Thanh âm của anh trầm thấp, ái muội nhẹ ấn đến đầu quả tim khiến Chiêm Sắc tê dại, ngữ khí kia phảng phất như đối với người con gái anh yêu.
“Rất giống. Cảm ơn!” Chiêm Sắc nói ra lời từ tận đáy lòng.
Ông chủ là người rất biết làm việc, đại khái nhìn ra một chút manh mối gì đó, ra sức mang đồ ăn lên, lại hướng Chiêm Sắc khen năng lực gọi món của cô.
Tới lúc ra cửa, ông ấy giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, quay lại cười hỏi.
“Tứ gia, Ngũ gia vừa mới mang theo tiểu thiếu gia tới đây, còn có vài người bạn của cậu ấy, tôi đã đưa họ đến Đông Noãn Các. Cậu xem, có muốn hay không cùng nhau…?”
Trong lúc Chiêm Sắc bị xưng hô “Ngũ gia, tiểu thiếu gia” rối loạn lung tung đến kinh ngạc*, Quyền Tứ gia lạnh lùng nhíu mày, thanh âm trở nên lạnh lẽo.
(*Nguyên bản: Ngoại tiêu lý nộn (外焦里嫩) tức là gặp một việc rất ngạc nhiên, rất kinh ngạc, dâng trào cảm xúc)
“Không cần.”
Ông chủ vâng dạ lui xuống, Chiêm Sắc hoài nghi xem kỹ sườn mặt người đàn ông, “Quyền Tứ gia, xem ra tôi phải thu liền bản thân rồi… Anh em nhà anh thật là nhiều.”
“Đồ ăn đều không chặn được miệng em sao?”
Chiêm Sắc nghẹn ứ.
Ngữ khí của người đàn ông nguội lạnh, ánh mắt âm u, động tác dựa vào ghế lười biếng tôn quý, nhưng bóng dáng ấy lại làm cô cảm thấy có chút cô đơn. Một loại cô đơn không nói nên lời.
Ba người ăn cơm. Hai người không nói lời nào.
Cũng may có đồ ăn quê nhà, có mùi vị quê nhà, có giọng điệu quê nhà, tâm tình cô vẫn còn tốt.
Bầu không khí quỷ dị, thình lình cánh cửa bị ông chủ đẩy ra.
“Tứ gia, Ngũ gia nói tiểu thiếu gia khăng khăng muốn gặp cậu!”
Chiêm Sắc giương mắt nhìn anh.
Vừa hay, anh cũng quét mắt liếc cô một cái.
Bốn mắt giao nhau trong nháy mắt, anh lại quay đầu đi, những đường nét trên gương mặt anh trở nên lạnh lùng và cứng rắn. Đôi mắt hơi nheo lại, hung ác nham hiểm, cao ngạo, lạnh lẽo, mỗi một độ cong đều hiện ra xa cách, sự lạnh nhạt kia tựa như khắc vào trong xương cốt. Nhưng trên mặt anh lại mang theo một nụ cười.
“Để nó chờ đi.”
“Được rồi, Tứ gia, cái kia, tôi đi tiếp đón trước đây.”
Ông chủ lại lần nữa lui xuống. Quyền Thiếu Hoàng quay đầu nhìn Chiêm Sắc, ánh mắt u ám, thâm thúy mà phức tạp, “Ăn trước đi, tôi đi rất nhanh sẽ trở lại.”
“À. Được!” Chiêm Sắc gật đầu, không có hỏi nhiều.
Nhưng mà, Quyền Thiếu Hoàng tiếp tục thưởng thức trà Trung Hoa trong tay, không vội đi ngay, mà dường như giống một pho tượng đóng băng, lông mày đông cứng lại một hồi lâu, mới đứng dậy vỗ vỗ bả vai cô, mở cửa rời đi.
Anh vừa đi, độ ấm trong phòng lập tức tăng trở lại.
Chiêm Sắc giương mắt lên, thuận miệng tìm hiểu, “Thủ ca, Tứ gia nhà anh vẫn luôn kỳ quái như vậy à?”
“Ừm.”
“Chậc, tôi nói anh làm thế nào mà chịu được anh ta vậy?”
“Ừm.”
Chiêm Sắc cắn chiếc đũa, nhìn chằm chằm cái quan tài sống trước mặt, cô hết chỗ nói rồi.
Tuy nhiên, sự tò mò không biết xấu hổ của cô tăng lên đến mức cô không thể kiểm soát được. Cô vẫn luôn cảm thấy có chân tướng gì đó ở ngay trước mắt. Hơn nữa, cô càng muốn biết Ngũ gia, tiểu thiếu gia gì gì đó rốt cuộc là tình huống gì.
“Thủ ca, cái kia, anh ăn trước đi, tôi đi toilet.”
Đi toilet, vĩnh viễn là biện pháp chạy trốn tốt nhất trên thế gian. Đáng tiếc, lần trước Thiết Thủ ăn mệt một lần rồi, lúc này đại khái có chút sợ cô, liền đứng dậy đi theo, “Tôi đưa cô đi.”
“Này….” Chiêm Sắc sờ sờ mặt, giống như ngượng ngùng, “Không tốt lắm đâu?”
“Không sao.”
“Anh không sao, nhưng tôi có sao.”
“Tùy cô.”
Thiết Thủ mặt không biểu tình đáp.
Đương nhiên, anh nói tùy như vậy, không có nghĩa là tùy cô để anh đi cùng hay không, mà là tùy cô có đi WC hay không. Đơn giản là, anh sẽ không để cô chạy thoát một mình nữa.
Mẹ nó!
Đúng là người đàn ông trung thành, chịu không nổi.
Chiêm Sắc trong lòng chửi thầm, không thể không đáp ứng.
Anh ta muốn cùng đi thì cùng đi đi, kiểu gì cũng không thể nào đi theo cô đến WC nữ, đến lúc đó lại nghĩ cách.
Ra khỏi phòng bao, vòng qua cái hồ nhỏ có hàng rào trúc, Chiêm Sắc chui vào WC nữ. Tiện thể ở bên trong cọ xát một hồi lâu, vẫn là chưa nghĩ ra làm thế nào để có thể tách khỏi Thiết Thủ.
Rửa tay…..
Lại rửa tay…..
Lúc rửa tay đến lần thứ năm, cô biết rằng mình không thể đợi thêm được nữa. Bằng không một lát nữa họ Quyền trở lại, bát quái hiếm lạ gì cũng đều không dòm được.
Không được, phải bất chấp thôi.
Lại nói, cô muốn đi dạo một chút, Thiết Thủ có thể cản cô sao?
Với ý tưởng như vậy, cô mở cửa ra.
Không nghĩ tới, bên ngoài WC không có bóng dáng Thiết Thủ.
Trong lòng mừng thầm, cô xem xét từng nơi, đang chuẩn bị rời đi, vừa xoay người lại, đã bị một người đàn ông cản đường.
“Này, mỹ nữ…. ”
Người đàn ông một thân quần áo thời thượng, trên tai phải đeo một cái khuyên kim cương, trông còn trẻ tuổi, trên gương mặt anh tuấn treo nụ cười tà khí trương dương. Đuôi mắt híp lại, có một tia sáng mà cô cực kỳ quen thuộc.
Chiêm Sắc lui về sau một bước, lạnh mặt.
“Cậu làm gì vậy?”
“Chiêm tỷ tỷ đúng không? Tôi tìm chị làm giao dịch có được không?” Người đàn ông nghiêng đầu đánh giá cô, ngón áp út bên phải nhẹ quét đuôi lông mày một chút, động tác cực kỳ tuấn tú.
“Giao dịch?” Chiêm Sắc cảm thấy vận mệnh bản thân năm nay không may mắn lắm, toàn gặp phải bệnh thần kinh, “Ngại quá, tôi không biết vì sao cậu lại nhận ra tôi. Tôi chỉ biết là, tôi đếm tới ba, cậu không tránh đường, tôi liền kêu người….”
“Đừng làm vậy!” Người đàn ông sờ cằm, ánh mắt lóe lên tỏ vẻ vô tội, đang định nói chuyện, đột nhiên giống như nhìn thấy quỷ, túm chặt cánh tay cô lôi kéo, một tay khác ôm eo cô, thân thể hai người xoay 180 độ, thuận thế đè cô lên hàng rào tre.
“Suỵt! Nhỏ giọng chút, anh ấy tới rồi –––––”
Anh ấy?!
Chiêm Sắc còn chưa hiểu được, thanh âm người đàn ông lại vang lên bên tai.
“Quyền Thiếu Hoàng.”
Vừa nghe đến cái tên kia, da đầu Chiêm sắc liền tê dại, “Biết anh ấy tới, cậu còn không mau tránh khỏi đây?”
Người đàn ông ngoảnh mặt làm ngơ, trước tiên chặn tầm mắt cô, bộ dáng cực kỳ thân mật làm càn, lại xảo diệu mà không dán sát thân thể cô, chỉ là dùng hai tay đem cô vây ở giữa mình và rào tre, giống một tên ăn chơi trác táng đang đùa bỡn con gái nhà lành.
“Tôi đoán, chị sẽ có hứng thú nói chuyện tình cảm chị em một chút.”
Lúc này, Chiêm Sắc cũng nghe được tiếng bước chân quen thuộc. Nhìn chằm chằm mỹ nam mặt đẹp như hoa trước mặt, cô không khỏi nhíu chặt mày, “Đừng ở trước mặt tôi giả bộ ngây thơ, nói thẳng mục đích đi!”
Người đàn ông sửng sốt, ngay sau đó cười, “Không phải chị chán ghét anh ta sao? Tôi có thể giúp chị.”
“Lí do?”
“Bởi vì tôi cũng chán ghét anh ta!”
“Cậu là……?”
Có chút tính khí trẻ con liếm liếm khóe môi, người đàn ông trầm thấp cười nhạt, đè sát vào mặt cô, “Em trai ruột của anh ta, đẹp trai siêu cấp vô địch chấn động địa cầu –––– Quyền Thiếu Đằng!”