Nếu lúc còn ở trên xe rước dâu, nghe được những lời này từ anh, Chiêm Sắc còn có tâm trạng đùa. Thì hiện tại, đối với loại trêu chọc này cô đều nhấc không nổi nửa điểm hứng thú: “Hôm nay ngày gì? Quyền Tứ gia, đừng náo loạn. Đi, nhanh đi vào thôi, nhiều người đang chờ chúng ta.”
Âm thanh rầu rĩ nặng nề vừa mới rơi xuống, cô chỉ cảm thấy sau thắt lưng căng thẳng, tiếng kinh hãi còn chưa ra khỏi miệng, Quyền Thiếu Hoàng đã ôm ngang cô lên, đi nhanh về hướng đối diện sảnh tiệc cưới.
Thật mẹ nó bá đạo! Chiêm Sắc khó chịu ôm bờ vai của anh.
“Quyền Tứ gia, rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi rất mệt, không có sức làm loạn cùng anh.”
Người đàn ông ậm ừ, bước chân không ngừng, ôm cô, cũng không quay đầu lại mà một đường đi về phía sau trang viên.
“Em quay lại để bị người khác nháo động phòng?”
Nhìn anh, Chiêm Sắc mím môi, không hé răng.
Quyền Thiếu Hoàng lại ôm chặt cô một chút, tiếp tục nói: “Đám tiểu tử kia không có lòng tốt, chuẩn bị không ít tiết mục nháo động phòng, chỉ chờ lão tử xấu mặt. Em nói xem, anh có thể như bọn họ mong muốn sao?”
Giữa hôn lễ đem cô đi, chính là vì tránh bị người khác nháo động phòng?
Hoặc là, sợ mọi người lại yêu cầu anh hôn môi cô?
Trong lòng run run, Chiêm Sắc cảm thấy thằng nhãi họ Quyền này không chỉ không nói lý, mà đôi khi còn tương đối ấu trĩ.
“Tôi cũng không thích bị người khác nháo động phòng, nhưng hai ta cứ như vậy rời đi, bọn họ sẽ chờ ở đằng kia. Nói không chừng lát nữa sẽ phái người đi tìm khắp nơi. Người khác thì thôi đi, chị của anh, anh rể của anh, bác Hai của anh… Anh sẽ nói rõ như thế nào?”
“Cô gái ngốc…” Quyền Thiếu Hoàng thấp giọng cười một tiếng, cúi đầu nhìn cô, thình lình ghé sát mặt cô, thốt lên một câu: “Nếu để cho bọn họ nháo, đêm nay ‘điểu’ của lão tử còn hữu dụng chỗ nào?”
Dùng điểu làm gì?
Trên đầu có một đám quạ đen bay qua, Chiêm Sắc sợ hãi, mặt cũng hơi đỏ lên.
(Điểu: 佻: Chỉ chung các loài chim:))))))))
Nhắc mới nhớ, vốn dĩ hôm nay chính là đêm tân hôn của hai người, nếu anh thật sự muốn làm gì thì cũng là chuyện rất bình thường. Nếu đã gả cho anh, Chiêm Sắc cũng không muốn từ chối anh vào hôm nay. Nhưng lúc này, nghĩ đến cái ‘hôn giữa mày’ trong hôn lễ, tâm cô liền nói không ra đó là tư vị gì.
Không cự tuyệt thì thật có lỗi với tâm của mình.
“Quyền Thiếu Hoàng, anh cũng đừng quên, hai ta có ước pháp tam chương.”
Nắn nắn khúc thịt trắng nõn bên hông cô, Quyền Thiếu Hoàng thấp giọng cười: “Yên tâm, lão tử không ép em. Anh sẽ để em cầu anh ‘làm’ em!”
Quyền Thiếu Hoàng cũng không mang cô đi xa.
Dựa theo cách anh nói, nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn. Bởi vậy, hai người bọn họ thật ra vẫn còn ở trong trang viên Y Lan.
Trang viên Y Lan có diện tích rất rộng, ở phía sau trang viên có một hồ nước nhân tạo do con người đào. Nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, ước chừng cũng lớn bằng ba bốn khán đài của sân bóng, chính giữa lại được làm thành một hòn đảo nhân tạo nhỏ, trên đảo nhỏ có các loại hoa Y Lan đa dạng. Núi xa gần nước, hoàn cảnh yên tĩnh, đẹp không tưởng tượng được.
“Thích sao? Cái này gọi là đồng tâm tiểu trúc.”
Đồng tâm tiểu trúc?
Chiêm Sắc nghe người đàn ông giới thiệu, ngắm nhìn xung quanh sân nhỏ yên tĩnh này, trong lòng hiểu rõ. Nói thực ra, sau khi nhìn thấy đô thị phồn hoa, đột nhiên đi vào loại địa phương này, thật sự có một loại cảm giác sống ẩn cư. Trong lúc nhất thời, tiếng ồn ào trong hôn lễ giống như đều cách khá xa, ngồi ở trên ghế mây dưới những giàn hoa Y Lan, cảm xúc nóng nảy lúc trước, không ngờ lại từ từ bình tĩnh xuống.
Cô cười cười, đáp lại: “Nơi này rất không tồi, có tiền thật tốt.”
Quyền Thiếu Hoàng ôm cánh tay đứng ở bên cạnh cô, nghe vậy nhướng mày, không nói gì.
Chiêm Sắc biết anh không đồng ý lời nói của mình, vẫn giải thích: “Chẳng lẽ không đúng? Có tiền, muốn ăn ngọt liền ăn ngọt, muốn ăn chua liền ăn chua. Có tiền, còn có thể giống như anh vậy, coi tiền như rác, có thể coi thường tất cả những người mơ ước tài phú, có tiền…”
“Dừng!”
Quyền Thiếu Hoàng ngồi xuống, vừa ôm cô ngồi trên đùi mình, vừa buồn cười mà nhấn đầu cô: “Nếu còn nói nữa thì sẽ thành hội nghị phê bình mất. Chiêm Tiểu Yêu, cảnh đẹp như vậy, em cũng chỉ nghĩ ra chuyện này thôi sao?”
Không được tự nhiên mà ở trên người anh cử động một chút, Chiêm Sắc trợn trắng mắt: “Nếu không thì sao?”
Dùng sức nhéo nhéo mặt cô, Quyền Thiếu Hoàng ôm eo cô, quay đầu cô lại đây, mặt đối mặt ngồi ở trên đùi, lại hôn một cái trìu mến lên trán cô: “Sao em không thử suy nghĩ, làm thế nào để vượt qua một đêm tân hôn khó quên? Hửm?”
Lần này không hôn còn tốt, hôn một cái Chiêm Sắc lập tức muốn phát cáu.
Nhưng, cố tình lại tìm không thấy lý do để phát cáu.
Làm một người phụ nữ có sĩ diện lớn, cô sao có thể không biết xấu hổ mà chất vấn anh, hỏi tại sao anh không hôn môi cô?
Được rồi, cô đúng là không thể nói được. Nhưng lại thật sự rất mất tự nhiên.
Cũng may, từ trước đến nay cô đều không cố chấp với chuyện tình cảm, cảm thấy có hay không cũng không quan trọng. Tuy cũng có khát vọng với tình yêu, nhưng tuyệt đối không phải là loại phụ nữ không có tình yêu liền sống không nổi. Bởi vậy, trong lòng có chút chua xót, nhưng vẫn không có phản ứng quá mức.
Hơn nữa, so với việc quay lại tiệc cưới lăn lộn mù quáng, cô tình nguyện ở chỗ này thanh tĩnh một chút.
Vì thế cũng không giãy giụa, để anh ôm.
“Nghĩ gì thế?”
Quyền Thiếu Hoàng thấy linh hồn nhỏ bé của cô lại bay, nhéo mạnh eo cô một cái, lúc nói chuyện cũng có chút bực mình: “Thế nào? Vừa nãy cùng người đàn ông khác ôm ôm ấp ấp trước mặt lão tử, lúc này còn nhớ mãi không quên?”
Trong lòng nghẹn lại, Chiêm Sắc cười lạnh một tiếng: “Anh cho rằng tôi là anh? Nhớ mãi không quên!”
“Em bị ngốc à?” Người đàn ông thấp giọng mắng một câu, lại cười không biết xấu hổ mà dán lại, không ngừng lấy thân thể cọ xát cô: “Chiêm Tiểu Yêu, nể phần lão tử nhớ mãi không quên em. Tối hôm nay, hầu hạ lão tử một lúc, hử?” Lời nói trong miệng vừa nói ra, tay anh càng không thành thật. Dò xét vài lần không tìm được thứ mềm mại kia, liền cảm thấy chiếc ‘yến yến với phi ’ này bất tiện. Dứt khoát vén hết lên, một đường sờ lên phía trên.
“Quyền Thiếu Hoàng!” Ngồi mặt đối mặt ở trên đùi anh, lại bị anh đùa giỡn như vậy, vẻ mặt Chiêm Sắc xấu hổ vô cùng: “Chúng ta có thể nghiêm túc nói mấy câu không? Không cần gặp mặt ngoại trừ đấu võ mồm, thì là anh chơi trò lưu manh.”
“Tiểu Yêu, eo của em thật nhỏ… Nói đi?”
“……” Nói đi cái rắm.
Thấp giọng cười, người đàn ông không để ý cô đang khó chịu, một bàn tay yêu thương vừa xoa vừa bóp trên eo cô, càng xoa càng cảm thấy eo nhỏ của cô mềm mại vô cùng. Càng xoa, càng muốn, trong lòng lại càng bực không chịu được… Một bàn tay bò lên sau lưng cô, ôm người phụ nữ sát vào ngực mình, cúi đầu ở bên tai cô nhẹ giọng, giọng nói khàn khàn: “Bảo bối à, phía dưới eo gầy lại nhỏ như vậy, lão tử thật sự rất sợ lát nữa em chịu không nổi!”
“!”
Ánh mắt ngập nước nhìn cô, đáy mắt đều là kinh ngạc cảm thán. Chiêm Sắc hít sâu vài hơi, nhanh chóng đè tay anh: “Chúng ta nghiêm túc tâm sự?”
“Nói đi, chỉ cho phép nói chuyện tình yêu.”
“Quyền Tứ gia, tôi không muốn nói chuyện tình yêu. Còn nữa, đừng quên ba điều mà anh viết trên giấy trắng mực đen.”
Ánh mắt tối sầm, người đàn ông dứt khoát nâng thân thể cô lên, ấn ngồi ở trên đùi mình, cúi đầu, vội vàng chôn vào hai luồng mềm mại như ngọc mang theo nhiệt độ cơ thể kia, vừa cọ vừa nói: “Yên tâm, lão tử đã nói, thế nào cũng phải là em cầu anh ‘làm’ em.”
“Anh vô sỉ.”
“Mắng người đàn ông của em như vậy, thiếu đòn?”
“Anh……” Chiêm Sắc nói không ra lời. Thân thể hoàn toàn bị người đàn ông khống chế, mà nhiệt độ cơ thể như lửa của anh giống như muốn thiêu đốt cô. Cô muốn chạy trốn, thân thể lại không cử động được, vừa nghĩ muốn đứng lên, đã bị anh đè ép ấn trở về, mấy hồi dây dưa, hai thân thể mang theo mùi rượu càng gần nhau hơn, dán đến kín kẽ không tách ra được.
Cồn, mùi hoa Y Lan, người đàn ông cực phẩm, ba chất kết hợp với nhau, so với thuốc kích dục thì càng kích dục hơn. Bị anh trêu chọc lâu như vậy, Chiêm Sắc làm sao có thể chịu được?! Nhưng mặc dù chịu không nổi, lý trí của cô vẫn còn. Mặc dù trước đó từng nghĩ, nếu đã gả cho anh, cũng không có khả năng vẫn luôn thủ thân như ngọc, chẳng qua tình trạng bây giờ, ở bãi đất trống làm chuyện này, cô vẫn không có cách nào tiếp thu được.
“Không được, lát nữa sẽ có người đến.”
Nhưng, lúc này Quyền Tứ gia đâu nghe vào tai được chữ nào!
Cọ xát với khối đậu hũ mềm mại của cô, giọng nói anh mơ hồ, càng thêm khàn khàn: “Không sợ, anh đã khóa cửa rồi.” Nói đến đây, anh giống như càng thêm gấp gáp, cắn mấy cái, cảm thấy không kiên nhẫn, dứt khoát xé lễ phục ‘yến yến với phi’ quý báu trên người cô đang ngăn cản anh làm chính sự, từ cổ áo xé xuống.
“Anh là cái đồ khốn nạn!”
Trên người bị cảm giác lạnh lẽo đánh úp đến, Chiêm Sắc nhịn không được nhẹ mắng một tiếng. Vừa ngẩng đầu, nhìn đến bầu trời mênh mông ánh trăng, hít sâu một hơi, ngửi hương thơm mê hoặc lòng người của hoa Y Lan, càng cảm thấy xấu hổ và khó chịu, càng thêm dùng sức giãy giụa.
“Tôi không đồng ý, anh nói chuyện không giữ lời?”
“Ngoan, lão tử chỉ hôn mấy cái, sẽ không làm gì cả!” Người đàn ông tinh tế hôn cô, bàn tay to lớn không ngừng đốt lửa khắp người cô. Không cần nói nhiều, nhưng ở dưới lớp quần áo nửa che nửa lộ của cô, Quyền tiểu Tứ đã sớm chờ không nổi mà nặng nề ngóc đầu dậy.
Trong lòng Chiêm Sắc hoảng loạn, cảm giác vừa nóng vừa cứng kia, thật sự làm cô chịu không nổi.
Muốn? Không muốn? Muốn? Không muốn?
Hai mắt đầy sương mù nhìn anh, trong lòng cô càng thêm rối loạn. Ngay khi tay anh đang muốn kéo xuống nội y nhỏ nhắn của cô, trong lòng choáng váng một trận, cô không nhịn được mà gầm nhẹ một tiếng: “Quyền Thiếu Hoàng, tôi thật sự không muốn.”
Ánh mắt Quyền Thiếu Hoàng tà mị, động tác tạm dừng một giây, tiếp theo liền đẩy hai đùi của cô ra, tay trực tiếp đi vào bên trong dò xét, giọng nói mềm mại, trầm thấp mà dụ dỗ cô: “Ngoan, em muốn.”
“Tôi không!”
“Tiểu Yêu, lão tử thật sự không chờ nổi nữa.”
“Không… Đó là chuyện của anh, liên quan gì đến tôi!” Theo bản năng mà kẹp chặt chân, Chiêm Sắc cảm giác được tay anh càng ngày càng làm càn, cơ bắp cả người đều khẩn trương đến cứng đờ: “Quyền…… Thiếu Hoàng……”
“Gọi Tứ ca!”
Người đàn ông ở loại thời điểm này, giống như đặc biệt thích nghe cô gọi anh như vậy. Chiêm Sắc nheo mắt, còn chưa kịp nghĩ xưng hô ‘Tứ ca’ này có phải từ chuyên dụng của ‘bạn gái cũ’ của anh không, thì ngón tay mang theo vết chai của anh đã dò xét đi vào, nhẹ nhàng xoay tròn muốn cô nới lỏng ra: “Bảo bối à, không sợ, Tứ ca thương em.”
Lông mày Chiêm Sắc nhăn lại, trong trí nhớ, từng có khoảnh khắc hai người bọn họ thân mật, mặc dù người đàn ông này cũng quá mức không biết xấu hổ, nhưng cũng không có chân chính thâm nhập vào. Mà lúc này, cô không biết có phải hoa Y Lan thật sự có tác dụng thôi tình hay không, chỉ cảm thấy bị anh lột ra, cảm giác bị xâm nhập cuốn thẳng đến đầu quả tim, kỳ lạ đến mức tế bào khắp người cô đều đang vui sướng phát run, mà cơ thể không nghe lời của cô, rất nhanh đã mềm như nước.
Lý trí nói cho cô, không thể để anh chiếm tiện nghi như vậy.
Nhưng thân thể của cô lại không phân trái phải, chỉ chốc lát sau đã nằm liệt trên người anh.
Nghĩ không ra lý do, cô từ từ nhắm hai mắt lại.
Người đàn ông nhìn chằm chằm bộ dáng thất thần của cô, đôi mắt hồ ly nheo lại, lật người cô lại trực tiếp đặt ở trên ghế mây, còn anh thì đứng lên. Thân thể đột nhiên lạnh đi, cô kinh ngạc mở mắt.
Cô cho rằng anh đã rời đi, nhưng cô lại bị sốc.
Không ngờ, vừa nhìn, lại phát hiện anh đang cởi thắt lưng…
Tâm tư rối loạn, cô nhanh chóng nhắm hai mắt lại, đổi lấy tiếng cười khẽ của người đàn ông, như một con dã thú được phóng thích bị đè nén, nhẹ nhàng cắn cắn tai cô: “Lo lắng, sợ lão tử đi rồi?”
“Không…”
“Mạnh miệng!” Một cánh tay của người đàn ông chống ở bên cạnh cô, ôm lấy cô tránh cho ngã xuống, một cánh tay khác lại nâng một chân của cô lên cao, để vào trong khuỷu tay của bản thân. Ngay lúc cô đang kinh ngạc sợ hãi, anh vẫn giữ nguyên tư thế này một lúc. Than nhẹ thở dốc, cả người nhịn đến sắp nổ tung, nhưng chỉ dùng đầu ngón tay chậm rãi thăm dò, thấp giọng hỏi cô: “Muốn hay là không muốn?”
Chiêm Sắc rên nhẹ một tiếng, không hé răng.
Nhìn biểu tình khó xử của cô, Quyền Thiếu Hoàng nhếch môi cười cười, nắm lấy mông nhỏ của cô, dừng lại ở khe nhỏ của cô nhẹ nhàng trượt xung quanh như cũ, thăm dò suy đoán: “Tiểu Yêu, lão tử đang đợi em nói.”
Trong lòng căng thẳng, anh lại trêu chọc phía bên trong, Chiêm Sắc cảm thấy một loại ấm áp đang tràn ra……
Cô ‘ưm’ một tiếng, chần chừ đè tay anh lại.
“Không được, tôi giống như… bị rồi!”
“Chiêm Tiểu Yêu, lại muốn lừa lão tử?” Tiếng nói của người đàn ông hơi nghẹn lại, hiển nhiên là không quá tin tưởng lời nói của cô. Bàn tay càng thêm dùng sức mà trượt về cánh hoa đang khép chặt của cô, ở trên cánh hoa khẽ run nhẹ nhàng vuốt ve, cùng nó mãnh liệt cọ xát, không sâu không cạn mà ấn một cái, sau đó lại rút ra, con ngươi tà khí mang theo một tia hài hước.
“Mười ngày trước, em mới nói đã tới ——”
Bị bàn tay anh ma sát khiến hô hấp đều rối loạn, Chiêm Sắc chỉ có thể dùng đôi tay bóp chặt cánh tay anh, nhịn xuống cảm giác nóng bỏng dưới bụng nhỏ, trầm thấp kêu một chút, hít mạnh, giọng nói nhỏ đến giống như mèo con.
“Lần trước là lừa anh… Hôm nay… Cảm giác này, giống như là thật.”
Nhíu mày, Quyền Thiếu Hoàng nhìn cô, rõ ràng không quá tin tưởng lời nói của cô. Không chỉ lột cô ra tiếp tục chui vào lỗ nhỏ, còn chậm rãi xoay tròn cọ xát từng đường nét tinh xảo trên cánh hoa của cô, cảm nhận được thứ như tơ lụa đang kẹp chặt tay mình, thở gấp nói.
“Thật hay giả, lão tử nhìn thử sẽ biết.”
Chiêm Sắc khó chịu đến giờ, sau một tiếng hừ khẽ, nó càng thêm mãnh liệt hơn.
“Quyền Thiếu Hoàng, thật sự…… Đừng.”
Người đàn ông đang nóng nảy khó chịu, sao có thể để cô tiếp tục lừa mình?! Một khuôn mặt u ám căng chặt, không chỉ không buông cô ra, so với vừa rồi lại càng thêm hung ác, ngón tay có lực mang theo cảm giác chinh phục mạnh mẽ tiến vào.
Đột nhiên, sắc mặt anh trầm xuống.
Không đúng!
Anh cũng cảm giác được.
Vội vàng thu tay lại, anh nhìn ánh trăng, nghiến răng nghiến lợi.
“Mẹ kiếp!”