Ellen?
Nghe thấy giọng nói của em gái, trong lòng Ngải Mộ Nhiên dâng lên vài tia hy vọng, tâm tư giật giật, bất thình lình cắn vào bàn tay đang che miệng cô. Người đàn ông không chịu đựng được đau đớn hơi buông lỏng tay. Nhân lúc ông ta buông tay, cô liều mạng điên cuồng hét lên một tiếng.
“Ellen, cứu chị! “
“Chị... Chị!”
Ellen ở bên ngoài nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của chị gái, tiếp tục liều mạng gõ cửa, hơn nữa còn lớn tiếng kêu cứu xung quanh.
“Mau tới cứu người—— Mau tới cứu mạng với!”
Rất nhanh, nhân viên bảo vệ của khách sạn chạy đến!
Có người đến, ba người đàn ông sững sờ, ngớ ngẩn.
Sau đó, cửa phòng được mở ra.
Ellen là người đầu tiên vội vã xông vào, “Chị...”
Ngải Mộ Nhiên trên người quấn khăn trải giường xông vào phòng tắm, hai tay gắt gao ôm lấy bồn cầu nôn mửa liên tục, sắc mặt trắng bệch không còn sức sống. Mãi cho đến khi nôn mửa đến mức toàn thân mềm nhũn, cô mới phát điên, hai tay ôm đầu ngồi xuống, gắt gao kéo tóc mình, tựa người xụi lơ vào bồn cầu, sắc mặt trắng xám nhìn Ellen.
“Ellen....Ellen. “
Nhìn vào đôi mắt tội nghiệp của cô, Ellen nổi da gà, “Chị, chị làm sao vậy….. Đừng như thế……. Không sao nữa rồi!”
Ngoại trừ an ủi cô, Ellen cũng không biết nói gì nữa.
Loại chuyện này bất kể cô gái nào gặp phải, danh tiếng cũng đều không dễ nghe.
Lắc đầu một cái, Ngải Mộ Nhiên buông hai tay xuống, đột nhiên che mặt khóc lớn.
“Ellen, anh ta đã làm điều đó. Là anh ta làm.”
“Ai làm điều đó? Chị, chị đang nói ai vậy?”
“Anh ta!”
Không biết chị gái mình đang nói tới ai, Ellen đang muốn ngồi xổm xuống đỡ lấy vai cô ấy, bên ngoài liền có một nhân viên bảo vệ gọi cô ra. Chân mày nhăn lại thành một chỗ, cô xoa xoa trán, lại vỗ vỗ lưng Ngải Mộ Nhiên, an ủi mấy câu nói cô chờ một chút rồi bước ra ngoài.
Khoảng nửa tiếng sau, Ellen trở lại.
“Chị, ba người đàn ông đó, họ nói đã ở khách sạn vào hôm qua... Bọn họ... Bọn họ nghĩ rằng chị người bên bộ phận quan hệ công chúng của khách sạn... Hơn nữa, nhân viên an ninh đã xem qua băng ghi hình. Đúng là chị tự mở cửa đi vào. Bọn họ còn nói…còn nói….”
“Nói cái gì?”
“Nói rằng chị tự cởi quần áo mình. Bọn họ cũng không ép buộc chị...”
“Aaaa!”
Tê tâm liệt phế khóc lớn, Ngải Mộ Nhiên ôm đầu dùng sức lắc mạnh, cơ hồ sắp nổ tung. Sau đó Ellen bên cạnh còn nói thêm gì đó, nhưng dường như cô cũng không nghe rõ nữa, trong đầu chỉ còn khuôn mặt lạnh lẽo của Quyền Thiếu Hoàng, lạnh lẽo đến thấu xương. So với người khác, cô biết rõ hơn về Quyền Thiếu Hoàng, biết anh ta là một người đàn ông âm hiểm thế nào... Thở hổn hển từng cơn, cô dính thân thể mềm yếu của mình lên người Ellen, cảm thấy toàn bộ khí lực trên người đều bị người ta rút đi.
“Ellen.... Ellen... Là anh ta làm! Nhất định là anh ta.... Anh ta một chút cũng không thích chị... Không quan tâm đến tình cảm mà bọn chị quen biết từ khi còn nhỏ. Anh ta quá tàn nhẫn…”
Quen biết từ nhỏ? Một chút cũng không thích chị?
Đến lúc này, cuối cùng Ellen cũng biết người trong miệng mà chị gái mình đang nói tới là ai.
Cắn chặt răng, cô hận rèn sắt không thành thép vỗ vỗ lưng chị gái, thành thật nói: “Chị à, không thể nào là Thiếu Hoàng. Vừa rồi tôi không tìm thấy chị nên tìm đến phòng Chiêm Sắc, là Thiết Thủ nói với tôi rằng chị vừa ở đó, đã thế còn xảy ra tranh chấp với anh ta. Nếu không phải anh ta nói, sao tôi biết chị ở chỗ này mà tìm?”
“Thiết Thủ.... Thiết Thủ...” Đôi môi Ngải Mộ Nhiên đang run rẩy, “Đều là đàn ông bị tiểu yêu tinh kia quyến rũ..'”
“Trời ơi, tới bây giờ chị vẫn chưa hiểu ư? Nếu Quyền Tứ Gia thích chị thì đã sớm thích chị rồi, còn phải đợi đến bây giờ sao? Chị có thể sớm hiểu rõ điều này không? Người ta cũng sớm yêu người phụ nữ khác rồi? Quyền Tứ Gia đối với Chiêm Sắc tốt biết bao.... Chị cần gì phải cố tình chen ngang?”
“Em câm miệng!” Ngải Mộ Nhiên thẹn quá hóa giận hét lên.
Đứng bật dậy, Ellen nhìn cô chằm chằm, “Ngải Mộ Nhiên, chuyện này xảy ra với chị cũng coi như chị xui xẻo đi, đừng trách đông trách tây nữa!”
Vừa khóc vừa cười ngẩng đầu lên, cả mặt Ngải Mộ Nhiên đều là nước mắt.
“Ellen, em rốt cuộc là em gái của ai đây?”
Hít vào một hơi, thấy cô ấy đáng thương như bây giờ, Ellen gần như kìm nén, cũng không muốn so đo nữa.
“Được rồi, tôi không nói nữa là được chứ gì? Chuyện này cũng không to tát, chị còn kêu la nữa. Chẳng lẽ chị muốn công khai ra ngoài sao? Huyên náo cho mọi người đều biết... Đến lúc đó, người ta sẽ nói gì về chị đây? Mặt mũi của bố mẹ để ở đâu? Danh dự của Ngải gia còn biết để chỗ nào?”
Không có gì to tát?
Trừng mắt oán hận nhìn em gái, Ngải Mộ Nhiên không hé răng nữa.
Chẳng bao lâu, khách sạn phái người đưa quần áo lên, Ngải Mộ Nhiên lặng lẽ mặc vào, bất kể Ellen an ủi ra sao, lập tức điên cuồng mở cửa chạy ra ngoài.
Trong một phút, cô không muốn ở lại khách sạn này nữa.
Cô cảm thấy, như thể mọi người trên thế giới đang chống lại cô vậy.
Người cô yêu, em gái cô, không một ai giúp cô, tại sao?
Cơ thể vừa bị ba người đàn ông kia đùa bỡn, có đau đớn cũng có khó chịu không nói nên lời, nhưng bây giờ cô thật sự không quan tâm nhiều đến thế, cô phải trở về tắm rửa thật kỹ, cô cảm thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn cô. Đang cười nhạo cô, vũ nhục cô.
Để tránh phòng tiệc, cô đã chọn một hành lang khác để đi.
Không ngờ, ngay ở lối đi, Thiết Thủ đứng ở đó như thể đang chờ cô tới.
Dừng bước, Ngải Mộ Nhiên nức nở không nói gì.
“Anh đến cười nhạo tôi à?”
Trên mặt Thiết Thủ vẫn không có biểu tình gì, một đôi mắt như gió lạnh thổi về phía cô, giọng nói không cao không thấp, nhưng đủ để đi vào tai cô.
“Ngải tiểu thư, lấy tâm mình, trị thân mình mà thôi.”
Anh ta nói gì? Lấy tâm của cô để trị bản thân cô sao?
Trong lòng Ngải Mộ Nhiên cứng lại, phảng phất như bị người ta đấm mạnh vào đầu đến choáng váng, trong đầu đều là câu nói của Thiết Thủ quẩn quanh. Tóc rối bù, khuôn mặt nhợt nhạt, giọng nói của cô nhất thời khàn khàn một chút.
“Anh ấy đều biết?”
Thiết Thủ từ từ đi qua, đứng đối diện cô, cơ thể đứng thẳng, lời sắp nói ra như ma như quỷ.
“Lần này Tứ Gia nể mặt tiểu thư Ellen.... Cho cô một cơ hội. Tứ gia còn nói...”
Ánh mắt Ngải Mộ Nhiên hoàn toàn không còn chút thần thái, “Anh ấy còn nói cái gì?”
Thiết Thủ đến gần hơn một bước, ánh mắt lạnh như lưỡi lê, giọng điệu lại bình tĩnh đến mức không có gợn sóng.
“Tứ Gia nói, đừng đụng vào người phụ nữ của ngài ấy. Nếu không, ngài ấy sẽ treo xác của cô trên mái nhà ở trung tâm Bắc Kinh và Quảng Châu.”
Không dấu vết?
Không cần phải nói nhiều, thân thể của Ngải Mộ Nhiên cứng đờ tại chỗ.
Cô biết, anh nói được làm được.
Liếc nhìn cô một lần nữa, trong đôi mắt của Thiết Thủ có sự hung tợn mà cô chưa bao giờ thấy trước đây.
“Đổi lại là tôi, không hiểu nghệ thuật cho lắm, tôi sẽ chỉ băm xác cô ra mà thôi!”
Nói xong, Thiết Thủ sải bước đi.
Chân Ngải Mộ Nhiên mềm nhũn, ánh mắt ngây dại.
*
Khi Chiêm Sắc ra khỏi phòng một lần nữa, đã là một giờ sau đó.
Thay quần áo khô ráo, nét ửng đỏ trên khuôn mặt cô vẫn chưa phai mờ, trải nghiệm căng thẳng và kích thích vừa rồi khó có thể giải thích bằng lời. Loại bỏ cảm giác chán ghét đối với họ Quyền kia, nếu nhất định bắt cô phải hình dung những gì đã trải qua, cô chỉ có thể không biết xấu hổ mà nói, khi nãy dục tiên dục tử* đến mức cô suýt quên luôn họ của mình.
(*Dục tiên dục tử: hiểu nôm na là sướng muốn chết:)))
Nhưng sau đó, lại có chút cảm giác trống rỗng, muốn được lấp đầy.
Rốt cuộc là vì sao, đến lúc đó anh lại không hôn cô, để cho cô lấy tay giúp anh, sao không dứt khoát ‘ăn’ cô cho xong?
Cô rất phiền, rất loạn!
Những chuyện khác trong bữa tiệc, cô không biết, càng không biết về chuyện của Ngải Mộ Nhiên.
Bất quá, những người dự tiệc, ít nhiều đều biết Ngải gia Đại tiểu thư xảy ra chuyện gì đó. Bởi vì khi ba người đàn ông được bảo vệ đưa xuống, trên đường đi đều la hét oan uổng, nói mình tiêu tiền tìm phụ nữ, người phụ nữ kia cởi quần áo đi vào, ai biết cô ta lại là tiểu thư Ngải gia chứ.
Những người suy đoán cũng có, nhưng không ai dám xác nhận, sau này chắc chắn cũng có ít người bóng gió nói những lời không hay.
Không đi dự tiệc từ thiện nữa, Quyền Thiếu Hoàng sai người đi qua nói với ban tổ chức một tiếng, nói vợ mình không khỏe, họ phải về nhà trước. Mà bên này anh đang ôm Chiêm Sắc đi thẳng xuống cầu thang, đặt cô lên một chiếc xe hơi sang trọng đã đậu chờ sẵn ở đó.
Trong lúc chờ Thiết Thủ trở về, anh cũng không kịp phát hiện Chiêm Sắc nãy giờ vẫn luôn im lặng. Thay vào đó, trước hết anh bật thiết bị truyền âm không dây, tìm hiểu thông tin về cuộc điều tra rò rỉ dữ liệu kỹ thuật X-11C ở phía viện Bắc 317.
Chiêm Sắc không được tự nhiên ngồi chăm chú lắng nghe giọng nói nghiêm túc của anh, nhịp tim vẫn chưa hồi phục.
“Thế nào? Nghĩ gì vậy?”
Quyền Thiếu Hoàng nhìn thần sắc của cô không đúng lắm, phân phó cho Vô Tình và Truy Mệnh xong liền tắt máy thông tin liên lạc, quay đầu, nhéo nhéo khuôn mặt hờn dỗi của cô.
Mặc dù khuôn mặt Chiêm Sắc vẫn còn ửng đỏ nhưng giọng điệu không phải là rất thân thiện, vẻ mặt cũng hơi khó coi.
“Không có gì.”
Khoé môi tà tứ nhếch lên, Quyền Thiếu Hoàng siết lấy eo cô, kéo cô qua ngồi xuống, “Còn tức giận à?”
“Không có!” Tức giận cái gì? Cô cũng không bị thiệt thòi, chỉ là không muốn nói chuyện.
Bàn tay to nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, Quyền Thiếu Hoàng đem đầu cô đặt lên vai mình.
“Em thì thoải mái rồi, lão tử còn đang khó chịu đây, lát nữa trở về lại làm cho lão tử một lần nữa.”
“Mau tránh ra!” Xê đầu ra, Chiêm Sắc đẩy anh.
Nhìn gương mặt có chút khó xử của cô, Quyền Thiếu Hoàng chỉ biết là cô đang thẹn thùng, càng có hứng thú trêu chọc, “Chiêm Tiểu Yêu, em nói xem em sao có thể mềm mại như vậy? Nếu lão tử thật sự đi vào, ba ngày sau em cũng đừng nghĩ xuống giường được.”
Khốn khiếp!
Khuôn mặt Chiêm Sắc đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu, nhưng nút thắt trong lòng cũng càng lúc càng lớn.
Một người đàn ông bình thường có thể chịu đựng được như thế?
Suy đi nghĩ lại, mặc dù biết xấu hổ nhưng cuối cùng cô vẫn không thể không hỏi, “Tại sao anh không….đi vào?”
Bất thình lình bị hỏi, anh hơi ngẩn người, đôi mắt đen đảo qua mặt cô, do dự vài giây, miệng thốt ra vài từ mơ hồ.
“Muốn rồi, lão tử sẽ không rút ra được.”
Trong lòng nghệt ra, Chiêm Sắc nhìn chằm chằm mặt anh, “Anh nói gì?”
Đôi mắt sâu thẳm phức tạp rơi vào trên gương mặt vẫn còn hồng nhuận yêu kiều của cô, Quyền Thiếu Hoàng chậm rãi giơ tay nâng cằm cô lên, một lúc lâu sau mới nhướng mày, cất giọng thâm trầm: “Anh nói, em nhỏ như vậy...Lão tử muốn đi vào, sẽ không rút ra được!”
Mẹ kiếp!
Biết rõ anh đang dùng chiêu trò lưu manh để chuyển đề tài, nhưng Chiêm Sắc vẫn bị ánh mắt của anh nhìn đến mất tự nhiên. Nghĩ về những chuyện vừa xảy ra, cô lại đỏ mặt một lần nữa. Nhưng trong đôi mắt hơi híp lại chỉ có ba phần thẹn thùng, những cảm xúc còn lại cũng không dễ diễn tả thành lời.
“Quyền Thiếu Hoàng, anh không thể cho em một lý do hợp lý ư? Em cũng không phải là người không hiểu chuyện này…”
Người đàn ông nhẹ nhàng cười, véo khuôn mặt cô, “Không thành vấn đề! Nhưng... Không phải bây giờ.”
“Vậy thì khi nào?”
“Chờ đến khi chúng ta kết hôn. Lão tử nhất định sẽ muốn em, gấp cái gì?”
Hừ!
Đây không phải là một vấn đề ư?
Nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh, lửa giận xông thẳng vào não Chiêm Sắc, đang muốn càu nhàu với anh thì tiếng Thiết Thủ vang lên ngoài cửa sổ xe.
“Tứ Gia, Bảo tiểu thư tới rồi.”
Bảo tiểu thư?
Chiêm Sắc đang do dự, chỉ thấy Quyền Thiếu Hoàng nhíu mày, thoáng buông thân thể cô ra, ngồi thẳng vài phần, mà khi anh nói, dường như nghiêm túc và trầm thấp hơn rất nhiều.
“Cô ấy đâu?”
“Em đến đây!”
Ngay khi tiếng cô gái dứt lời, cửa xe liền mở ra, một cô gái theo sát phía sau Thiết Thủ đi lên, đó chính là Bảo Thất – người đã cho Chiêm Sắc mượn chiếc áo choàng lụa đỏ trong bữa tiệc. Cô cong đôi mắt, mỉm cười trong suốt chào hỏi. Sau đó, ngay dưới ánh mắt hoang mang của Chiêm Sắc, sờ sờ mũi liền trực tiếp ngồi ở phía bên cạnh Quyền Thiếu Hoàng. Thân mật khoác tay anh, giọng nói của Bảo Thất đặc biệt động lòng người.
“Tứ ca, đã lâu không gặp, em nhớ anh muốn chết.”
Tứ ca?
Cách xưng hô quen thuộc này, đột nhiên làm cho trái tim Chiêm Sắc chua xót.
Trong ấn tượng của cô, Quyền Thiếu Hoàng và Quyền Thiếu Đằng chỉ có một chị gái, hoàn toàn không có em gái.
Như vậy, cô ấy thân mật gọi anh là Tứ ca, chỉ có thể có một loại giải thích.
Cô gái xa lạ tên Bảo Thất này, có lẽ chính là điểm mẫn cảm của Quyền Thiếu Hoàng đối với hai chữ “Tứ ca”.